Vưu Miên nói xong liền trầm mặc quay đầu, xem ra người như Bùi Hoài Tế khi đối mặt với tình huống trước mắt hẳn là sẽ lựa chọn im lặng không lên tiếng vòng qua đề tài này.
Dù sao ở thành phố Hoa Giang, chuyện bát quái nhà giàu tương tự vĩnh viễn xuất hiện vô tận mà hỗn loạn phức tạp đến mức làm cho người ta líu lưỡi.
Mà Bùi Hoài Tế từ trước đến nay lại không muốn xen vào chuyện như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác làm hắn không nghĩ tới chính là, Bùi Hoài Tế thế nhưng ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mình, sau đó nhạy bén bắt được trọng điểm, không chịu buông tha hỏi: "Hai năm trước? Tại sao lại là 2 năm trước?”
Vưu Miên nhíu mày, mím môi trầm mặc.
Vốn tưởng rằng đáy lòng đã sớm bình tĩnh lại bị tiếng hỏi này dấy lên gợn sóng không lớn không nhỏ.
Tại sao lại là 2 năm trước?
Bởi vì hai năm trước là lễ trưởng thành của Bạch Lâm, bởi vì hai năm trước là ngày Bạch Lâm trở về Vưu gia.
Bạch Lâm là một đứa trẻ sinh non, từ khi sinh ra đến nay đã đại họa tiểu tai không ngừng, cảm mạo sốt càng là chuyện thường ngày, tuổi còn nhỏ đã có sức đề kháng miễn dịch cực kỳ thấp.
Hết lần này tới lần khác là sản nghiệp của Vưu gia Tú Minh gần đến khi đưa ra thị trường, thời khắc bận rộn nhất lại nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Tú Minh tiền thân là một xưởng may nhỏ do Vưu Tế Viễn hợp tác với mấy vị huynh đệ mở, sau đó mục tiêu khởi nghiệp của Vưu Tế Viễn cùng ba đối tác khác xuất hiện bất đồng.
Chuyện gì đã xảy ra ở giữa không biết, tóm lại cuối cùng Vưu Tế Viễn tự mình độc lập đi ra mở "Tú Minh" hiện tại.
Chỉ là Vưu Tế Viễn sau chuyện này cả ngày lo lắng đề phòng, sau khi cùng Bạch Bội Lan thương nghị, hai người dứt khoát đem con ruột Bạch Lâm đưa ra nước ngoài, sau đó nhận nuôi Vưu Miên lúc 5 tuổi ở viện phúc lợi.
Từ đó Vưu Miên mang danh tiếng con trai duy nhất của Vưu gia sống trên đời này, cho đến khi Vưu Tế Viễn và Bạch Bội Lan cho rằng "nguy cơ" được giải trừ, vào ngày lễ trưởng thành mười tám tuổi rầm rộ đón con trai ruột của bọn họ trở về.
Thấy Vưu Miên không trả lời, Bùi Hoài Tế lại thử hỏi: "Vậy cậu bây giờ là cái gì?"
Giọng điệu nam nhân bình tĩnh lý trí, khí thế cường đại cho dù ngồi trong xe cũng không chút yếu đuối.
Chuyện gì đã xảy ra với gã này?
Vưu Miên ngưng mi, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Bùi Hoài Tế chính mình đã tìm được đáp án.
Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ghế lái phụ lông mày rậm anh tuấn môi khẽ mở ra, ánh mắt sắc bén khẽ dừng lại, nói: "À, thiếu chút nữa đã quên, cậu là Vưu Miên."
Vưu Miên: "..."
Bộ dáng mỉm cười ấm áp và ấm áp trên người Vưu Miên chậm rãi lạnh xuống, giống như từ trong một thân thể giả dối giãy ra.
"Bùi tổng, Ngài là đang đùa giỡn với tôi sao?" Vưu Miên đem hai tay chống lên vô lăng trước mặt nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
Bọn họ từ Phòng Nhỏ đi ra không lâu, phía sau đã có một chiếc xe thương mại màu đen của tổ tiết mục đi theo.
Vưu Miên còn có thể nghe thấy nhân viên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe phía sau đang che miệng làm còi hét lớn: "Các vị khách trong phòng quan sát nói ống kính trong xe của tổ các cậu bị màn hình đen! Vưu Miên! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Chỉ chốc lát sau, xe phía sau cũng dừng lại bên đường.
Các nhân viên chạy xuống xe với GoPro mới và đưa tay ra gõ cửa sổ ghế lái.
Vưu Miên chậm rãi hạ xuống cửa sổ xe, một đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hoàng hôn bên bờ biển, lưu loát đến cực điểm.
Vưu Miên thay đổi gương mặt lạnh lùng vừa rồi, dịu dàng cười nói: "Xin lỗi, Bùi tổng ấn loạn, không cẩn thận tắt GoPro, gây thêm phiền toái cho các cậu."
Nhân viên vừa nghe thật đúng là Bùi Hoài Tế làm, không khỏi bội phục đạo diễn Hồng Thịnh dự liệu như thần.
Trước khi xe nhân viên của bọn họ đuổi theo, Hồng Thịnh liền kéo tai nghe xuống cố ý dặn dò một câu.
"Hẳn là tên Bùi Hoài Tế kia lại phạm sai lầm, các người cầm một cái máy mới đuổi theo, hắn cũng không phải là người không nói lý lẽ, các người nói hắn sẽ nghe."
Nhân viên công tác lúc ấy nghĩ thầm Bùi tổng là người biết nói lý lẽ sao?