Chương 7

Vưu Miên cũng không am hiểu oán giận, vì thế chỉ trầm mặc một lúc lâu sau hắn liền mở miệng nói: "Thầy, con không ngại đợi thêm một năm nữa."

Thanh âm Vưu Miên chắc chắn đến cực điểm, hắn không có giải thích dư thừa, trong ánh mắt cũng không có chút lùi bước nào.

Tần Lãm là đại la thái đấu trong giới điêu khắc, không bao giờ khinh thường tham dự tranh đấu vào thế gia hào môn.

Nhưng điều này không có nghĩa là Tần Lãm chính là một nghệ sĩ già không tranh giành với thế gian, gặp chuyện chỉ biết rụt đầu lại.

Những chuyện Vưu Miên gặp phải mấy ngày nay Tần Lãm nghe qua, người bên ngoài muốn nói như thế nào nghĩ như thế nào hắn không thể can thiệp, nhưng Vưu Miên là học trò hắn kỳ vọng cao nhất.

Phẩm tính và tu luyện của Vưu Miên là Tần Lãm tận mắt nhìn thấy, càng là nhiều năm giao lưu ở chung.

Nghe được Vưu Miên lúc này vẫn không kiêu ngạo, Tần Lãm cũng bị kích phát ra.

Giải thưởng của Tinh Thần Cup đối với một sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp mà nói là thêm một khoản trọng lượng rực rỡ cho sơ yếu lý lịch.

Không có đạo lý để Vưu Miên vô duyên vô duyên chịu thiệt.

Trong lúc nói chuyện, thanh âm Tần Lãm nghiêm túc lộ ra quyền uy, vừa mở miệng liền vỗ tay nói: "Tiểu Vưu, không cần đợi thêm một năm nữa.”

Tần Lãm nói: "Bên thầy sẽ giới thiệu cho con một vị trí giám khảo, nó vốn thuộc về con.”

Vưu Miên bất ngờ nghe được những lời này, nhất thời sững sờ tại chỗ, khoảng cách lần trước nghe thấy thanh âm như chuông của Tần Lãm không biết qua bao lâu, lại giống như đã qua vài đời.

Vị trí máy quay ở xa xa vẫn đang được vận hành, nhân viên hướng về phía Vưu Miên ra hiệu quay chụp còn chưa bắt đầu, không cần gấp gáp.

Vưu Miên nghe vậy liền đứng bên cạnh cửa xe nghiêng người né tránh ống kính.

Hắn vốn tưởng rằng mình cùng Tinh Thần Cup lần này vô duyên, nhưng không nghĩ tới lại xoay chuyển.

Vưu Miên rũ mắt hơi mím môi, điều chỉnh xong cảm xúc mới mở miệng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn thầy.”

Chóp mũi Vưu Miên ửng đỏ, ngón tay cầm điện thoại di động trắng bệch, tựa hồ dùng rất nhiều khí lực mới có thể nắm chặt.

Giọng điệu khẽ dừng lại tiết lộ tâm tình của hắn, làm cho Tần Lãm đầu dây bên kia mềm nhũn.

Tần Lãm giờ phút này mới thật sự ý thức được, dù cho có dẻo dai thế nào, Vưu Miên cũng là một người trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Tần Lãm đè nén thật sâu đau lòng của mình, nghĩ, tuy rằng Vưu Miên nói không ngại đợi thêm một năm nữa, nhưng hắn thật sự cam nguyện sao?

Vưu Miên thoạt nhìn ôn nhu khiêm tốn, nhưng dã tâm cùng không chịu thua của hắn chỉ là bị hắn giấu đi, chứ không phải không có.

Gió biển thổi nhẹ.

Bên tai Vưu Miên truyền đến thanh âm tang thương của Tần Lãm trong điện thoại.

Tần Lãm khàn giọng trấn an: "Vưu Miên, Yến Tước an tri hồng loan chi chí (1).”

Đây là lời động viên của Tần Lãm, càng là kỳ vọng cao của hắn với tư cách là thầy đối với Vưu Miên.

Tần Lãm vừa dứt lời, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Vưu Miên đã khôi phục như thường, rốt cuộc không nhìn thấy yếu ớt trong nháy mắt vừa rồi lộ ra.

Vưu Miên ngẩng đầu ôn nhu cười khẽ, nói: "Không vì ngoại dung, không lấy vật dời (2).”

"Con sẽ không làm người thất vọng, thưa thầy."

Tinh Thần Cup là cuộc thi cấp hai loại mỹ thuật, cụ thể còn chia làm nhiều nhóm thi đấu.

Muốn đăng ký cũng là nhóm điêu khắc báo cáo, chứ không phải là một nhóm sơn dầu giống như Bạch Lâm.

Vưu Tế Viễn đối với những thứ này đều không rõ ràng lắm, cư nhiên còn uy hϊếp hắn thay Bạch Lâm dự thi, thậm chí không tiếc vì thế mà vắt sạch năng lực của Vưu Miên.

Tham gia tiết mục đã là điểm mấu chốt của Vưu Miên, hắn cũng coi như thực hiện điều kiện mà Vưu Tế Viễn đưa ra.

Nhưng nếu Vưu Tế Viễn còn muốn hắn giả dạng Bạch Lâm tham gia Tinh Thần Cup —— nằm mơ.

Vưu Miên nghiêng người đứng dưới ánh mặt trời giơ tay lên tiếp tục dùng điện thoại, lại không biết camera phía sau đã ghi một màn này lại.

Nam sinh trong ống kính mặc một chiếc áo dài tay màu be mỏng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhạt dưới ánh mặt trời lộ ra nhiệt độ ấm áp, dáng người của cậu cao gầy, nhưng cũng không gầy yếu, ngược lại tản ra khí tức sống động nồng đậm, tràn đầy sức sống.

Không biết nội dung cuộc gọi nhắc tới cái gì, chỉ thấy Vưu Miên thu liễm ý cười ôn nhu, cả người khẽ hiện ra mũi nhọn, nhưng thoáng qua đã biến mất.

Lại mấy giây sau, đôi mắt màu hổ phách kia rũ xuống, Vưu Miên cúp điện thoại quay đầu lại nhìn lại.