Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giả Tiên Nô

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nguyệt Viên

Hồng Tụ chạy băng băng thẳng về hướng phòng bếp của Túy Nguyệt Lâu.

Nàng chạy trốn cực nhanh, nhanh đến mức làn váy như sóng, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh thường ngày, đừng nói gì đến cử chỉ đoan trang, nghiêm túc, mà giờ phút này nàng giống như một cô nương hoang dã không có nguyên tắc gì hết, chạy vội trong Túy Nguyệt Lâu làm cho tiểu nhị sợ tới mức né tránh suýt nữa làm rơi rượu và thức ăn, hoa nương lại chạy trốn không kịp, bị gió thổi tung làn váy, làm cho khách vừa mới tới cửa thì chết lặng trừng to mắt.

Nhưng Hồng Tụ làm sao biết mình là nguyên nhân tạo ra tình cảnh như vậy, nàng chỉ muốn làm cho mình bình tĩnh một chút, mà biện pháp bình tĩnh tốt nhất chính là chạy và chạy thôi, không cần suy nghĩ gì nữa.

“Hồng Tụ!”

Nghe thấy có người kêu gọi, nàng vội dừng bước, quay đầu tìm kiếm.

“Đan Hòa? Sao nàng lại ở đây?” Nàng nhìn xung quanh, kinh ngạc khi thấy mình đã chạy đến hoa viên thông với phòng bếp.

“Tam gia và người ta bàn chuyện làm ăn ở trong này, ta đến phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn.” Đan Hòa quan sát khuôn mặt ửng hồng khác thường của nàng.“Mặt của nàng làm sao đỏ thành như vậy? Là nhiễm phong hàn sao?”

“Sao thế được? Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phong hàn ta cũng chưa từng bị.” Nàng cười nhạt, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, không cho Đan Hòa nhìn thấu sự thẹn thùng của nàng.

“Phải không?” Đan Hòa tiến lên kéo làn váy hơi phất lên của nàng, vừa nhấc mắt lại phát hiện trên áo nàng còn có một chiếc cúc chưa cài lại, không khỏi chỉ vào vạt áo của nàng hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại chạy trốn gấp như vậy? Đã lâu lắm rồi ta chưa từng thấy nàng chạy vội như vậy.”

Hai người đều là nô tỳ Doãn phủ, chỉ là luôn theo hầu bên cạnh chủ tử của mình, rất ít khi gặp nhau, nhưng mỗi lần chạm mặt, đều sẽ hỏi thăm đối phương.

“Không có việc gì.” Hồng Tụ trả lời cực nhanh, nhìn thấy nàng ấy chỉ vào vạt áo của mình, nàng sờ sờ, mới giựt mình thấy không đúng, vội vàng cài lại, khuôn mặt thanh tú càng lúc càng nóng.“Đây là bởi vì…… Hôm nay có chút nóng, cho nên ta mở ra.”

Mà khi nàng giải thích xong, thật đúng lúc những hạt tuyết nhẹ nhàng bay xuống.

“…… Đại gia ở Túy Nguyệt Lâu?” Đan Hòa cười hỏi, không vạch trần câu nói dối của nàng.

“Gia ở Lao Nguyệt Các, ta đến phòng bếp chuẩn bị bình trà nóng cho gia.”

“À?” Đan Hòa khẽ gật đầu, đặt phản ứng không được tự nhiên của nàng vào trong mắt.“Ta nghe nhị gia nói, nàng bán tranh khắc bản xảy ra chuyện, đại gia gánh trách nhiệm thay cho nàng.”

“Không phải ta, là……” Hồng Tụ giải thích được một nửa, suy nghĩ, quả thật là lỗi của mình,“Đúng là ta gây phiền toái cho gia, làm hại gia còn phải bồi thường mười hai bức xuân cung đồ cho thế tử, thật sự là xuân cung đồ chết tiệt!” Nàng càng nói càng tức giận, lúc không cẩn thận đã để lộ bản tính ra, vội vàng che miệng lại.

Đan Hòa chẳng hề ngạc nhiên gì.“Đại gia quả thật đối xử rất tốt với nàng.” Đột nhiên phát hiện cây trâm tráng men trên đầu nàng.

Men là vật phẩm từ Tây Vực, bởi vì không nhiều lắm, cho nên giá cực cao. Dựa vào cá tính đơn giản của Hồng Tụ, cho dù có tiền, cũng không thể nào mua vật quý báu như vậy.

“Gia rất tốt với ta sao?” Nàng cười khổ, rất hoài nghi.

Gia thích nhất là trêu đùa nàng, hơn nữa từ sau khi nói thích nàng, ngày càng trêu đùa nàng táo tợn hơn…… Nếu như vậy, không bằng không cần thích nàng thì tốt hơn.

Ánh mắt Đan Hòa trong trẻo linh động, ranh mãnh mà thông minh.“Nếu không tốt, hắn sao lại tặng cho nàng tượng điêu khắc búp bê mà nàng đeo bên hông?”

“Không phải nàng cũng có một cái sao?” Nàng chỉ vào tượng điêu khắc gỗ búp bê có dáng vẻ khác biệt mà Đan Hòa đeo bên hông.

Nàng nghe gia nói, đó là tam gia điêu khắc. Lúc trước, nàng còn hiểu lầm, nay nghĩ đến, mới biết được đó là một phần tình cảm độc chiếm không muốn cùng sở hữu với người khác.

“Cái đó kém hơn.” Đan Hòa nhẹ cầm lấy tượng điêu khắc búp bê bằng gỗ mà nàng luôn đeo ở bên mình hỏi: “Nàng có biết cái này làm từ chất liệu gỗ gì không?”

“Trầm mộc.” Nàng cũng biết điêu khắc, đương nhiên biết chất liệu gỗ.

“Nói đúng rồi, nhưng không đúng lắm.”

“Ý? Đây là trầm mộc đúng vậy mà!”

“Là trầm hương, là trầm hương trải qua trăm năm, cực phẩm như vậy chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, chỉ có một phần nhỏ, có trị giá ngàn lượng.” Đan Hòa giải thích, giống như đang bàn về kích cỡ lớn bé của trứng gà.“Nàng có biết tượng điêu khắc búp bê gỗ mà nàng đeo bên người, trải qua hoa tay chạm trổ khéo léo của đại gia, giá thị trường đã là mấy ngàn lượng, nhưng mà vô giá nhất chính là tấm lòng của đại gia, hắn dùng tâm tư gì để điêu khắc tượng gỗ này, nàng có thể tưởng tượng ra không?”

Hồng Tụ giật mình ngẩn người rũ mắt xuống.

“Không biết Hồng Tụ có nhớ hay không, sau khi nàng đeo tượng gỗ này, thái độ đối đãi của hạ nhân trong phủ đối với nàng cũng thay đổi?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

“Bởi vì Hồ đại nương nhìn thấy trên người nàng xuất hiện thêm một tượng điêu khắc búp bê gỗ xa xỉ như vậy, hơn nữa có người nói nhỏ bên tai Hồ đại nương, cho nên bà ấy liền đi xác nhận với gia, mới biết được đó là đại gia đưa.” Đan Hòa cười liếc nhìn sang nàng.“Đại gia luôn lạnh nhạt với người ngoài, lại tặng trầm hương trân quý cho nàng, cái này đại biểu cho vị trí của nàng trong lòng hắn không ai có thể sánh bằng, sau khi Hồ đại nương biết được, lập tức trách phạt nha hoàn nói huyên thuyên, cuối cùng dứt khoát thay đổi một đám nha hoàn mới, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn.”

Hồng Tụ nghe đến ngơ ngác, năm đó mình bị bọn đại nha hoàn khi dễ, nàng chưa từng nói, nhưng làm sao gia phát hiện?

Thì ra tượng điêu khắc búp bê gỗ là bùa hộ mệnh mà người tặng cho nàng.

Thì ra gia vẫn luôn lưu ý đến nàng, chú ý đến nàng, nếu không, người làm sao biết nàng gặp phải chuyện gì?

Nghĩ như vậy, chuyện người muốn Vi gia làm…… Nàng tựa hồ đã hiểu rõ nguyên nhân.

“Quả thật đại gia đối với ngươi khá tốt, nhưng mà –” Đan Hòa lập tức chuyển đề tài,“Nếu hắn dám can đảm dám khinh thường ý nguyện của nàng mà khinh bạc nàng, nàng cứ bẻ gãy tay hắn, để hắn không dám làm mấy chuyện xấu.”

“Hả? Không không, không thể nào, gia không có khinh bạc ta, huống, huống hồ, cho dù người thật sự khinh bạc ta, ta cũng không thể bẻ gãy tay người, tay người có giá trị ngàn vạn lượng.”

Nghe vậy, Đan Hòa lập tức hiểu được tình cảnh nàng bỏ chạy mà cúc ao còn chưa cài đều không phải là Doãn Tử Liên làm càn với nàng, lập tức cười nhạt.“Không có gì đáng ngại, hay tay của đại gia đều có thể vẽ tranh, bẻ gãy một tay cũng không sao.”

“…… Hả?”

“Nàng đi theo bên cạnh gia lâu như vậy, cũng không biết hai tay gia đều có thể điêu khắc có thể vẽ tranh?” Đan Hòa hơi kinh ngạc.

Từ nhỏ nàng đã sống ở Doãn phủ, đương nhiên biết hai tay Doãn Tử Liên đều có thể vẽ tranh, chỉ là sau khi hắn trúng độc, số lượng tranh vẽ ra ít hơn, vài năm gần đầy lấy vẽ tranh để mưu sinh, nhưng số lượng chung quy không nhiều lắm, có lẽ nguyên nhân vì như thế, mới không làm cho Hồng Tụ biết hai tay hắn đều có thể vẽ tranh.

“…… Ta không biết.” Nàng chỉ ngây ngốc lắc đầu.

Nếu như thế, gia nói người không thể vẽ tranh, không phải là đang lừa nàng đó chứ?! Còn ép nàng xem động tác của hai người kia ở trên giường, xấu hổ chết được……

“Vậy đừng nói cho hắn biết là ta nói đó.” Đan Hòa vội chấm dứt đề tài, chỉ sợ ngày nào đó Doãn Tử Liên tìm nàng tính sổ.

Trước mười hai tuổi, nàng có thân phận là thiên kim Doãn phủ, sống như huynh muội với ba huynh đệ của Doãn gia, đương nhiên biết Doãn Tử Liên có bao nhiều tuyệt tài, nhưng là Hồng Tụ không biết, rõ ràng là hắn cố ý giấu diếm, dựa theo tính tình xấu xa của hắn, nhất định là đang dụ dỗ Hồng Tụ làm chuyện gì đó

Nếu quấy rầy hứng thú của hắn, nàng còn sống tốt sao, cho nên, nàng vẫn nên giả vờ đêm nay chưa từng gặp Hồng Tụ, nhanh chóng rời khỏi là tốt nhất.

“Đan Hòa.” Hồng Tụ đột ngột gọi.

“Hử?” Nàng chậm rãi trở lại.

“Ở trong mắt nàng, tam gia là người như thế nào đối với nàng?”

Đan Hòa buồn cười quan sát nàng.“Vấn đề thật ngốc nghếch, tam gia đương nhiên là chủ tử của ta, là tướng công của ta, ta là nô tỳ của hắn, cũng là thê tử của hắn.” Dứt lời, vội rời đi trước.

Hồng Tụ hạ tầm mắt, đột nhiên hiểu ra, nàng tình cảm mà nàng dành cho gia là thứ tình cảm gì.

Nhưng mà, trước khi nàng thổ lộ, nàng muốn hỏi người vì sao lừa nàng?

Suy nghĩ, đang muốn chạy về Lao Nguyệt Các, lại đột nhiên nhớ tới –“Không được, trà nóng của gia không thể không pha, nên nhanh chóng pha một bình mới được!” Vì thế, nàng lại vọt vào trong phòng bếp.

Mang trà nóng trở về Lao Nguyệt Các lại không thấy người đâu, Hồng Tụ lại chuyển sang sương phòng đông viện, mới tiến vào phòng liền khiến cho người ta ngây người, làm cho nàng quên hết những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.

“Tụ nhi, lại đây.”

Nàng mím môi.“Gia,…… có thể đừng quấy nhiễu ta được không?”

“Tụ nhi ngốc, muốn nói gì vậy? Giống như ta đã làm chuyện quá đáng, ép nàng phải cầu xin ta, ta chưa từng làm gì với nàng hết mà, có phải không?”

Nghe thấy lời nói rõ ràng như vậy, gương mặt phần hồng của Hồng Tụ liền cúi xuống, vừa tức vừa giận.

“Gia, người thật sự thích ta sao?” Nàng thật sự hoài nghi.

“Ta vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, còn không đủ để cho nàng phát hiện tình yêu của ta?”

“Người cởi hết quần áo, muốn ta phát hiện cái gì?!” Nàng tức giận đến giậm chân.“Nếu người thực thích ta, vì sao luôn muốn trêu đùa ta?”

Lầu các ở phía đông Lao Nguyệt Các là nơi nghỉ ngơi của Doãn Tử Liên khi ngẫu nhiên đến Túy Nguyệt Lâu. Nay, hắn đang ngâm mình ở trong thùng tắm ấm áp, chờ thê tử tương lai của hắn đến làm nhiệm vụ nha hoàn hầu hạ chuyện tắm rửa cho hắn.

“Ta đang đặc biệt dạy bảo cho nàng.”

“Cái gì là đặc biệt dạy bảo chứ?” Hồng Tụ há hốc mồm. Chỉ mới dạo một vòng bên ngoài, mới trở lại liền có một cảnh tượng nam tử tuấn mỹ xinh đẹp động lòng người đang ở trong bồn tắm chào đón nàng, khiến cho nàng chẳng biết nên đưa ánh mắt đến nơi nào nữa.

“Cho nàng nhìn quen nam nhân lõa thể.”

Xuân cung đồ, một, hai bức tranh có mặc y phục thì không sao, nhưng nếu mỗi bức đều có mặc y phục thì người ta sẽ khinh thường. Nhưng mà, hắn muốn tập cho nàng thói quen nhìn hắn khỏa thân, cũng không cho phép nàng nhìn nam nhân nào khác ngoài hắn.

“……” Nàng có thể không cần tập thói quen này không?

Edit: Nguyệt Viên

Doãn Tử Liên chỉ quay đầu lướt nhìn nàng.“Nếu nàng muốn vẽ được tranh người, nhất định phải bắt lấy cốt cách và đường cong của thân thể, bằng không rất khó tiến bộ.”

Hắn nói rất có đạo lý, nàng cũng có quan điểm như vậy, nhưng mà –“Hình thể của nam nhân kia kém hơn gia rất nhiều.”

“À, kém hơn ở chỗ nào?”

“Bờ vai của hắn rất rộng.” Nàng đặt bình trà nóng lên bàn, dùng hai tay thể hiện chiều rộng.

“Hử?”

“Ngực của hắn rất dầy.”

Doãn Tử Liên chậm rãi rũ mắt nhìn chính mình.

“Thắt lưng của hắn cũng rất vững chắc, cái mông thì……” Nàng cố gắng hồi tưởng.

“…… Nàng nhìn rất tỉ mỉ nhỉ.” Hắn hừ lạnh.

“Cái đó cũng không có cách nào, không nhìn tỉ mỉ, làm sao vẽ tranh?” Nàng nói xong liền nhăn mày lại.“Hắn kém hơn gia rất nhiều, da đen. quá cường tráng, giống như một con gấu đen, ta thật sự rất vất vả để nhìn mấy thứ ấy.”

“Ta thì sao?”

“Gia ngọc thụ lâm phong, tuấn tú không ai sánh được, tựa như thiên thần hạ phàm.” Nàng nói đến mặt không đỏ, thở không gấp, khiến cho người nghe cảm thấy được sủng mà kinh sợ.

“……trong mắt nàng, dáng vẻ của ta đẹp như vậy sao?”

“Ừ.” Nàng dùng sức gật đầu.

Ở trước mặt hắn, nàng cũng không nói dối, ánh mắt chân thật, suy nghĩ cái gì thì nói thẳng cái ấy.

Tâm trạng của Doãn Tử Liên trở nên tốt hẳn, cười nhẹ nói:“Như vậy, làm phiền nàng kì lưng cho ta được không?”

Hồng Tụ nghe vậy nheo mắt lại, nhớ tới những chuyện muốn hỏi hắn.“Gia, rõ ràng hai tay của người đều có thể vẽ tranh, vì sao còn muốn gạt ta vẽ tranh cho người?”

“…… Ai nói?”

“Đan Hòa nói.”

“Chậc, muội muội lắm miệng.” Hắn “chậc” một tiếng.“Trước nay nàng đều vẽ cảnh vật, bảo nàng vẽ xuân cung đồ, là muốn huấn luyện nàng vẽ người.”

“Đơn giản như vậy?”

Doãn Tử Liên nhướng hàng lông mày, không hề tỏ vẻ xấu hổ.“Bằng không thì sao?”

“Gia cố ý muốn trêu đùa ta, muốn nhìn thấy cảnh ta lúng túng không biết phải làm sao chứ gì!”

“Hử?” Hắn có chút bất ngờ. Chỉ mới chạy ra ngoài một vòng, nha đầu kia lại đột nhiên thông suốt? Hay là Đan Hòa đã nói gì đó với nàng?

“Thậm chí ta còn có suy nghĩ, người muốn Vi gia thiết lập cạm bẫy, có phải là muốn khiến cho ta không còn đường lui, cầu xin người cho ta ở lại phải không? Nói trắng ra, là người không dám hỏi ta?”

Hắn khẽ nhếch mày, kinh ngạc không thôi.

“Nếu không phải gia không dám hỏi thì vì sao gia thích ta từ sớm mà lại không nói với ta, ngược lại đợi đến khi khế ước mười năm của ta sắp hết, mới dùng cách thức này mà bức ép ta?”

Doãn Tử Liên suy nghĩ, cúi đầu mỉm cười.“Nàng nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?” Có lẽ nàng nói rất đúng, là hắn không dám, mà lại cuồng ngạo không muốn cúi đầu trước.

Là hắn sợ, sợ trong mắt nàng không có hắn, sợ nàng ỷ lại thành thói quen, không có liên quan gì đến tình yêu.

Nàng chấp nhất chuyện tâm đầu ý hợp, nhưng mà chỉ là chấp niệm lúc còn nhỏ, căn bản không phải tình yêu, có lẽ chính là bởi vì nàng đem tình cảm dành cho người mẹ đã chết của nàng đặt lên người hắn mà thôi, cho rằng nếu nàng trở thành người tâm đầu ý hợp với hắn, hắn sẽ gặp vì nàng mà sống.

“Gia cực kỳ thích ta.” Lúc này Hồng Tụ rất khẳng định nói.“Gia thích ta, thích đến không dám hỏi ta là có thích người hay không.”

Đối mặt với câu nói thẳng thừng nhỏ nhẹ của nàng, Doãn Tử Liên bất giác có cảm giác bị hiểu rõ, thậm chí còn xen lẫn niềm vui sướиɠ.

Hắn luôn luôn chờ nàng phát hiện, cuối cùng…… nàng đã phát hiện.

“Như vậy còn nàng thì sao?”

“Ta không biết thích của ta có giống của gia hay không, nhưng ta muốn làm cho gia vướng bận, ta không thích gia giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xoay người rời đi, giống như trên đời này không có bất luận kẻ nào vật nào có thể giữ người lại.” Nàng đi vào bồn tắm, hai tay chống lên cạnh bồn, nghiêm mặt nói:“Ta thật sự thích gia, bởi vì có người, ta mới có thể sống.”

Đôi mắt thâm thúy của Doãn Tử Liên không hề chớp một lần mà chỉ nhìn nàng.“Phải không? Xem ra ta còn phải khỏe hơn nữa, để có thể khiến cho nàng sống dài lâu bên cạnh ta.”

“Ừ.” Nàng dùng sức gật gật đầu.

Hắn vẫy tay về phía nàng, nàng không nghi ngờ gì mà tới gần hắn, liền thấy tay hắn vuốt ve gương mặt nàng, mềm nhẹ mà tràn đầy yêu thương vuốt ve mắt, mũi và cánh môi của nàng.

Hồng Tụ ngượng ngùng rũ mắt xuống, lại thoáng nhìn thân người dưới làn nước của hắn, sợ tới mức lại che hai mắt muốn lùi về phía sau, lại bị hắn giữ chặt lại.

“Nếu nàng thật sự không muốn vẽ người, sau này ta sẽ không ép nàng.”

Hắn không thích nàng nhìn tỉ mỉ nam nhân nào khác ngoài hắn, lại càng không muốn nàng so sánh hắn với kẻ khác.

“Ừ?” Trong lòng nàng rối như tơ vò, không hiểu vì sao hắn lại nói ra lời này, càng không thể lý giải vì sao hai tay của hắn lại kéo hai tay đang che mắt của nàng ra.“Gia, tay người…… Không phải bị thương sao?”

“Đúng vậy, nhìn sơ hình như lành rồi.”

“…… Người gạt ta?”

“Đừng khó chịu, sớm muộn gì nàng cũng có thói quen với việc này thôi.” Hắn cười đến rất đắc ý.

“Vì sao ta phải làm quen với việc này? Ta……” Hồng Tụ vốn muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, bất chợt phát hiện lòng bàn tay của hắn không còn ấm áp, sửng sốt, chậm rãi buông hai ta xuống, chạm nhẹ vào ngực của hắn, lại thăm dò làn nước ấm, sau đó vội vàng trách móc,“Nước lạnh rồi, người còn ngâm mình ở trong nước?!”

Hắn dùng cách bốn lạng đẩy ngàn cân đem mọi tội lỗi đều đẩy lên người nàng.“Ai bảo nàng đi lâu như vậy? Ta vốn muốn tìm nàng cùng nhau tắm chung.”

“Ta?” Lại là lỗi của nàng? Nàng tức giận đến giơ chân.“Buông! Ta muốn lấy khăn bông.”

Lúc này Doãn Tử Liên mới buông tay ra, Hồng Tụ vội vàng rút xuống ba cái khăn bông lớn đang treo trên giàn hoa.

Quay đầu nàng liền phủ lên vai hắn một cái, nói.“Mau đứng lên, đừng ngâm mình nữa.”

“…… Ta sẽ đứng lên, nàng cũng không được phép bỏ chạy.”

“Ta không đi đâu hết! Mau lên đây!” Nàng hét lớn.

Tính tình của nàng vốn vội vàng nôn nóng, từ nhỏ thích cùng phụ thân lên núi xuống biển, chơi đùa giống như một đứa trẻ nơi thôn dã. Trước khi vào Doãn phủ, phụ thân đã dạy dỗ khuyên bảo nàng rất nhiều, nàng mới ép mình vào khuôn phép, cuối cùng bị hắn khiến cho nàng thay đổi mà không hề hay biết, bắt buộc chính mình phải đoan trang, thanh nhã hiền thục để hắn không bị mất mặt, nhưng trên thực tế, bản tính của nàng vẫn khắc sâu trong xương tủy như trước, chỉ cần quýnh lên, lễ giáo vốn có trong nháy mắt đều bị vứt đi hết.

Doãn Tử Liên chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm, không có lưng hùm vai gấu, lại càng không thấy làn da nhặn nheo vì nước lạnh, nhưng hắn có chiều cao vượt bậc, cả người cân xứng, vai rộng eo thon, chân dài, mông đẹp, thân thể trần trụi hoàn mỹ như bạch ngọc.

Hồng Tụ nhất thời nhìn đến há hốc miệng, đã quên che mắt, cũng không hề dời mắt đi.

Không giống trước đây lắm….. Dù sao qua mười năm, hắn coi như có thêm chút thịt, thân mình xương cốt thoạt nhìn cũng mạnh mẽ hơn trước, không hề lộ ra làn da xanh xao.

Đột nhiên, nàng bị một đôi tay hữu lực ôm lấy, bế xốc lên, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu kinh ngạc, đã bị người ta ép xuống giường, trong ánh sáng ngược chiều hắn được bóng tối phác họa lên nét tuấn mị không giống như người phàm trên thế gian, một đôi mắt câu hồn dường như có thể giữ lấy hồn phách của nàng.

“Ta bị nàng xem hết rồi, chẳng lẽ nàng không biết là chính mình cũng phải báo đáp như vậy?”

“……” Hồng Tụ nói không nên lời, cảm giác thân mình trần trụi của hắn kề sát ở trên người mình, đó là một sức nặng khác thường khiến cho nàng ngượng ngùng không nói được gì.

“Nàng phải chịu trách nhiệm với ta, còn nhớ rõ chứ?” Hắn nhẹ nhàng mở cúc áo của nàng, động tác thong thả, giống như xem hành động này là một lạc thú, như là đang mở một món quà lớn, không hề nóng nảy vội vàng.

“Gia, người muốn làm gì?” Nàng vội vàng giữ lấy tay hắn.

“Nàng nói xem?” Nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, hắn cười đến ý xấu tràn ngập trong mắt.

“Nhưng, nhưng chuyện này không phải chờ sau khi thành thân mới……”

Sau khi trải qua giáo huấn đặc biệt của hắn, nàng đương nhiên biết hai người nằm ở trên giường sẽ là chuyện gì, nàng không sợ hãi, chỉ là vô cùng ngượng ngùng.

“Nàng có thấy ta tuân thủ lễ giáo bao giờ chưa?” Hắn ‘hừ’ một tiếng, kéo tay nàng ra, tiếp tục mở cúc áo.

Hồng Tụ không có cách nào khác đành nhắm mắt lại.“Gia cho rằng giữ lấy sự trong sạch của ta thì sau này ta không thể đi nơi nào được nữa?”

Doãn Tử Liên ngừng lại một chút, không ngờ một khi nàng đã thông suốt thì đúng là trăm ý đều thông.“Tụ nhi quả thật thông minh, không biết từ khi nào nàng lại hiểu ta như vậy?”

“Đột nhiên hiểu thôi.” Lúc trước nàng giống như đứng sau bức rèm mỏng, đối với tình yêu nàng rất ngây thơ, nhưng nay khi bức màn đã được vén lên, nàng cảm nhận rõ ràng tình cảm của hắn, giống như lòng của nàng, khiến cho nàng hiểu ra.

“Tốt lắm.” Hắn mỉm cười liếc nhìn nàng, đã thấy nàng đưa tay ra khẽ vuốt ve ngực của hắn, không khỏi nheo mắt lại, hô hấp càng thêm nặng nề.

“Thân thể của gia còn đẹp hơn so với năm đó.” Hồng Tụ hồn nhiên không hề phát hiện động tác của mình có bao nhiêu khıêυ khí©h, chỉ ăn ngay nói thật kẽ chạm vào ngực hắn, không quá dày cũng không quá mỏng.

Thân người cân xứng như vậy, mới là dáng người mà nàng cho là đẹp nhất.

“Ừ?” Hắn trút áo của nàng ra, dịu dàng cởi nút thắt trên áo nàng, liền thấy khuôn ngực ửng sắc hồng nhạt của nàng, cơ hồ không thể che lấp được cảnh xuân mê người.

Hàng năm muốn đổi mấy bộ đồ mới cho nàng, nàng luôn không chịu, mấy bộ quần áo ấy nàng có thể mặc vài năm, chờ đến khi không còn mặc được nữa mới đổi bộ mới, nhưng cách ăn mặc của nàng luôn trang nhã giữ lễ, giấu giếm ánh mắt xuân phong mê người, nhưng mà phong thái hiện ra bên ngoài của nàng vẫn mãnh liệt hấp dẫn người khác như trước, nàng lại không hề hay biết.

Nay, khi nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nàng, hắn mới phát hiện thân thể dưới lớp quần áo đúng là mất hồn như thế.

Làn da trắng nõn của nàng mềm mại như tơ, đỉnh ngực hồng hồng vô cùng sinh động, eo lưng mảnh mai, mông thì mượt mà đầy đặn, đôi chân dài xinh đẹp như một bức tranh động lòng người.

“Đột nhiên, rất muốn vẽ lại vóc dáng của gia.”

“Nghe qua, quả thật là một đề nghị không tồi, đáng tiếc không đúng lúc.” Hắn động tình cúi người hôn lên cánh môi của nàng.“Để lần khác, lúc đó nàng muốn vẽ như thế nào thì cứ vẽ như thế ấy.”

Hắn khàn giọng, hơi thở nặng nề, môi răng dây dưa với nàng, làm càn cắи ʍút̼, liếʍ lướt từng góc cạnh trong miệng nàng, hấp thụ sự ngọt ngào của nàng, mãi đến lúc hô hấp của nàng từ từ rối loạn, hắn lại hôn tỉ mỉ lên xương quai xanh của nàng, cắn nhẹ lêи đỉиɦ ngực nàng, hôn lên nụ hoa hồng mịn của nàng.

Hồng Tụ không khỏi kinh ngạc kêu lên, đôi mắt to đen như phủ lớp sương mù, một trận tê dại khó tả theo từ lần cắn liếʍ của hắn nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi xương cốt, khiến cho nàng không ngừng thở dốc, nhịn không được khẽ động dưới thân hắn, giống ở thúc giục cái gì đó.

Nhưng nụ hôn của hắn cũng không ngừng lại, thẳng đến –“Đợi chút!” Nàng ngượng ngùng kêu to, cũng giữ lại hai đầu gối.

“Sao vậy?” Doãn Tử Liên giương mắt, giọng nói khản đặc.

Nhìn thấy đôi mắt màu đồng của hắn nhuốm màu du͙© vọиɠ, ngón tay còn không ngừng vuốt ve mềm mại giữa hai chân nàng, Hồng Tụ lại đỏ bừng mặt.

“Tụ nhi?” Hắn khàn giọng gọi, tách hai chân nàng ra, hôn lên nơi ngọt ngào giữa hai chân nàng.

Hồng Tụ thở gấp, xấu hổ đến che mặt mình, mơ hồ không rõ, hỏi:“Gia, rốt cuộc người đang làm cái gì?” Vì sao phải làm như thế, khiến cho cả người nàng hốt hoảng, giống như sắp không còn là chính mình nữa……

Đây là sinh hoạt vợ chồng sao? Làm sao có thể ngượng ngùng như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »