Edit: Bùm Bùm
Thời gian lên đèn, trong căn phòng nhỏ ở phía tây nhất của Hạ Hà trai, truyền đến thanh âm điêu khắc rất nhỏ.
Chỉ thấy phía trước một cái bàn nhỏ, Hồng Tụ đang chuyên chú điêu khắc, nương theo ánh nến trên bàn, đôi mắt to chớp cũng không chớp sửa chữa tốt cho đến điểm nhỏ nhất
“Hồng Tụ tỷ tỷ, Vi gia ở đang chờ ở đại sảnh.” Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng khẽ gọi của tiểu nha hoàn.
Hồng Tụ nghe tiếng, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, “Ta biết rồi.” Vuốt vuốt trán, nàng xem xét lại lần nữa mỗi hoa văn tinh tế trên bản gỗ điêu khắc, mới chậm rãi đứng dậy.
Bên ngoài sớm đã là thời gian lên đèn, con đường thông Hạ Hà trai với chủ viện đều đã đốt đèn, khiến nàng không đến mức sờ soạng để đi đến đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, liền thấy Vi Tổ Hạo quay đầu.
“Hồng Tụ cô nương.”
“Vi gia không cần đa lễ.” Hồng Tụ khẽ cười.
Chủ tử quen biết Vi gia đã nhiều năm, nhưng qua lại tương đối mật thiết, là hai năm nay mới bắt đầu.
“Không biết bức tranh kia của đại gia đã vẽ xong chưa?” Vi Tổ Hạo ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt lanh lợi sắc bén chính là nơi sinh động nhất trên gương mặt.
“Vi gia, xin lỗi, mấy ngày nay đại gia đều ở Túy Nguyệt lâu, nô tỳ không rõ ràng lắm.” Vẻ mặt nàng thật có lỗi.
“Phải không?” Vi Tổ Hạo tựa hồ cũng không thấy ngoài ý muốn, lại hỏi: “Như vậy tranh khắc bản của Hồng Tụ cô nương đã khắc xong chưa?”
“Ngày mai là có thể hoàn thành.”
Từ vài năm trước sau khi chủ tử dạy nàng điêu khắc, nàng liền cắm đầu vào trong bản khắc, chỉ vì tranh chỉ có thể có một bức, nhưng tranh khắc bản thì không giống, chỉ cần có thể khắc xong bản khắc, có thể sao chép ra nhiều bức tranh, không sợ tranh bị bẩn hoặc bị tổn hại, tùy thời có thể vẽ lại.
Nàng mê tranh khắc bản, nguyên nhân đến từ bức họa phụ thân của năm đó mà chủ tử vẽ cho nàng, nàng lo có ngày tranh sẽ vì ẩm ướt mà bị mờ, lại nghe chủ tử đề cập đến tranh khắc bản, liền thử sao chép tranh của chủ tử ra bản khắc, sau khi thí nghiệm qua thí nghiệm lại rất nhiều lần, rốt cục thành công in ấn ra bức họa của phụ thân.
Từ đó về sau, nàng thường lấy tranh của chủ tử khắc thử, sau đó in lại.
Có lúc Vi gia thấy được, nhiều lần yêu cầu tranh của nàng, nàng nguyên bản không chịu, nhưng vừa nghe một bức tranh có thể trị giá mấy lượng bạc, không khỏi dao động.
Chỉ vì khế bán mình của nàng cũng sắp hết hạn, mà chủ tử lại chưa từng cùng nàng đề cập qua việc này. Nàng biết chủ tử vẫn muốn nhận một nam hài bên mình, cho nên nàng cũng không dám hỏi hắn sau khi hết hạn, mình có thể ở lại trong phủ nữa hay không.
Cho nên, nàng phải tính trước cho mình, bởi vì phụ thân đã không cần nàng, đợi khế bán mình của nàng hết hạn, phải tay làm hàm nhai sống qua ngày, nếu tranh khắc bản của nàng thật sự trị giá một ít tiền, nàng sao không trải sẵn đường cho tương lai của mình chứ?
Ôm ý niệm này trong đầu, nàng lấy “Hỏa Liên” làm danh, giấu chủ tử đem tranh khắc bản giao cho Vi gia bán ra, tháng trước mới giao ra bức thứ nhất, liền đổi lấy mười lượng bạc, nếu có thể bán nhiều thêm vài bức, tương lai rời khỏi Doãn phủ, nàng cũng không sợ bản thân lưu lạc đầu đường.
“Vậy thật sự là quá tốt.” Vi Tổ Hạo vừa lòng gật đầu: “Như vậy, ngày mai ta lại đến một chuyến.”
“Làm phiền Vi gia.” Nàng cười đưa hắn đến cửa sảnh, nhìn bóng lưng hắn rời xa, mới hướng ra ngoài mà đi, dọc theo đường đi gặp các nha hoàn, ai ai cũng hạ thấp người chào hỏi, gọi nàng một tiếng Hồng Tụ tỷ tỷ.
Bọn nha hoàn ở trong phủ việc đến việc đi, vì ngày Tết tới gần mà xóa cũ lập mới, nhưng mà việc này cho tới bây giờ nàng chưa từng làm qua, bởi vì công việc của nàng chỉ là ở bên người chủ tử.
“Hồng Tụ tỷ tỷ, đây là bái thϊếp được gửi cho đại gia.”
Đi đến bên ngoài đại sảnh, một nha hoàn đi đến trước mặt, giao bái thϊếp mạ vàng vào trong tay nàng.
“Cám ơn.” Hồng Tụ khẽ gật đầu, nhìn bái thϊếp trong tay, không cần mở ra, cũng đoán dược là thϊếp mời của Tuyển Vương thế tử.
Mấy năm nay, tranh của chủ tử luôn được yêu thích, trong đó Tuyển Vương là yêu thích nhất, chỉ cần tranh vừa ra, đối phương lập tức ra giá cao để thu mua, cũng bởi vậy Tuyển Vương cùng con trai hắn thường lấy các loại danh nghĩa mời chủ tử qua phủ, mục đích không ngoại lệ là mong chủ tử có thể đặc biệt vẽ tranh cho bọn hắn.
Nhưng cũng không biết vì sao, chủ tử từ trước đến nay vẫn không đáp ứng.
Thu bái thϊếp vào l*иg ngực, nàng đi về hướng cửa lớn, gã sai vặt bên cửa thấy thế, lập tức hỏi: “Hồng Tụ muốn ra ngoài? Muốn chuẩn bị xe ngựa hay không?”
“Không cần.” Nàng buồn cười nhìn hắn.
Đây là thế nào? Tưởng nàng là thiên kim đại tiểu thư sao? Nàng bật cười lắc đầu, đi ra ngoài.
Nói cũng lạ, những năm gần đây, thái độ với nàng của hạ nhân trong phủ tốt đến mức khiến nàng trăm tư khó giải.
Những hạ nhân từng bắt nạt nàng, không biết vì sao trong nháy mắt đều mất tích hết, lại đổi một đám nô bộc mới đối đãi với nàng tương đối tốt, tốt đến mức… ngẫu nhiên sẽ làm nàng không hiểu ra sao. Nhưng, có người tốt với mình là chuyện tốt, nàng tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận.
Bỏ tâm tư qua một bên, nàng bước nhanh đến bờ sông náo nhiệt, hướng về Tiêu Kim Quật nổi danh nhất Kim Lăng thành.
Trên đường cái tràn ngập không khí ngày Tết, cơn gió lạnh ập vào mặt, làm nàng nắm chặt vạt áo, dư quang thoáng nhìn đôi nam nữ mang theo con mua hàng Tết ở bên đường, nàng không khỏi nhìn đến xuất thần.
Khế mười năm của nàng sắp đến, phụ thân sẽ tới tìm nàng sao?
Nếu phụ thân không tới, mười năm khế đến, nàng rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Túy Nguyệt lâu được phong làm Giang Nam đệ nhất lâu vì bảy tầng kiến trúc của nó, đứng sừng sững bên cạnh bờ sông, Hồng Tụ vào từ cửa lớn, mới đi vào đại sảnh, chưởng quầy vừa thấy nàng, lập tức tiến lên nghênh đón.
“Hồng Tụ, đại gia ở trong phòng thượng hạng lầu ba.”
“Chưởng quầy, ngươi vừa gặp ta là biết ta muốn tìm ai?” Nàng cười hỏi.
“Trừ tìm đại gia, ngươi không có lý do gì đến Túy Nguyệt lâu.”
“Cũng phải.” Nàng thè lưỡi, đi theo chưởng quầy lên lầu.
Mấy năm nay, chủ tử bắt đầu qua lại Túy Nguyệt lâu, có khi là Vi gia sắp xếp, có khi là Tống đại nhân hẹn, thật ra như vậy cũng tốt, bằng không luôn buồn ở nhà, không bệnh cũng sẽ buồn ra bệnh.
Chỉ là, nàng không khỏi cảm thấy, hoàn cảnh như vậy rất phức tạp a —
“Này, chưởng quầy, đổi hoa nương cho ta, bọn nữ nhân kia toàn là vẻ mặt cầu xin, là đặc biệt đến làm ta cau mày phải không?” Gian sương phòng phía trước hành lang dài đi ra một nam tử, vừa thấy chưởng quầy, lập tức lớn tiếng thét to.
Hồng Tụ thấy thế, rũ hàng mi dài, tự động so sánh hắn với chủ tử nhà mình.
Chủ tử nhà nàng tuấn mỹ phong lưu, nam tử này hạ lựu đáng khinh; Chủ tử nhà nàng là đến đây ngâm hoa tụng liễu, tìm cảm hứng vẽ, nam tử này tới tầm hoa vấn liễu… Vô sỉ!
Rất tự nhiên mà nhăn mày, chuyển tầm mắt, nháy mắt tiếp theo lại cảm thấy đột nhiên có một cái bóng tới gần, nàng khó hiểu giương mắt, liền đối diện với thần thái đáng khinh của nam tử hạ lưu.
“Chưởng quầy, người này đi, đêm nay ta cần nàng ta!” Nam nhân mê đắm đánh giá nàng, liếʍ môi, như là đang ảo tưởng phải như thế nào nuốt nàng vào bụng.
Hồng Tụ nhịn lại cỗ xúc động muốn phun ra, kéo lên nụ cười run rẫy: “Khách quan, ngài hiểu lầm, nô tỳ không phải…”
“Thanh âm cô nương này thực ngọt, ở trên giường kêu lên chắc chắn sẽ hết sức mất hồn!” Nam nhân mắt điếc tai ngơ, sờ lên cổ tay nàng.
“Khách quan, nàng là người mà ngươi không thể chạm vào!”
Chưởng quầy không kịp ngăn cản, trong nháy mắt bên trán Hồng Tụ nổi lên gân xanh, một tay bẻ ngược bàn tay của nam nhân, một cước đá lên lưng hắn, dẫm lên mặt đất.
“Khách quan, nô tỳ là tới tìm người, không phải tới bán thân, mở to mắt một chút.” Nàng cười rất ngọt, nhưng hàm răng trắng đều thiếu chút nữa bị cắn nát.
Nàng đi theo bên người chủ tử từ nhỏ, chẳng những học được cầm kỳ thư họa, càng học võ nghệ, bởi vì thân thể chủ tử suy yếu, vì bảo hộ chủ tử, nàng đặc biệt nhờ Liêm Trinh dạy công phu, chỉ mong mình có thể mười phần hoàn mỹ.
Về phương diện khác, nàng cũng đặt ra tiêu chuẩn cao yêu cầu mình phải đoan trang dịu dàng, không làm chủ tử mất mặt, cho nên cho dù nội tâm có không hài lòng, vẫn là phải bảo trì nụ cười ngọt ngào trên mặt.
“Hồng Tụ, được rồi, được rồi, mau buông hắn ra đi.” Chưởng quầy đau đầu khuyên can.
Đang lúc nàng còn cân nhắc xem có nên nhanh như vậy mà bỏ qua cho tên nam nhân không có mắt này, thì nghe thấy một thanh âm tà mị của nam nhân: “Tụ nhi, nâng chân cao như vậy, không sợ lạnh sao?”
Hồng Tụ sửng sốt, nhìn xuống dưới, kinh ngạc thấy mình mới vừa rồi khi đá người, chân mở ra rất to, bây giờ ngồi dẫm trên lưng nam nhân, làm làn váy lật lên đầu gối, xấu hổ đến mức nàng vội đứng dậy chỉnh y phục, cúi người với chủ tử.
“Gia.”
Doãn Tử Liên nhìn chằm chằm nàng, lập tức quay người vào phòng, nàng lập tức nhanh chân đuổi kịp, ném cục diện rối rắm cho chưởng quầy xử lý.
“Gia, người đang giận ta sao? Ta không phải cố ý muốn đánh người, thật sự là hắn rất ghê tởm, quấn lấy ta không tha.” Vừa vào phòng, Hồng Tụ lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ mà giải thích, vẻ mặt khờ khạo ngọt ngào kia, không có sai biệt gì so với lúc nhỏ.
“Oa, không phải cố ý cũng có thể đánh người ta bất tỉnh, nếu cố ý, không phải là đánh chết người rồi sao, đến lúc đó ta phải bắt nàng thì làm sao đây, Tử Liên?”
Hồng Tụ vừa nhấc mắt, mới phát hiện Tống Nguyên Hi cũng có mặt, lập tức thần sắc nghiêm chỉnh, bình tĩnh mà chống đỡ.
“Yên tâm, ngươi cứ việc làm, ta sẽ thay nàng ta mua sẵn quan tài.”
Nghe vậy, nàng đáng thương hề hề cúi đầu. Hu hu, gia thật xấu, không muốn cứu nàng, chỉ nguyện tặng quan tài…
“Ngươi tên vô tâm vô phế, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao nỡ để nàng ta chịu chết?” Tống Nguyên Hi cười mắng, đi đến bên người nàng: “Hồng Tụ, không bằng như vậy đi, đợi khế bán mình đến kỳ, đến chỗ ta, ta tuyệt đối sẽ càng yêu thương ngươi hơn chủ tử của ngươi.”
Edit & Beta: Bùm Bùm
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt càng thêm thanh lệ trong mấy năm gần đây của Hồng Tụ, cảm thấy nam nhân ở Doãn gia đều rất đê tiện, có hàng tốt đều giấu đi, hại hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngẫu nhiên đến gần một chút còn phải đề phòng bị đánh.
Hồng Tụ không nhúc nhích, thẳng đến khi tay hắn sắp sờ lên mặt nàng thì mới cười: “Đại nhân, mới vừa rồi xương tay của tên nam nhân kia hình như đã bị ta bẻ gãy, ngươi cũng muốn thử tư vị bị bẻ gãy tay sao?”
“… Kém xa như vậy? Chủ tử nhà ngươi là có thể ôm ôm ấp ấp ngươi, mà ta chỉ muốn sờ mặt của ngươi cũng không được?” Hắn oán trách, mỹ nhân ai ai cũng là của người khác.
“Hắn là gia của ta, ngươi là ai?” Dựa vào mấy năm nay thăm dò biết được sự thật hắn là hổ giấy, nàng nhếch miệng đáp rất khinh thường. Huống chi, gia cũng không có ôm ôm ấp ấp nàng.
Tống Nguyên Hi nghe vậy, giống như là thống khổ vậy che lại ngực trái, một đường lui về bên bạn tốt, nhắm hướng vai hắn mà đổ xuống.
“Tử Liên, ngươi có thể dạy ta rốt cuộc là dạy dỗ gia nô
thế nào không? Lần sau đem bí tịch cho ta, ta cũng phải tìm một đứa trẻ 8 tuổi để bồi dưỡng.”
“Không có bí tịch, là yêu.” Doãn Tử Liên nói là nói với hắn, mắt lại nhìn thẳng giai nhân trước mắt.
Cô gái mà hắn tự tay dạy dỗ, đã trưởng thành như ước vọng của hắn, ngũ quan hiển thị vẻ phong tình mê người, ở trước mặt hắn có phong thái yểu điệu, khí chất xuất trần, được mọi người hết lòng ca ngợi, mọi người đều nói hắn tốt số, nhưng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng vẫn giương oai như đứa trẻ, nửa điểm tình thú cũng không thông, muốn đợi cho nàng mở mang đầu óc, hắn thật sự phải sống lâu một chút.
“Oa… Cái thùng này không đủ để ta nôn, kêu chưởng quầy mang thêm hai cái thùng lên đây.”
“Há tất phí công, ngươi trực tiếp cút đến nhà xí nôn cho tận hứng, bớt làm chướng mắt ở đây.” Doãn Tử Liên tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
“… Ngươi không thể bởi vì nàng không phản ứng mà trút giận lên ta.” Tống Nguyên Hi hạ thấp giọng oán giận.
“Ai bảo ngươi ở bên cạnh ta làm gì?”
“Tri kỷ là như thế này đây hả?” Không có nhân tính.
“Là bạn tâm giao.”
“Ta thật sự là bất hạnh tám đời, đời này mới có thể bại trong tay ngươi.” Tống Nguyên Hi nhắm mắt lại, lấy vai hắn làm gối.
Hắn vẫn còn độc thân, bình thường vừa phá án vừa khai đường, vất vả lắm mới có chút thời gian rãnh tụ họp với bạn tri kỷ, không ngờ người yêu của người ta vừa tới thì đã đuổi hắn đi, làm hắn giận không thở nỗi.
Doãn Tử Liên lười đẩy hắn, nhưng thấy Hồng Tụ bước đến, một tay đẩy Tống Nguyên Hi ra.
“Oa!” Hắn không kịp phòng bị đã bị đẩy một phát xuống ghế gấm, ngã chổng mông lên trời, chật vật xoay người ngồi dậy trừng thẳng mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt: “Bây giờ là sao đây? Ta chuyên bị người Doãn gia các ngươi bắt nạt?”
Hắn là tri phủ đại nhân, là quan đó! Cho dù hắn rất không câu nệ tiểu tiết, đối đãi với ai cũng hiền hoà hữu lễ, cũng không có nghĩa là hắn sẽ chịu bị đối đãi vô lễ, chẳng lẽ thật sự muốn buộc hắn xuất ra phong cách nhà quan, ra oai phủ đầu sao?
Doãn Tử Liên một chút cũng không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm Hồng Tụ, thấy nàng thở phì phì trừng mắt nhìn Tống Nguyên Hi, hắn không khỏi cúi đầu cười, trong lòng thoáng cảm thấy trấn an.
Cử chỉ kia tựa như lúc Đan Hòa được ba tuổi, bất mãn nhị đệ luôn gác tay lên vai tam đệ, tiến lên một phát đánh nhị đệ lui lại vài bước.
May mắn là còn có thể cứu được, thất khiếu ít nhất thông được một khiếu, không uổng công hắn đợi nàng nhiều năm.
“Đại nhân xin tự trọng, xương cốt của chủ tử nhà ta không tốt, ngươi gác lên vai hắn như vậy, nếu gác đến đau hắn thì làm sao hả?” Sắc mặt Hồng Tụ không thiện cảm chờ Tống Nguyên Hi, nguyên nhân đến từ chính chủ tử nói hắn là bạn tâm giao. Danh hiệu này nàng vĩnh viễn cũng không có được, thế mà lại cho cái tên đại nhân lưu manh này…
Huống hồ, bộ dáng hắn ngủ ở trên vai chủ tử rất ái muội, làm nàng không thoải mái, không thể cho phép.
“Ngươi…” Chủ tử nhà ngươi là cành vàng lá ngọc, còn hắn là giòi thối trong mương sao?
“Gia, Vi gia đang chờ bức “Tuế Hàn Tam Mĩ” của người, có phải là nên trở về phủ hay không?” Hồng Tụ hoàn toàn không để ý tới hắn, quay đầu hỏi chủ tử, cũng âm thầm tính trong lòng sau này phải tách hai người ra, hai đại nam nhân cùng trong một phòng, một nửa hoa nương cũng không có, cảnh tượng này làm nàng nhớ tới chủ tử chưa từng thích cô nương nào đến gần mình, cùng với năm đó hắn kiên trì nam nữ không có khả năng trở thành bạn tâm giao, không khỏi lo lắng hắn có phải thích nam nhân hay không.
Nhưng cho dù có thích, cũng không nên là tên tri phủ đại nhân giấy này a!
“Tìm không ra mỹ nhân, ngươi nói nên làm sao bây giờ?” Doãn Tử Liên cười hỏi một cách lười biếng.
“Ta có thể bàn bạc với nhị gia, mượn hoa khôi về phủ.” Nàng nghĩ nghĩ, lập tức tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường. Hoa khôi Lăng Yên của Túy Nguyệt lâu bán nụ cười chứ không bán thân, vô cùng xinh đẹp, nếu có thể để gia cùng nàng ở chung một phòng, chắc chắn hắn sẽ thích nữ tử.
Nghe vậy, Doãn Tử Liên thất bại nhắm mắt lại, Tống Nguyên Hi ở một bên bật cười ha hả lên.
Đứng lên, phủi phủi cát bụi trên người, khi hắn đi qua người bạn tốt, vẻ mặt khoái trá nói:“Tử Liên, đây là báo ứng cho việc ngươi phóng túng nàng bắt nạt ta.”
Doãn Tử Liên nhìn về phía hắn, tựa tiếu phi tiếu nói:“Đúng vậy, ta gặp báo ứng, cho nên bức “Xuân Hi Đồ” mà ngươi muốn lấy đi tặng người khác, ta đại khái vẽ không ra.”
“Này!” Tống Nguyên Hi lập tức lại gần hắn, thấp giọng mắng,“Có thể đừng đem chuyện tư của các ngươi liên lụy đến ta? Thích thì nói, ngươi không nói, cô nương đầu gỗ kia vô tâm vô phế, sẽ không biết.”
“Lẽ nào còn bắt ta nói trước?” Hắn hừ một tiếng, bại trong tay nàng đã đủ buồn nôn rồi, vì sao còn muốn hắn mở miệng trước?
“Chớ quên mười năm khế ước của nàng ta cũng sắp đến, đến lúc đó người ta vỗ vỗ mông chạy lấy người, ngươi thì đeo theo cái ngông nghênh của ngươi mà đuổi theo nàng đi.” Tống Nguyên Hi cười lạnh, cảm giác có cái bóng tới gần, lập tức lưu loát nhảy một bước sang bên cạnh, chạy lấy người.
“Gia, người cùng đại nhân đang nói cái gì đó?” Sắc mặt Hồng Tụ khó coi ép hỏi.
“Không có gì, hồi phủ.”
“Vậy được, ta đi tới chỗ nhị gia mượn người.”
Doãn Tử Liên lạnh lùng nhìn nàng, thực nhẫn nại nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
“Theo ta thấy, gia vẫn là đi lại quá thân mật với Tống đại nhân, con người của hắn rất không đứng đắn.” Trở lại Doãn phủ Hạ Hà trai, đóng cửa lại, Hồng Tụ mới phun ra hết những lời giấu đầy bụng.
Nàng lưu loát sai người chuẩn bị trà nóng, nước ấm, thay chủ tử lau mặt và tay chân, chải gọn mái tóc chưa buộc của hắn, nhịn không được lắc đầu: “Tóc của gia quá dài, vẫn là không buộc lên sao?”
“… Tụ nhi, ngươi khát không?”
“Không khát.” Nàng vô tâm lắc đầu, thoáng nhìn thấy tiểu nha hoàn đưa tới hai bình trà, nhanh tay rót một ly cho hắn, tự nhiên cũng không lạnh nhạt với Lăng Yên ngồi ở một bên ghế gấm: “Lăng Yên cô nương, trà táo đỏ pha nhãn này vô cùng tốt với nữ tử, vào đông rồi thì uống nhiều chút.”
“Đa tạ.” Lăng Yên híp đôi mắt câu hồn lại cười, làm giương lên đôi mi thanh tú, thoáng ngửi trà.
“Trà tốt cho các cô nương thì cho ta làm gì?” Doãn Tử Liên ngồi trước bàn ung dung hỏi.
“Bình trà này của gia ta cho thêm gừng, có thể giải cảm, còn cho thêm cẩu kỷ bổ thận làm sáng mắt.”
Doãn Tử Liên không khỏi buồn cười: “Từ khi nào mà ngươi trở thành đại phu rồi?”
“Ta không phải đại phu, chỉ là nhớ đến phương thuốc mà khi xưa phụ thân cho nương uống thôi.” Nàng nói xong, đôi mắt khẽ ánh lên nét chua chát.
Tuy nói vài năm gần đây xương cốt của gia đã mạnh hơn nhiều, nhưng hàng năm bắt đầu vào đông, chứng ho vẫn như cũ dễ dàng tái phát. Mà hắn lại không thích uống thuốc, càng ghét lây dính một thân toàn mùi thuốc, nàng đành phải tìm các dược liệu có hương tương đối thuần mà hầm thành nước trà, để hắn uống nhiều chút.
“Cho thêm những thứ này, sẽ tốt hơn cho chứng ho của ta?”
“Uống chút trà nóng, sẽ bớt ho, nhưng mà trà này chủ yếu là giúp gia dễ dàng hoàn thành bức họa trong đêm nay.” Nàng cười đến hết sức dịu dàng đoan trang, giống một thiên kim tiểu thư thấu tình đạt lễ.
“… Ngươi sẽ không quên xương cốt của ta không thích hợp thức đêm?”
“Ta đương nhiên biết.” Nàng đi theo bên người hắn cũng không phải một năm hai năm, làm sao có thể làm không rõ tình trạng như vậy?“Cho nên, ta sẽ ở đây cùng gia, giúp gia chuẩn bị mực, nhìn gia hoàn thành.”
“…” Doãn Tử Liên rũ hàng mi dại, dư quang thoáng nhìn thấy Lăng Yên che miệng cười khẽ, không khỏi hờn giận.
Lăng Yên xứng là hoa khôi của Túy Nguyệt lâu, là nữ tử vừa mắt hắn nhất trong khoảng thời gian hai năm nay, thân là hồng phấn tri kỷ của hắn, chuyện đáy lòng của hắn nàng ít nhiều cũng biết đôi chút.
“Gia, nên bắt đầu rồi.” Hồng Tụ bắt đầu tính thời gian. Tốc độ vẽ của gia khá nhanh, chỉ cần suy nghĩ xong, một bức họa căn bản phí không hết một canh giờ, hơn nữa “Tuế Hàn Tam Mĩ” tối thiểu hẳn là đã hoàn thành hai mĩ rồi, cho nên thêm thêm tính tính, đại khái chỉ cần hơn nửa canh giờ một chút là đươc, căn bản sẽ không để gia thức qua nửa đêm.
“… Sao mà ta cảm thấy ngươi còn giống chủ tử hơn ta?”
“Gia, lời thì không phải nói như vậy.” Nàng cười ngọt ngào, bắt đầu tìm bức tranh hắn vẽ chưa xong trên giá sách phía sau hắn: “Là tự người đồng ý để ta quản lý tất cả tranh, cho nên hiện tại, ta không phải nha hoàn của người, mà là nha nhân của người, phụ trách giao tranh của người cho Vi gia, nếu người không tăng tốc vẽ tranh, ta làm sao ăn nói với
Vi gia đây?”
“Nghe qua có vài phần mùi vị ăn cây táo, rào cây sung nhỉ.” Hắn cười hừ đứng dậy, nắm bàn tay lấy tranh của nàng.
“Gia?” Nàng quay đầu, mới phát hiện hắn gần ngay trước mắt, liền ngay cả l*иg ngực của hắn cũng cơ hồ dán sau gáy của nàng, thoáng chốc làm đầu óc nàng trống rỗng.
Edit: Nguyệt Viên
Chờ đến khi hắn nắm tay của nàng, cảm giác rất ấm áp rất chắc chắn, ngón tay trắng dài cực kỳ hữu lực…… Đây không phải lần đầu tiên gia nắm tay nàng, cũng không biết nói vì sao, khi tuổi của nàng ngày càng lớn hơn, thì cảm thấy hành động này của gia có chút cổ quái, khiến cho tim nàng đập rất nhanh.
“Ngươi lấy tập vẽ làm cái gì?” Sau đó hắn lấy tranh khắc bản đặt lại trên khung, từ phía dưới lấy tranh cuốn ra.
“Ta tưởng gia định tạo bản gốc.” Nàng cúi mặt, không ngừng hít sâu khống chế tim đập.
“Ta cũng không làm bản gốc, vẽ trong tập vẽ, tất cả đều là vẽ chơi nhất thời, ngươi đừng lấy nhầm.” Hắn nói xong, buông ra tay nàng, ngồi trở lại bàn.
“À.” Nàng nhu thuận gật đầu, sau khi xác định nhịp tim đã khôi phục bình thường mới xoay người, đi đến bên bàn, vừa vặn nhìn thấy hắn mở tranh cuốn ra, từng vòng tranh cuốn được mở ra bằng phẳng, nàng xem thấy – trống không.
Nàng sửng sốt, chớp mắt mấy cái, nhìn lại, trống không vẫn là trống không!
“…… Gia, đây là bức Tuế Hàn Tam Mỹ, không phải ba tháng trước đã vẽ rồi sao?” Nàng cười, nhưng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, gân xanh ở bên trán giật giật.
“Không thể sao?”
“Vậy làm sao, làm sao……”
“Chẳng lẽ ta cũng không thể cảm thấy mệt sao?” Khế ước bán mình của nàng cũng sắp đến kỳ hạn, nàng lại chẳng nhắc gì đến,lãi bảo hắn bắt đầu làm việc dù sao vẫn cảm thấy không có chút hứng thú.
“Nhưng, nhưng mà……” Như vậy làm sao mà có thể vẽ xong trong hai canh giờ chứ? Hắn không thể ngủ quá muộn, không thể ngủ không đủ, bây giờ đã bắt đầu mùa đông, chỉ sợ sức khỏe của hắn sẽ có vấn đề.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Ơ?”
“Không phải muốn ta vẽ tranh?”
“Nhưng mà –”
“Đi.”
Hồng Tụ há miệng muốn nói, lại nhìn thấy hắn cũng chẳng thèm nhìn nàng một lần, không khỏi đáng thương cúi thấp đầu đi ra bên ngoài, chính lúc đó lại nghe hắn khẽ gọi.
“Tụ nhi.”
“Có.” Nàng quay đầu, cười tươi chờ hắn căn dặn.
“Đêm nay Lăng Yên muốn ở chỗ này qua đêm.”
Nàng sửng sốt, lập tức lại cong môi mỉm cười.“Được, ta biết, ta lập tức đi chuẩn bị một gian phòng khách.”
“Không cần.”
Hồng Tụ ngây ngẩn nhìn hắn.“Gia, không cần là có ý gì?”
“Không cần chính là không cần, ngươi có thể đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.” Trong lúc nói, mắt của hắn cũng không nâng lên, bắt đầu viết.
Nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, hắn lại không thèm quan tâm đến, cuối cùng nàng chỉ có thể kéo bước chân nặng nề tiếp tục đi ra ngoài, khi rời đi, còn phải bắt buộc chính mình mỉm cười với Lăng Yên.
Sau khi trở lại căn phòng nhỏ ở phía tây, nàng thất thần chuẩn bị màu, cầm lấy cây cọ lớn, tô màu từng bản khắc, trong đầu không ngừng tự hỏi chủ tử nói không cần đại biểu cho ý gì.
Chủ tử thường khen nàng thông minh, nàng lại cảm thấy tuyệt không phải vậy, nếu nàng thật sự là thông minh, vì sao nàng nắm bắt không được tâm tư của hắn?
Chủ tử có thể gần nữ sắc nhiều chút, là chuyện tốt, phong thái nam nhân cũng không bị suy giảm, nhưng mà…… Vì sao lòng của nàng lại buồn như vậy? Tựa như ba năm trước đây, khi nhìn thấy một tượng điêu khắc đứa bé gái giống như của nàng ở trên người Đan Hòa, cũng buồn như vậy.
Hai cái canh giờ sau, một bóng dáng ở bên ngoài thư phòng, lén lút nhìn lén qua tấm lớp giấy mỏng dán trên các khung cửa, muốn rình coi động tĩnh bên trong.
Nhưng mà lớp giấy cửa có vẽ tranh, mờ mịt một mảnh, căn bản thấy không rõ lắm, vì thế nàng nhắm mắt lại, dùng tâm linh nghe, bên trong cũng không vang lên tiếng động nào.
Đây là như thế nào?
“Hồng Tụ, ngươi đang làm cái gì?”
“A!” Nàng hoảng sợ quay người lại, thấy Liêm Trinh, âm thầm thở ra, cố gắng giương lên nụ cười ngọt ấm.“Liêm đại ca, đã trễ thế này, huynh còn chưa nghỉ ngơi?”
“Ta vừa mới trở về, muội thì sao? Ở trong này làm gì? Muốn vào thì vào đi.”
Khi Hồng Tụ không kịp ngăn cản, Liêm Trinh đương nhiên đẩy cửa ra, nàng chỉ có thể kiên trì đưa mắt tìm kiếm, cũng không thấy chủ tử ngồi ở bàn, tầm mắt chậm rãi di động, liền thấy hai người nằm ở trên giường gấm, dán sát nhau, gần sát như là đang chuẩn bị làm gì đó.
“Gia, thật sự xin lỗi!” Liêm Trinh thấy thế, chạy nhanh muốn kéo cửa lại, Hồng Tụ đẩy cửa ra, dùng sức rất lớn, làm cho ván cửa bật mạnh ra.“Hồng Tụ, ngươi làm cái gì vậy?”
Nàng cũng ngây ngẩn cả người, rũ mắt nhìn tay của mình. Nàng cũng không biết sao lại thế này, tay còn nhanh hơn so với đầu, nhanh đến mức trong thời gian ngắn nàng không thể tìm ra lý do để che giấu cử chỉ khó hiểu này.
“Tụ nhi, đóng của lại.” Doãn Tử Liên cất giọng lười nhác mệnh lệnh.
Hồng Tụ nghe vậy, trong lòng không biết vì sao lại bóp chặt, có cảm giác khó chịu vì bị từ chối từ xa nghìn dặm, nhưng nàng vẫn là gợi lên tươi cười, suy nghĩ cực nhanh, đi đến trước giường gấm, từ trong lòng lấy ra thϊếp mời của phủ Tuyển vương gia.
“Gia, ta đã quên nói với người, đây là thϊếp mời mà buổi tối Tuyển vương phủ mới chuyển qua.” Hai tay nàng cầm thϊếp mời đưa tới trước mặt hắn, làm cho hắn không thể không đưa tay tiếp nhận.
Doãn Tử Liên quan sát nàng, đưa tay nhận lấy trong nháy mắt, nàng cũng nhanh chóng kéo Lăng Yên đẩy ra ngoài phòng.
“Gia, đêm đã khuya, Lăng Yên cô nương nhất định cũng rất mệt, ta đã chuẩn bị xong một gian phòng khách, bây giờ dẫn nàng ấy đi nghỉ ngơi.” Dứt lời, lập tức kéo Lăng Yên chạy giống như bay.
Liêm Trinh khó hiểu nhìn cảnh này, mãi đến khi chủ tử gọi hắn,“Liêm Trinh.”
“Có tiểu nhân.”
“Đã chuẩn bị tốt?” Mở thϊếp mời ra, hắn thản nhiên lướt qua.
“Vâng, tiểu nhân đã chuẩn bị tốt, chờ trời vừa sáng, tiểu nhân liền chuẩn bị xuất phát.”
Doãn Tử Liên giương mắt, cười khẽ.“Vất vả ngươi, Liêm Trinh.”
“Một chút cũng không vất vả, chỉ cần có thể giúp được gia, tiểu nhân cảm thấy rất vui.” Liêm Trinh cười đến vẻ mặt thật thà, lại đột nhiên thu lại nụ cười.“Nhưng mà, tiểu nhân không có ở bên cạnh gia, gia cũng không nên đi ra ngoài thường xuyên mới tốt.”
Từ nhỏ đến lớn hắn đã theo bên cạnh chủ tử, năm đó gia trúng độc, hắn cũng không ở bên cạnh, việc này khiến cho hắn canh cánh trong lòng, từ đó về sau, chỉ cần ra ngoài, hắn đều tận sức không rời khỏi gia.
“Như thế nào, ngươi nghĩ là sau khi nhiều năm, còn có người muốn mạng của ta?” Hắn cười đến hết sức nhẹ nhàng.
“Một ngày còn chưa bắt được hung thủ, thì không thể biết được động cơ của đối phương, vẫn nên cẩn thận.”
“Hung thủ?” Hắn khẽ cười.
Rất nhiều chuyện, trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng không tính đuổi theo công lý, bởi vì đuổi theo ra đáp án, cũng không có cách nào trả lại cho hắn một thân thể khỏe mạnh, cho nên thay vì vội vã bắt hung thủ, chẳng thà tìm thứ có thể giúp hắn bình phục thì hay hơn.
Nhưng mà nói thật ra, bây giờ hắn thế nhưng có chút cảm kích người hạ độc hắn.
Nếu không có đối phương, hắn sẽ không bị chặt đứt con đường làm quan, đương nhiên sẽ không gặp Tụ nhi, như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nếm qua mùi vị chua chát ngọt ngào trong trái tim, cũng vĩnh viễn sẽ không biết, cái gì gọi là vướng bận.
Khóe đuôi mắt thoáng nhìn bóng dáng nho nhỏ của Hồng Tụ bước tới, khóe môi hắn xóa đi nụ cười thỏa mãn, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy nàng mím môi giống như là phạm phải sai lầm.
“Gia, Lăng Yên cô nương đã trở về.”
“Vậy sao?”
“Ta muốn giữ lại, nhưng nàng ấy lại nói muốn về Túy Nguyệt lâu, ta không có thể giữ nàng ấy lại.” Nàng nói xong, không khỏi suy nghĩ có phải là do động tác của mình quá thô lỗ, dọa Lăng Yên, mới có thể khiến người ta nhanh chóng bỏ chạy như vậy.
“Đành vậy.” Doãn Tử Liên miễn cưỡng ngồi dậy.“Tụ nhi, sai người thông báo với nhị gia, hồng mai yến ngày mai, hắn cùng ta đi tham dự.”
“Gia?” Liêm Trinh cùng Hồng Tụ đồng thời kinh hô.
“Còn ta và Liêm đại ca?” Nàng khó hiểu truy vấn.
“Liêm Trinh có việc phải ra ngoài một thời gian, mà ngươi…… ngoan ngoãn đợi ở trong phủ.”
“Ta muốn đi.” Hồng Tụ kiên trì.
“Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?”
“Nhưng mà……” Nàng mím môi, đôi mắt to vừa chuyển. Không thể dùng cách cứng rắn với chủ tử, đến lúc đó lén lút theo là được rồi. Hạ quyết tâm như thế, nàng lập tức giương nụ cười.“Ta đã biết, ta sắp xếp mấy bức tranh của gia trước, rồi sai người đi thông báo cho nhị gia.”
Nàng đi đến bên bàn, đã thấy tranh cuốn trải trên bàn vẫn còn trống.“…… Gia, rốt cuộc vừa rồi người và Lăng Yên cô nương làm gì?” Nàng hỏi thật sự nhẹ nhàng, lại cảm giác có một ngọn lửa thiêu đốt trong ngực.
“Nói chuyện phiếm.” Hắn trả lời rất tự nhiên.
Hồng Tụ khép mắt lại, cắn chặt răng, cười đến độ rất dữ tợn.“Hồng Tụ lui trước!”
Không được trách! Nàng hà tất sốt ruột như thế? Mời riêng Lăng Yên cô nương để cho hắn vẽ tranh, hắn lại nói chuyện phiếm với nàng ấy, một cuộc tán gẫu mất hai canh giờ, còn nằm chung thành một khối, ôm thành một khối…… Tức chết nàng!
Nghe thấy tiếng bước chân nàng giẫm mạnh mà bỏ đi, Doãn Tử Liên không khỏi mỉm cười, xác định tiểu nha hoàn của hắn quả thật đã thông suốt.
Liêm Trinh suy nghĩ, hiểu ra.“Gia, đừng đùa Hồng Tụ quá, kỳ thật tính tình của muội ấy không tốt lắm.” Khi hắn dạy nàng tập võ, nếu nàng luyện không trôi chảy, sẽ mắng trời mắng đất mắng chính mình.
“Điểm ấy, ta đã sớm biết.”
Hắn dung túng nàng thể hiện rõ tính tình thật của mình trước mặt hắn, cho nàng quyền hạn, để cho nàng vượt qua sự phân biệt của chủ tớ, không để cho quan hệ chủ tớ trở thành chướng ngại cản trở nàng đến bên cạnh hắn, chờ nàng phát hiện, sự sủng ái của hắn, chỉ dành cho Tụ nhi.
NV: nếu các nàng thắc mắc tại sao bộ này lâu quá không lên, thì ta báo với các nàng vì Bùm Bùm có việc, máy lại mất dữ liệu nên mới chậm trễ như vậy, hiện tại bộ này ta ôm luôn, đang cố gắng dứt điểm bộ này (ngâm quá lâu rồi nhỉ!!)