Chương 6

Edit: Nguyệt Viên

Lúc trời tối đèn được thắp lên, trong Kim Lăng thành, trên đường lớn, chợ náo nhiệt, những dãy hoa đăng như họa.

Xe ngựa Doãn phủ chầm chậm chạy trong bóng đêm, lại khó tránh khỏi đám đông chen chúc.

Doãn Tử Liên nhìn đám đông ngoài cửa sổ, hỏi Hồng Tụ đang ngồi ở chỗ đối diện.“Tụ nhi, nàng mặc áo có ấm không?”

Bên ngoài đã phủ xuống những hạt sương lạnh nhỏ mịn, nhưng không cách nào xua tan đám đông đang chọn mua hàng tết.

“Rất ấm.” Hồng Tụ mặc chiếc áo đông cổ chéo màu tím hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng noãn.

Nàng thường thường đi theo gia ra ngoài, nhưng được ngồi ở trong xe ngựa vẫn là lần đầu, nàng cảm thấy thật mới lạ.

“Cái áo này cũng đã cũ, bắt đầu đông rồi mà sao nàng không tự mua một chiếc áo mới?”

“Không cần, cái này thực sự rất ấm.” Cái áo này, là bộ quần áo đầu tiên mà gia đưa cho nàng, cũng là chiếc áo mà nàng thích nhất.

Sau khi Doãn Tử Liên suy nghĩ.“Có muốn đi xuống một chút?” Hắn tính nơi này cách Túy Nguyệt lâu chỉ còn hai dãy phố nữa.

“Được.”

Hắn lập tức lên tiếng căn dặn, đi xuống xe ngựa trước, lại dắt nàng đi trên con đường nhộn nhịp.

Hồng Tụ nhìn bàn tay của hắn đang nắm chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nong nóng, không biết vì sao lại thấy có chút khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy rất tự nhiên, thậm chí có chút thích, khiến cho nàng không thể không cong môi mỉm cười.

“Tụ nhi, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi trên đường lớn.”

“Ừ.” Nàng mỉm cười nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy nét mắt nghiêng nghiêng của hắn, ý cười càng sâu.“Gia buộc tóc lại, thoạt nhìn rất tuấn tú, mọi người trên đường đều quay đầu nhìn người.”

Đứng ở bên cạnh hắn, nàng cũng cùng có chút quang vinh, cũng không nhịn được mà nhìn hắn.

Doãn Tử Liên liếc nhìn nàng.“Tóc là nàng buộc lại, nàng cần phải nhớ kỹ ước hẹn.”

“Trừ khi gia không cần ta, nếu không là gì ta cũng không đi.”

Doãn Tử Liên cảm thấy rất thoải mái mà cong khóe môi, nhìn về phía trước, nhìn thấy nam nữ già trẻ bước ngược chiều qua đều chú ý đến hai người bọn họ, không khỏi suy nghĩ, nàng chỉ lo khen ngợi hắn, lại tựa hồ không phát hiện mình có bao nhiêu hấp dẫn trong mắt người khác.

Quần áo của nàng rất mộc mạc, ngay cả tóc cũng không có trang sức gì, ở trong mắt người khác, nàng dịu dàng lại luôn giữ khoảng cách, nhưng trong mắt hắn, nàng chính là tiểu cô nương khiến cho người khác muốn yêu thương, sẽ ở trước mặt hắn vừa tức giận lại vừa la hét, vừa cười vừa khóc.

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi càng cười sung sướиɠ, đã thấy ánh mắt của nàng đột nhiên dừng ở một chỗ, hắn nhìn theo ánh mắt nàng tìm kiếm, chỉ thấy nàng nhìn hình ảnh một nhà ba người hoà thuận vui vẻ cách đó không xa mà ngẩn người.

Hắn hạ tầm mắt, biết trong lòng nàng vẫn còn vướng bận chuyện cha nàng, không khỏi suy nghĩ, ở trong lòng nàng, rốt cuộc ai là người quan trọng nhất?

Tuy rằng hắn không muốn so sánh với cha nàng, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng nàng đối xử tốt với hắn có phải là một loại tình cảm vay mượn hay không.

Đang suy nghĩ, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn híp mắt lại tỉ mỉ quan sát, lúc nhìn thấy rõ ràng người nọ, trong lòng chấn động.

“Gia, chỗ này có cửa hàng ngân sức, ta có thể đi xem một chút không?”

Bên tai truyền đến tiếng Hồng Tụ thấp giọng hỏi, hắn không chút suy nghĩ nghiêng người ngăn trở nàng, thần sắc tự nhiên hỏi:“Cửa hàng nào?”

“Nơi đó.” Nàng chỉ vào một nhà cửa hàng cách vài bước chân.

“Đi.” Hắn nắm nàng, thật cẩn thận không cho ánh mắt hai người nhìn nhau.

Hắn để cho nàng tiến vào trong cửa hàng trước, còn mình thì đứng ở bên ngoài quan sát động tĩnh của người nọ, đột nhiên thấy có người đến đón ông ta, mà người ấy là…… Hắn nhíu mày, nhận ra tới người đến đón là tổng quản của Tuyển vương phủ.

Chỉ là, lúc trước người nọ đã rời khỏi rồi, vì sao bây giờ lại trở về?

Càng làm người ta khó hiểu, ông ta làm sao có thể đi cùng người của phủ Tuyển vương gia?

Suy nghĩ, nhất thời không có đáp án, hắn liền vẫy vẫy tay, muốn mã phu tiến lên vài bước, dặn dò vài câu, mới cho hắn ta trở về Doãn phủ trước.

Mã phu đi rồi, hắn hạ mi suy nghĩ rốt cuộc quyết định của mình là đúng hay sai, bất chợt thoáng nhìn Hồng Tụ đã đi đến phía sau mình.

“Làm sao vậy?” Hắn bình tĩnh hỏi. Nàng có thấy chuyện hắn dặn dò mã phu hay không?

“Không có việc gì.” Nàng giương mặt, miễn cưỡng cười.

Doãn Tử Liên quan sát nàng, nhẹ nắm tay nàng.“Không tìm thấy thứ mình thích?”

“Ừ.”

“Phải không? Để cho ta vào xem.”

“Gia, không cần, bên trong không có mặt hàng gì tốt!” Thấy hắn muốn vào cửa hàng, nàng vội vàng kéo hắn.“Không phải nói muốn nhanh chóng đến Túy Nguyệt lâu vẽ tranh sao? nhanh chút mới được.”

“Vẫn còn thời gian.” Nàng càng ngăn cản, cho thấy rằng trong cửa hàng này càng có vấn đề.

Hắn kéo nàng đi vào trong cửa hàng. Cửa hàng bạc bố trí tương đương cổ điển lịch sự tao nhã, kệ trương bày ở bốn mặt đều trang trí đầy các đồ trang sức bằng bạc, có ngân trâm, thoa ngọc của cô nương, cũng có vòng buộc tóc bằng bạc của nam nhân. Số khách bên trong nam nữ đều có, có thể nhìn ra đó là những người rất có thân phận.

Vài ba nam nữ nghe tiếng liếc nhìn về phía cửa lớn, nhìn thấy Doãn Tử Liên, ai cũng phát ra tiếng kinh ngạc thán phục, lập tức có người dừng lại, làm như nhận ra hắn đến.

“Hừ, tìm giúp đỡ đến à? Đi đi đi, cho dù ngươi hóa trang giống như khuôn như đúc thì cũng chỉ là một nha hoàn, vật phẩm trang sức trong Ngân Phong Quán của chúng ta chỉ bán cho thương nhân quan to, ngươi đi ra ngoài!” Chưởng quầy vừa thấy Hồng Tụ liền liếc nhìn Doãn Tử Liên một cái, thấy tay hai người nắm lấy nhau, nhận định kẻ nắm tay một nha hoàn cũng chẳng phải người phú quý gì, vốn không cẩn thận nhìn cẩm hoa y phục của hắn.

Nghe vậy, Hồng Tụ đang cúi mặt bỗng dưng ngẩng lên, trong đôi mắt thu thủy hiện lên cơn tức giận.

Cho dù bằng lòng nhịn cũng không nhịn được! Nếu hắn chỉ làm nhục mình, vậy cũng cho qua đi, nhưng ngay cả gia cũng bị xem thường, bảo nàng làm sao nuốt trôi cơn tức giận này?!

Chính thấy nàng sắp phát giận, người nam nhân phía trước lại chỉ nhẹ nắm tay nàng, muốn nàng an tâm một chút chớ nóng nảy.

“Thì ra vật phẩm trang sức trong cửa hàng này của ngươi chỉ bán cho thương nhân quan to? Uy phong lớn thật.” Doãn Tử Liên cười mị, đôi đồng tử biếng nhác ma quỷ, miễn cưỡng đi đến trước mặt chưởng quầy.

“Chính là uy phong như vậy đó.” Chưởng quầy với một đôi mắt hí giỏi nịnh bợ nhìn hắn từ trên xuống dưới.“Đi đi đi, đừng làm trở ngại ta làm ăn buôn bán.”

Doãn Tử Liên hơi nhướng đôi mày rậm, còn chưa mở miệng, liền thấy một người khách đi tới.

“Xin hỏi vị này là đại thiếu gia Doãn phủ, Tử Liên tiên sinh?”

“Ngươi là?” Hắn cười nhìn về phía đối phương.

“Tại hạ Thẩm Lộc Sinh, là bạn thân của nhị gia, chuyên mua bán quản lý dược liệu, nhiều năm trước may mắn gặp mặt Liên gia một lần, vẫn luôn thích các tác phẩm họa của Liên gia, cũng là ngàn vàng khó cầu.” Thẩm Lộc Sinh khom người thở dài, dáng vẻ cúi thấp, thiếu chút nữa dọa chưởng quầy lồi mắt.

“Là bạn của Thiếu Trúc?” Doãn Tử Liên cười nhạt.“Có vấn đề gì đâu? Năm sau, ta sẽ sai người đưa đến một bức Xuân Noãn Hoa Khai đến chúc mừng năm mới cho Thẩm gia quý phủ.”

“Chuyện này, chuyện này thật sự là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh.” Hắn may mắn có được bức tranh, kích động không biết nên làm thế nào cho phải, vì thế nhìn về phía kệ trang sức bằng bạc bên cạnh.“Bằng không như vậy đi, mặc kệ Liên gia thích trang sức gì, để cho tại hạ mua tặng người cũng được?”

Doãn Tử Liên miễn cưỡng nhìn về phía gặp chưởng quầy, thấy hắn sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, mỉm cười hỏi:“Điều này sao được? Vật phẩm trang sức trong cửa hàng này chỉ bán cho thương nhân quan to, ta vừa không phải là người buôn bán, lại càng không phải là quan, chỉ có thân phận một Giải Nguyên nho nhỏ, làm sao mua được trang sức trong cửa hàng này?”

“Không không không! Là tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân sai, là tiểu nhân sai!” Chưởng quầy vội vàng đi đến trước mặt hắn, tát cho mình vài bạt tay.“Giải Nguyên đại nhân ngay trước mặt, mà tiểu nhân lại chẳng hề hay biết, thật sự là đáng chết, nên đánh!” Ô ô, rốt cuộc đại thiếu gia Doãn gia buộc tóc từ khi nào, sao không ai báo cho ông ta biết? Hại ông ta không nhận ra.

Doãn Tử Liên cũng không để ý đến ông ta, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn Hồng Tụ, hỏi.“Tụ nhi, ở đây có thứ mà nàng thích không?”

“…… Ta chỉ là một nha hoàn, mua không nổi.” Nàng mím môi, buồn bực trong lòng khó tiêu tán.

“Mua được, mua được!” Vẻ mặt chưởng quầy cầu xin, chỉ còn thiếu gọi nàng một tiếng bà cô.

“Ngươi đừng làm vậy, ở đây thật sự không có thứ ta thích.” Hồng Tụ trầm giọng ngăn lại.

“Thật sự không thích?”

“Ừ.” Sợ chủ tử không tin, nàng chạy nhanh đến:“Ta vốn là muốn mua một vòng buộc tóc bằng bạc, nhưng cái này có kiểu dáng quá mới mẻ, ta lại thấy không vừa mắt.”

Hôm nay, lần đầu nàng buộc tóc cho gia, mới phát hiện trong phòng gia thế nhưng ngay cả vòng buộc tóc cũng không có, cho nên nhất thời nàng mới muốn mua một vòng buộc tóc.

“À?” Giờ Doãn Tử Liên mới biết, thì ra nàng muốn mua đồ để cho hắn, khiến cho tâm trạng của hắn rất tốt.“Như vậy đi thôi, đến cửa hàng đằng trước tìm thử xem.”

“Ừ.”

“Giải Nguyên đại nhân, xin chậm đã!” Chưởng quầy vội vàng quay đầu, tìm trong cửa hàng một cây trâm đắc tiền nhất.“Mái tóc của cô nương đen mượt như vậy, không cài thêm một chút trang sức thì rất đáng tiếc, hôm nay để cho tiểu nhân lấy cây trâm này bồi tội, tặng cho cô nương, vẫn mong đại nhân có thể đại nhân đại lượng, tha thứ cho lỗi sai của tiểu nhân.”

Doãn Tử Liên liếc mắt một cái,“Tụ nhi, nàng thích không?”

Hồng Tụ nhìn cây trâm tráng men kia, màu xanh ngọc của lá làm nền cho cánh hoa hồng xinh đẹp, phía cuối còn treo một phiến ngọc bích, tạo hình tương đối đặc biệt.

Nàng thích, nhưng thoạt nhìn đã biết giá cả chẳng thấp, nàng không mở miệng được, nhưng nếu không mở miệng, chỉ sợ gia không biết ứng đối với chưởng quầy như thế nào……“Gia, ta chỉ muốn mua vòng buộc tóc, không có hứng thú đối với cây trâm.”

“Phải không?” Doãn Tử Liên ngoài cười nhưng trong không cười mà quan sát chưởng quầy.

“Đại nhân……” Vì thế sắc mặt chưởng quầy càng thêm cháy đen.

Thẩm Lộc Sinh thấy thế, tiếp nhận trong cây trâm men trong tay ông ta, lại lấy xuống bộ vòng buộc tóc bằng bạc.“Liên gia, không bằng cứ như vầy đi, vòng buộc tóc này là ta mới mua ở nơi này, chi bằng tặng nó cho Liên gia, đáp tạ Liên gia tặng tranh, mà chưởng quầy đã biết sai, Liên gia tha thứ cho ông ta đi, nhận lấy cây trâm men của ông ta, vừa vặn làm một đôi đính ước.”

Hắn có ánh mắt sắc bén, hơn nữa có chút hiểu biết về Doãn phủ, lập tức phát hiện cô nương này nhất định là nha hoàn Hồng Tụ bên cạnh Doãn Tử Liên, nay nhìn thấy tay hai người nắm chặt nhau, càng xác định rõ ràng tình cảm giữa bọn họ, nhân tiện nói.

“Đại nhân, tiểu nhân dập đầu nhận lỗi với cho ngài, cô nương, tiểu nhân dập đầu nhận lỗi với cô nương!” Chưởng quầy thấy thế, hai đầu gối đều quỳ xuống, dập đầu tại chỗ.

Hồng Tụ hoảng sợ, vội vàng kéo kéo nam nhân bên cạnh.

Doãn Tử Liên lại chỉ lạnh lùng nhìn, cong môi cười, tiếp nhận vật phẩm trang sức mà Thẩm Lộc Sinh đưa đến, lại làm động tác “chớ có lên tiếng” với y, mới dắt Hồng Tụ chậm rãi rời khỏi.

“Gia, ngươi không cho chưởng quầy kia đứng lên sao?” Đi đến ngoài cửa hàng, Hồng Tụ nhỏ giọng hỏi, quay đầu nhìn chưởng quầy còn đang dập đầu, vẫn chưa phát hiện bọn họ đã rời khỏi cửa hàng.

“Ngay từ đầu không phải ta bảo ông ta quỳ, cũng không phải ta bảo ông ta dập đầu, ông ta muốn dập đầu, thì cứ dập đầu.”

“Có thể xảy ra chuyện hay không?”

“Đi thôi, chẳng đến vài cái, ông ta sẽ giả hôn mê.” Hắn nhún vai, quan sát vòng buộc tóc và cây trâm men trong tay.“Đi, đến Túy Nguyệt lâu, ta cài trâm cho nàng.”

“Gia, chúng ta phải vẽ tranh.” Hồng Tụ cười khổ.

“Nàng không muốn quấn vòng buộc tóc cho ta sao?”

“…… Muốn.”

“Vậy còn không mau đi.”

Edit: Nguyệt Viên

Ở Lao Nguyệt Các trong Túy Nguyệt Lâu, từ trước đến nay không để cho khách khứa tùy ý bước vào. Trước tòa lầu các có một hồ nước đầy, ánh trăng phản chiếu trong làn nước, cho nên đặt tên như vậy.

Trong Lao Nguyệt Các, dường như hai người đang tiến hành một nghi thức long trong mà chỉ có hai người tham dự. Hắn cài trâm tráng men cho nàng, nàng quấn vòng buộc tóc cho hắn, cùng một sắc màu cùng một kiểu dáng, trên đời này không có vật đính ước nào đặc biệt hơn thế.

Đứng ở trước gương, hai người tựa như bị vật đính ước kết nối, từ nay về sau chỉ cần có nhau.

“Gia, ta rất ít khi đi dạo phố.” Sau một lúc lâu, Hồng Tụ bất ngờ nói.

Mấy năm nay, hắn bắt đầu thường xuyên ra ngoài hơn trước, vì thế nàng cũng thường theo hắn ra bên ngoài, nhưng mà bước vào trong cửa hàng thì vẫn là lần đầu, chỉ vì trong tay nàng có chút ngân lượng.

“Thật vừa khéo, ta cũng vậy.”

Nàng biết hắn đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, dứt khoát quay đầu nhìn hắn.“Ta không biết một nha hoàn thì không thể tùy tiện vào cửa hàng.”

“Sau này, nàng là đại thiếu phu nhân của Doãn phủ.”

“…… Đột nhiên phát hiện gia thật sự rất dung túng ta.” Tuy nói rằng nàng là người theo hầu bên cạnh hắn, nhưng trong mắt hắn, nàng căn căn bản không phải một nha hoàn.

“Tình yêu là như thế.” Hắn bình thản trả lời, không hề che giấu tình cảm của mình.

Hồng Tụ vừa nghe xong, khuôn mặt ửng hồng, có chút khó có thể chấp nhận chuyện hắn đem chuyện tình yêu nói ra miệng.“Rốt cuộc gia thích ta ở điểm nào? Ta chỉ là một nha hoàn, ta……”

“Có trời mới biết? Khi ta vừa quay đầu lại, trong mắt trong lòng đều là nàng, thậm chí vì nàng ngay cả rượu cũng không uống, ta mới biết rằng tất cả đã không kịp thay đổi nữa.”

“A? Gia vì ta mà không uống rượu?”

“Nàng có nhớ không, có một lần ta uống rượu ở trong đình, nàng không cho phép ta uống rượu? Từ đó về sau, ta chưa từng uống rượu nữa.” Hắn kéo tay nàng ngồi xuống giường gấm.

“Đó là bởi vì đại phu nói, tình trạng của gia khi khỏe khi yếu là vì gia không quan tâm đến việc uống thuốc, còn hay uống rượu.” Lúc nhỏ còn không biết chuyện, nàng còn ngây ngốc rót rượu cho hắn uống.

“Trọng điểm là, ta vì nàng, không hề uống rượu, ta vì nàng, trân trọng chính mình, chuyện này vốn không có liên quan đến thân phận nàng có phải là nha hoàn hay không, mà là ở trong lòng ta nàng có sức nặng bao nhiêu.”

Hồng Tụ cảm động nhìn hắn, biết hắn là đã đánh vỡ mê chướng trong lòng nàng.

Kỳ thật, nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn, chỉ như vậy thôi thì nàng cũng rất vui vẻ, về phần nha hoàn hay thê tử, cùng lắm chỉ là một danh phận mà thôi.

“Cuối năm Vu Đường và Đan Hòa sẽ thành thân, chỉ sợ là chúng ta không kịp rồi, vậy chờ thêm một năm nữa sẽ thành thân.” Hắn khẽ vuốt bờ má mềm mại trắng mịn của nàng.

“Gia nói như thế nào, ta sẽ làm như thế ấy.” Nàng hứa hẹn, chẳng hề nghĩ đến vấn đề khác.

“A, nghe lời như vậy?” Ngón tay lướt xuống chiếc cổ duyên dáng của nàng, nhẹ mở một chiếc cúc áo của nàng.

“Gia?” Hồng Tụ kinh ngạc trừng lớn mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Doãn Tử Liên ngoảnh mặt làm ngơ, từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo, y phục hở ra càng sâu hơn, sợ tới mức nàng vội vàng bắt lấy tay hắn.“Gia, người muốn làm gì?!”

“Chỉ như vậy thôi mà nàng đã khẩn trương đến thế, đợi đến lúc muốn thì làm sao bây giờ?”

“Hả? Không phải muốn vẽ tranh?” Vẽ tranh và cởϊ qυầи áo có quan hệ gì với nhau chứ?

“Nàng đã quên là phải vẽ tranh xuân cung đồ?”

“…… Xuân cung đồ có liên quan gì với chuyện cởϊ qυầи áo?”

Nàng không rõ xuân cung đồ phải vẽ như thế nào, nhưng từng nghe nói đó là loại tranh họa cực kỳ “không tầm thường”, nếu “không tầm thường”, chẳng lẽ nói…… phải vẽ bức tranh có ảnh người hở ngực lộ vυ"?!

Doãn Tử Liên nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng cười to.

“Gia, người cười cái gì?” Tuy rằng biết hắn đang giễu cợt mình, nhưng Hồng Tụ cũng không giận, bởi vì nàng thích nụ cười của hắn, càng thích tiếng cười thuần hậu của hắn. Tuy nói gia là người thích cười đùa, nhưng phần lớn đều là ý cười trêu đùa trong mắt, có thể khiến hắn cười ra tiếng, đã ít lại càng ít.

Hắn quan sát nàng, sắp mở miệng nói, liền nghe thấy có tiếng thông báo từ bên ngoài vọng vào.

“Đại gia, người đã đến rồi.”

“Để cho bọn họ vào đi.” Doãn Tử Liên giảo hoạt nhướng mày, mỉm cười cài lại cúc áo cho nàng.

Sau khi cửa mở ra, một nam một nữ đi vào, gương mặt của người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng lại hơi vương nét dung tục, người nam kia thì có khuôn mặt tục tằng nhưng hơi cường tráng.

“Đến trên giường đi.” Hắn chỉ vào cái giường lớn làm bằng gỗ đen nơi cuối góc phòng.

“Vâng.”

“Tụ nhi, lại đây đi.”

Ở khoảng trống cách giường vài bước chân, đã bày sẵn một cái bàn gỗ dài, ở đầu bàn có những cuộn giấy tranh tốt và bút mực, trước bàn còn có hai chiếc ghế dựa.

Hắn lôi kéo nàng ngồi xuống một chiếc ghế, lập tức mở miệng,“Có thể cởϊ qυầи áo ra rồi.”

Hồng Tụ nghe vậy, vội liếc nhìn hắn, khóe mắt thoáng nhìn đôi nam nữ kia thật sự bắt đầu cởϊ áσ sam, nam lộ ra một thân hình cơ bắp, mà nữ trút đi nhu sam, liền mơ hồ thấy được cảnh xuân trước ngực, nàng vội vàng đứng dậy che khuất đôi mắt của chủ tử, hô lớn,“Mặc vào đi, mặc vào đi!”

Đôi nam nữ kia thấy khó hiểu nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nghe ai.

“Tụ nhi, muốn bọn họ mặc vào thì làm sao vẽ đây?” Doãn Tử Liên cong khóe môi mỉm cười.

Nàng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, dán sát vào tay hắn nhỏ giọng hỏi:“Gia, rốt cuộc chúng ta phải vẽ cái gì?”

“Xuân cung đồ.” Hắn lạnh giọng nói.

“Ta biết là xuân cung đồ! Nhưng……” Nàng buồn bực giậm chân.“Rốt cuộc xuân cung đồ là vẽ cái gì?!”

Thật là, đến lúc nào rồi mà còn muốn đùa nàng? Nàng không biết phải đưa mắt nhìn nơi nào đây!

“Xuân cung đồ là tranh vẽ cảnh nam nữ ái ân.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đang che mắt hắn xuống, cười đến giả dối.

Hồng Tụ ngây người.“…… Nam nữ ái ân?” Cùng một loại với tranh mà nàng mới nghĩ đến sao?

“Bình thường khi thiên kim nhà giàu đi lấy chồng, trong hộp đồ cưới đều có một cuốn xuân cung đồ tinh xảo, để cho các thiên kim biết đêm động phòng hoa chúc sẽ phát sinh chuyện gì.” Hắn vừa kể vừa giải thích,“Tuy rằng có nhiều tên, nhưng nội dung chính là các loại động tác nam nữ ái ân, cho nên cũng có rất nhiều nam tử mua một quyển về nhà để nghiên cứu thuật trong phòng, về phần mười hai bức họa này, ta đã quyết định chọn tư thế nào để vẽ, nàng chỉ cần phụ trách vẽ là được.”

Hắn nói đến đạo lý rõ ràng, Hồng Tụ lại nghe đến choáng váng, tim đập dồn dập.

Vì sao nàng, một cô gái chưa chồng phải vẽ loại tranh này? Quan trọng nhất là —

“Nghe gia nói như vậy, tựa hồ rất tâm đắc với thuật trong phòng?” Mười hai tư thế? Đó rốt cuộc là thứ quỷ gì? Vì sao hắn có thể nói đến mặt không hồng, thở không gấp, tựa như chỉ đang đơn giản nói chuyện sương rơi, trời đông giá rét với nàng vậy?!

“Có chút.”

“Nhưng ta chưa từng thấy gia thân cận với vị cô nương nào, vẫn là nói –” Nàng đột nhiên nghĩ đến hoa nương trong Túy Nguyệt Lâu nhiều như mây, lại là sản nghiệp của Doãn phủ, chỉ cần hắn động tâm……

“Nàng để ý?”

Hồng Tụ ngây ngốc nhìn hắn.“Gia, nếu người thật sự muốn thành thân với ta…… Sau này còn có thể nạp thϊếp không?”

Doãn Tử Liên nhướng mày,“Trừ khi nàng đồng ý.” Dứt lời, hắn cười đến trong mắt tràn ngập ý cười.

Cho đến bây giờ nàng còn chưa hiểu thuật trong phòng, xuân cung đồ, nhưng mà nàng biết sau khi thành thân thì sẽ ấp ấp ôm ôm lại khanh khanh ta ta, bởi vì nàng từng vài lần thấy tam thiếu gia và Đan Hòa ôm hôn nhau ở trong phủ, nghĩ đến nếu sau khi thành thân, giữa giường của bọn họ còn chen thêm một người…… Nàng thà rằng không lấy chồng!

Ánh mắt tà mị biếng nhác lộ lên ý cười, hắn ôm nàng vào trong lòng.“Cuộc đời ta chỉ cần có mình nàng là đủ rồi, sao lại muốn có thêm người khác?”

“Là người nói đó!” Nàng tỏ rõ sự kiện quyết.

“Trời đất soi xét, bọn họ làm chứng.” Hắn chỉ về hướng đôi nam nữ kia.

Hồng Tụ thoáng nhìn qua, lại thấy nhức đầu, che mặt.“Gia, có thể bảo bọn họ đừng thoát y phục không?”

“Không thoát y phục thì khó mà làm việc.”

Cả mặt nàng đều hồng lên.“…… Chẳng lẽ muốn thoát sạch sẽ?”

“Như vậy là tốt nhất.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng:“Nam nữ ở chung trong một phòng, khi đóng cửa lại thì có thể lộ trần nhìn nhau, chia xẻ nhiệt độ cơ thể, đó là chuyện rất thú vị.”

“Nhưng, nhưng như vậy ta không có cách nào vẽ cả!” Nàng khó khăn thấp giọng nói.

Cho đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ mười năm trước nàng có bao nhiêu sao hoảng sợ khi thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn, nay muốn nàng lại nhìn nam nhân khác…… Nàng không có cách nào, thật sự làm không được!

“Vậy……” Doãn Tử Liên thấy không nên tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ vào nam nhân kia, ra lệnh,“Ngươi khoát áo vào đi.”

“Vâng.”

“Như vậy được chưa?”

Hồng Tụ vụиɠ ŧяộʍ dùng khóe mắt liếc nhìn, âm thầm thở ra, nhưng mà khi nghiêng đầu qua, đã thấy nàng kia còn lộ ngực nằm trên giường, bộ ngực sữa cơ hồ rất sống động —

“Nàng ta cũng phải mặc quần áo vào.”

“Lại mặc vào nữa, sẽ không có hứng thú nữa.”

“Hứng thú cái gì? Ta nói mặc thì mặc!” Hồng Tụ căm tức trách cứ,“Không được nhìn nàng ta!”

Đột nhiên Doãn Tử Liên bật cười vài tiếng, vừa lòng, lay động ngón tay thon dài, nữ tử lập tức khoát áo vào.

Sau đó, hắn bắt đầu chỉ huy,“Để cho nàng ta nằm xuống, kéo cao váy của nàng ta lên, ngươi đặt mình vào giữa hai chân nàng, nhưng thân thể đừng áp lên người nàng.”

Nam nhân trên giường nghe vậy, lập tức làm theo, mắt thấy làn váy đã kéo cao đến lộ ra đôi chân thon dài của nữ tử, Hồng Tụ nhịn không được thét chói tai.

“Dừng tay lại cho ta!”

Nam tử ngừng lại, vẻ mặt khó xử nhìn Doãn Tử Liên.

“Lại làm sao nữa?”

“Cái này, cái này…… Đây là đang làm gì vậy?!” Hai tay nàng che mặt, căn bản không dám nhìn.

“Đây là cơ bản nhất.”

“Cơ bản?!” Nàng hét to lên.

“Quả thật là làm khó nàng, vốn là ta nên vẽ, đáng tiếc tay của ta bị thương.” Doãn Tử Liên thở dài, vẻ mặt xin lỗi.

Hồng Tụ từ khe hở giữa các ngón tay thấy nét mặt xin lỗi giả dối của hắn, hoài nghi hắn vốn là đang đùa nàng.“Ta có thể không vẽ được không?”

“Không thể không vẽ.”

Nhắm chặt mắt, nàng cắn răng, cầm lấy bút, bất chấp tất cả.“Không được phép động đậy!”

Tiếp theo nàng bắt đầu vẽ tranh trên giấy thượng đẳng, động tác cực nhanh, nửa khắc liền phác họa xong hình thể, vừa vẽ vừa mắng.

“Thế tử hạ lưu, quả thật là vô sỉ, không biết xấu hổ! Đáng bị trời đánh, cư nhiên muốn gia vẽ loại tranh này, căn bản chính là muốn hủy hoại thanh danh của gia! Vương gia thế tử kia đáng bị ngàn đao bâm vầm, trăm ngàn lần đừng để cho ta gặp, ta không bẻ gãy tay hắn thì không được mà! Vương bát đản!”

Nàng lấy phẫn nộ hóa thành năng lượng vận dụng ngòi bút, hạ bút như có thần giúp, vận dụng ngòi bút như bay, động tác cùng thần thái của hai người kia đều bị nàng bắt giữ rất chuẩn.

Mà Doãn Tử Liên bên cạnh nàng còn bị mấy câu mắng liên tục của nàng khiến cho bờ vai phát run, cười không ngừng, thậm chí nhịn đến ho lên.

“Gia, sao lại ho thế?” Tiếng ho của hắn kéo thần trí của Hồng Tụ trở về, nàng ngừng bút, hơi lo lắng.

“Không có gì đáng ngại.” Hắn vừa ho, vẫn không thể ngừng cười.“Tụ nhi, làm sao ta cũng không ngờ nàng lại có thể chửi mắng như thế?”

“Ta……” Nàng ửng hồng gương mặt, chu môi.“Tức giận thôi, ta tức đến muốn ngất luôn.”

Doãn Tử Liên cười to, nhìn bức tranh của nàng, cực kỳ vừa lòng mà gật đầu, lập tức đẩy bức tranh sang một bên.“Phần chi tiết còn lại để ngày mai chỉnh sửa thêm, hiện tại trước……” Hắn suy nghĩ, nói với hai người kia:“Kiểu từ sau lưng đi.”

Hồng Tụ nhíu mày, chung quy cảm thấy chiêu thức này nghe qua giống như luyện công, nhưng mà bên mắt vẫn liếc nhìn, liền thấy nữ tử trên giường lớn nằm úp sấp, mông đưa lên cực cao, mà nam nhân dán thẳng vào mông nàng ta……

“A!”

Nàng sợ tới mức nhảy người lên, liền lùi lại mấy bước, vội xoay người sang chỗ khác, một hồi giậm chân, một hồi chửi nhỏ, hoàn toàn không thể quay đầu.

“Tụ nhi, làm sao vậy?”

Hồng Tụ cố điều chỉnh lại gương mặt nóng bừng giống như lửa thiêu, xấu hổ đến mức ngay cả hắn cũng không dám nhìn.“Gia, ta không thể, ta không được, ta không có cách nào……”

“Sao mà không có cách nào? Việc này sớm muộn gì nàng cũng sẽ cùng ta trải qua, bây giờ kiến tập trước một chút cũng tốt.”

Nàng ngây người, đôi mắt to hơi chuyển, thấy vẻ mặt hắn vô cùng chân thật, trong đầu theo bản năng tưởng tượng người giường biến thành nàng cùng hắn —

“Ta, ta…… không được, không được!” Nàng bỏ chạy ra ngoài.

“Tụ nhi?”

“Ta đi chuẩn bị một bình trà nóng cho gia!” Nàng sắp bốc khói, sắp nổ tung rồi!

Tựa ở cạnh cửa, Doãn Tử Liên nhìn bóng dáng nàng biến mất trong nháy mắt, không khỏi cất tiếng cười to, mãi đến khi nam nữ trên giường thấp giọng hỏi bây giờ phải làm gì, mới miễn cưỡng thu hồi ý cười tràn ra.

“Các ngươi đi về trước đi, ngày mai lại đến.”

Nghĩ đến nét mặt e lệ của cô gái nhỏ kia, hắn không khỏi vừa cong môi mỉm cười, không thể ngừng lại được.