Bộ âu phục hai dây, cà vạt màu đỏ sậm, áo gió dài màu đen, người đàn ông đi giày da nhẹ nhàng nâng hàm đi trên gạch men màu trắng, giống như đang sải bước trên sàn chữ T.
Đồng thời trong tay hắn cầm máy quay chăm chú nhìn Vưu Miên trước mắt.
Một bộ phận người qua đường theo hướng máy quay nhìn qua, sau khi nhìn thấy Vưu Miên đáy lòng đều có vài phần cân nhắc, nhao nhao thu hồi điện thoại di động lộ vẻ tiếc nuối rời đi.
Còn có một bộ phận người qua đường thì nhìn bộ mặt lạnh lùng của Bùi Hoài Tế không dám tới gần, chỉ đứng ở xa xa thỉnh thoảng vừa chọn hàng hóa vừa ngẩng đầu thưởng thức.
Vưu Miên buông tay xe đẩy ra, bắt đầu chọn các loại rau củ trong khu vực rau.
Bùi Hoài Tế dừng bước đứng tại chỗ, trên tay tận tâm cầm GoPro.
Bùi Hoài Tế ngay từ đầu rất thức thời lựa chọn trầm mặc, thẳng đến khi nhìn tốc độ Vưu Miên lấy đồ ăn càng ngày càng nhanh, thậm chí ngay cả nhìn giá cũng không nhìn liền ném vào trong xe đẩy phía sau.
Bùi Hoài Tế một tay đút túi, trầm giọng nói: "Vưu Miên, tôi cảm thấy các vị khách trong Phòng Nhỏ không phải đều là người ăn chay."
Bùi Hoài Tế đang nhắc nhở Vưu Miên lấy rau quả vượt quá giới hạn.
Vưu Miên lại bỏ vào trong xe đẩy một gói bông cải xanh, lúc ngước mắt thì tóc xoăn lắc lư, ánh mắt nhu hòa lại thật sự sáng ngời.
"Phải không? Vậy thì chỉ có thể lúc thanh toán cắm tạm Bùi tổng ở chỗ này, chờ tôi trở về cùng tổ tiết mục cầu tình lấy ví tiền."
Bùi Hoài Tế nghẹn lời, đáy lòng lại bỗng nhiên dâng lên một cỗ ý cười chưa từng có.
So với bộ dáng vừa rồi Vưu Miên ở trong xe tức giận lại không chịu biểu hiện ra ngoài, hắn cảm thấy Vưu Miên giờ phút này cử chỉ buông lỏng thoải mái hơn.
Vưu Miên tiếp tục sử dụng phương pháp này càn quét khu vực thịt.
Bùi Hoài Tế nhắc nhở xong một lần cũng không nói qua bất cứ chuyện gì, bởi vì hắn chú ý tới Biểu tình thành thạo của Vưu Miên, nếu không đủ tiền, hắn cũng không thể để Vưu Miên thật sự cắm hắn ở siêu thị.
Hồng Thịnh ngồi trong phòng chụp ảnh chung quanh Phòng Nhỏ bỗng nhiên cảm giác có một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Nhân viên công tác thấy thế nghi hoặc nói: "Cửa sổ đâu có mở."
Hồng Thịnh sờ gáy, khóe miệng giật giật cười, "Có thể là có chút cảm lạnh."
——
Cuối cùng, hai người trong nhóm mua hàng đi đến tủ rượu để đứng.
Bùi Hoài Tế nhìn chằm chằm Vưu Miên thuần thục cầm lấy chai rượu vang đỏ lựa chọn, ánh mắt nhẹ nhàng.
Bùi Hoài Tế không thích rượu, không thích thuốc lá, càng không thích người xung quanh xịt nước hoa lên người, cho nên người phụ nữ duy nhất trong ba trợ lý của hắn cũng chưa bao giờ sử dụng nước hoa và hương thơm tại nơi làm việc.
Sở dĩ Bùi Hoài Tế chọn cùng tổ với Vưu Miên trong Phòng Nhỏ cũng là có một phần nguyên nhân này.
Bởi vì trên người Vưu Miên không có bất kỳ hương thơm hóa học nào khác ngoài mùi ánh nắng mặt trời và gió biển.
Cuộc sống của Bùi Hoài Tế giống như một chương trình tính toán hoàn hảo, những góc cạnh dư thừa đều bị loại bỏ, chỉ còn lại bản tính được xã hội gọi là hoàn mỹ, tốt, thành công.
Cách cư xử lạnh lùng đến mức cẩu thả của hắn cũng được cấp dưới của tập đoàn ca ngợi là lãnh đạo nhiệt huyết.
Bùi Hoài Tế vĩnh viễn dùng khung để yêu cầu mình, hắn không có góc cạnh, chỉ vì một mực ngồi ở đỉnh kim tự tháp mà đi về phía trước.
Dưới chân hắn là vô số huyết lệ cùng mệt mỏi đúc thành hài cốt cùng pháo đài.
Quá khứ là, bây giờ, tương lai vẫn sẽ.
Cho nên khi Vưu Miên lấy tư thái vui mừng từ trong tủ rượu chọn ra ba chai rượu vang đỏ, Bùi Hoài Tế giống như thường ngày vô số lần từng làm với những người khác, tỏ vẻ không quá tán thành hờ hững nhíu mày.
Vưu Miên không hề biết hoạt động tâm lý của Bùi Hoài Tế, hắn chỉ là sau khi mua sắm xong đẩy xe đẩy đi tới quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân quét từng cái một.
Bùi Hoài Tế thì nhíu mày nhìn chằm chằm hàng hóa trong tay nhân viên thu ngân, vị người giàu nhất thành phố Hoa Giang giờ phút này đang bày ra bộ dáng lo lắng vượt quá tiêu chuẩn.
Mà làm ra tất cả những chuyện này, kẻ dẫn đến kết quả hiện tại - Vưu Miên - lại là một bộ dáng thản nhiên, thản nhiên tiếp nhận lời khen thẹn thùng của nhân viên thu ngân.
"Tiểu ca ca màu tóc này của anh thật đẹp, làm sao chọn được chứ?" Chị gái của nhân viên thu ngân hỏi.
Ánh mắt Bùi Hoài Tế nhìn chằm chằm quầy, bên tai đã nghe không rõ Vưu Miên cùng cô gái kia đối thoại.
Ngay khi nhân viên thu ngân quét xong vật phẩm cuối cùng, mắt thấy Vưu Miên từ trên kệ bên cạnh lại lấy một hộp kẹo cứng có mùi bạc hà.
Bùi Hoài Tế: "..."
"498..." Nhân viên thu ngân vừa dứt lời liền thấy động tác của Vưu Miên, lập tức quét hộp kẹo cứng bạc hà vào máy tính, đổi giọng mỉm cười nói: "Tiên sinh, 500 tệ."
Đồng tử Bùi Hoài Tế khẽ co rụt.
Vưu Miên cạch một tiếng dùng ngón tay mở hộp kẹo cứng ra, mùi bạc hà xông ra.
Vưu Miên nhướn mày cười, bộ dáng một cậu bé đẹp trai tràn đầy sức sống, lập tức có chút khoe khoang hỏi: "Chắc ngài rất lo lắng nhể, ăn kẹo không?"