Ánh đèn lấp lóe trên sàn nhảy, rọi giữa từng nhóm người vờn quanh nhau, đám người vặn vẹo theo điệu nhạc trong say mê và du͙© vọиɠ.
Lam Mộc Ân mặc áo sơmi không cài cút áo trên, quần jean bó giúp cho đôi chân càng thêm thon dài, mỉm cười mê hoặc nhìn người bên cạnh.
Ngồi cạnh hắn là một người đàn ông tóc đỏ, áo gần như mở ra hết, một tay phe phẩy ly rượu, một tay khoác lên vai Lam Mộc Ân, bàn tay không an phận nhẹ nhàng vuốt ve, miệng không biết nói gì đó, nước miếng văng lung tung.
Lam Mộc Ân chỉ im lặng lắng nghe, uống chút rượu, thỉnh thoảng thì mỉm cười, như là người kia nói chuyện rất thú vị.
Khác với bộ dáng khá là vui vẻ của Lam Mộc Ân, sắc mặt của Haier chỉ càng ngày càng thêm khó coi.
Annetta đã nhích khỏi Haier từ 20 phút trước, muốn xa Haier để khỏi bị lây.
Trừng mắt giám sát cả buổi, mặt Haier chỉ càng thêm đen, tay của người đàn ông tóc đỏ kia đã từ vai trượt xuống hông Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân cười, hơi nhích ra, người kia thì lại càng sáp lại, nói gì đó bên tai Lam Mộc Ân, hắn cũng chỉ mỉm cười.
“… Danny.” Haier bình tĩnh gọi, giọng nói có chút giận dỗi.
“Sao boss?” Danny ngoan ngoãn xoay người lại, nhìn boss của hắn sắp chịu hết nổi.
“Giải quyết cái thằng tóc đỏ đó cho tôi.” Haier nhìn chằm chằm vào màn hình, câu nói khi phát ra gần như mang theo lửa.
“Boss… bình tĩnh…” Danny cười gượng hai tiếng, vì boss của hắn giận hờn vu vơ mà trong vòng nửa tiếng khi Lam Mộc Ân bước vào PUB này, hắn đã phải giải quyết năm tên có ý định với Lam Mộc Ân.
Rõ ràng là đang đi làm nội gián mà, sao phải nghiêm ngặt như vậy, kiểu này sao bắt người đây trời…
Danny oán thầm trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt phun lửa của boss, đành phải ngoan ngoãn leo xuống xe trà trộn vào trong PUB, trước khi đối phương dúi đầu vào cổ Lam Mộc Ân liền cản lại.
Tên tóc đỏ bị kéo ra nhìn Danny không rõ, Danny cao gần 2m cũng đã đủ làm hắn sợ, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi nhà vệ sinh nằm ở đâu.”
“Hả, nhà vệ sinh?” Tên tóc đỏ đứng hình, không hiểu tại sao chỉ hỏi nhà vệ sinh thôi mà phải kéo hắn ra làm gì.
“Ừ, hay là cậu dẫn đường đi.” Nắm cổ áo của đối phương kéo đi, mặc kệ hắn la hét, Danny bất đắc dĩ liếc nhìn Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân cũng bất đắc dĩ thở dài.
Hắn biết Haier có tật xấu là thích kiểm soát, nhưng không nghĩ đối phương lại dễ ghen như vậy, đây quả là phát hiện mới mẻ.
Nhưng chính vì thế mà nhiệm vụ càng thêm khó đi.
Từ ba tháng trước, có một tên sói tập kích vào các gay bar, bởi vì số người bị hại quá nhiều nên mới đẩy lên cho FBI.
Tên tội phạm vô cùng cẩn thận, bọn họ không tra được dấu vết gì, Lam Mộc Ân mới quyết định làm nội gián. Ban đầu Haier không đồng ý, nhưng tên hung thủ phần lớn đều tập kích vào người châu Á, mà bọn họ cũng biết, hung thủ sẽ chọn những con mồi có tính liên quan.
Hôm nay đã là lần thứ ba bước vào đây, nhưng có rất nhiều người tới gần Lam Mộc Ân, nhận diện hung thủ khá khó, hầu hết đều bám lấy Lam Mộc Ân, rồi đều bị mệnh lệnh của Haier đá văng hết.
Danny thật ra rất nghi ngờ, làm việc kiểu này có hiệu quả nổi không, cứ một người sáp vô là Haier chịu không được liền đuổi đi, lỡ trong bọn họ có hung thủ thì sao?
Danny cào tóc, cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng mà chỉ cần boss vui là được rồi, hắn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Sau đó lại xuất hiện không ít mấy thằng nhóc đu bám Lam Mộc Ân.
Bây giờ càng lúc càng khoa trương, đêm càng khuya, càng có nhiều người vào PUB.
Người kia khoác tay lên lưng Lam Mộc Ân, làm càn đưa mặt tới, nếu Lam Mộc Ân không nhanh nhẹn là đã bị hôn rồi.
Haier rốt cuộc nhịn hết nổi, đứng dậy, Danny đang nghĩ lần này lấy lý do là hỏi đường hay hỏi nhà vệ sinh đây, Haier lấy áo chống đạn mặc vào, “Cảnh sát kiểm tra.”
“Hả?” Danny giật mình, nhìn boss xuống xe.
“Mới nói gì vậy?” Annetta cũng giật mình, nhìn Danny.
“… Hình như là cảnh sát kiểm tra.” Danny thong thả đáp.
“Kiểm con khỉ gì! Dựa vô đâu
trời ơi!” Annetta ôm đầu kêu trời, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe đi theo Haier.
Mang theo cảnh sát, Haier vọt vào bên trong, đương nhiên ở đây sẽ tìm được không ít ma túy.
Haier hướng về phía Lam Mộc Ân, có một tên vẫn đứng
sát bên cạnh, tựa như an ủi bảo hắn đừng lo.
Lam Mộc Ân dùng thái độ không sao đứng đó, sau đó bị Haier vẻ mặt giận dỗi lôi đi, tùy tiện móc trong túi ra gói thuốc trắng, Haier cười lạnh, lấy còng còng tay hắn lại.
“Chờ chút! Không phải đâu! Anh không có lý do bắt cậu ấy!” Người bên cạnh Lam Mộc Ân vội vàng nói, muốn chạy lên, hắn mới chạm vào còng tay trên tay Lam Mộc Ân đã bị Haier nhanh nhẹn
bắt lấy, giật tay ra sau, người kia lập tức kêu lên, Haier đưa sát miệng tới nói bên tai, “Tôi không thích người khác tùy tiện chạm vào đồ của tôi.”
Sau đó ném tên kia cho Danny, lôi Lam Mộc Ân ra ngoài.
Sau khi đưa lên xe, Haier trừng mắt nói, “Đợi tôi ở đây!”
Lam Mộc Ân nhìn hắn, vô tội nói, “Bị còng rồi sao đi đâu được.”
Haier khẽ cười bước ra ngoài, đóng cửa xe quay lại hiện trường.
Bây giờ bên trong vô cùng hỗn loạn, người bên trong khá đông, bọn họ thật ra còn tới vì mục đích giao dịch và buôn bán ma túy.
“Điều tra viên Haier, chúng tôi lục soát tìm được thứ này.” Một cảnh viên đeo bao tay cầm một con dao bước tới.
Haier nhìn, trên con dao còn dính máu, hắn đeo bao tay vào, cầm lấy con dao.
Con dao được đặt làm có hình dạng đặc biệt,
khi chém sẽ tạo thành vết thương hình cung.
“Rồi xong…” Annetta đứng bên cạnh Haier, nhìn thấy con dao liền thì thào nói.
Sắc mặt Haier cũng trở nên khó coi, hắn thầm muốn mau chóng kết thúc hành động tối nay mới chơi trò này, nhưng bọn họ chưa có xin giấy phép kiểm tra, đương nhiên càng không thể trình lên
tòa án, lỡ như tới lúc đó chứng cứ này không được công nhận thì…
“An… Mau chóng gọi điện đánh thức kiểm sát trưởng Cruise… Ngay lập tức!” Haier sắc mặt khó coi phân phó công việc cho Annetta, cho dù con dao không phải là hung khí nhưng cũng phải làm đợt kiểm tra lần này hợp pháp trước đã…
Cô xoay đầu trừng mắt nhìn Haier, nhưng cũng không thể không làm, đành phải ngoan ngoãn đi gọi điện thoại.
Haier đi khám xét xem người có con dao này là ai, ngoài ý muốn nhìn thấy một người gầy gò, hắn nhìn cảnh sát hoảng hốt nói, “Con dao đó không phải của tôi, tôi cũng không biết tại sao nó nằm trong túi tôi nữa.”
Haier nhìn hắn, một thằng nhóc gầy yếu như vầy, nếu đi tập kích người khác thì cũng có chút miễn cưỡng. Nhìn áo sơmi của thằng này đếm cũng phải có 8 cái túi, hung thủ bởi vì có cảnh sát kiểm tra mà tùy tiện ném hung khí cũng không phải không có khả năng.
Nếu trên hung khí có vân tay thì tốt rồi, nhưng mà… xem ra rất khó.
Haier đánh giá xung quanh, có lẽ bên trong có hung thủ trà trộn, nhưng cho dù có, hắn cũng đã ném hung khí, chỉ cần tùy tiện để lại thông tin là có thể đi.
Haier nhìn nhóm người, hắn không thể giam họ lâu, hắn sở dĩ chơi trò này là vì lòng tham cá nhân, căn bản không nghĩ sẽ bắt được hung thủ.
Hắn vì xúc động của bản thân mà tức giận, hắn chỉ muốn mau chóng đưa Lam Mộc Ân về nhà thôi.
Lúc còn đang suy tư, Annetta từ bên kia bước tới nói, “Có người gọi luật sư, anh không giữ được họ nữa đâu.”
Haier cau mày, “Ai kêu luật sư thì lo cho bọn họ trước đi, để lại thông tin của luật sư và cá nhân.”
“Đã biết.” Annetta gật đầu chạy đi xử lý.
Lam Mộc Ân cảm thấy có chỗ nào không đúng, Haier giữ bọn họ lại lâu quá rồi.
Ban đầu làm cách này chỉ muốn để mình thoát thân, chấm dứt nhiệm vụ trước, nhưng mà mãi không thấy thả người, chắc chắn đã có vấn đề.
Hắn muốn di chuyển, nhưng tay bị còng rất khó hoạt động, hắn mắng thầm Haier vài câu.
Thở dài ngẩng đầu lên, thấy một người đi ngang qua.
Hắn nhớ rõ đã từng tiếp xúc với người này, nhưng đối phương khá là trầm, còn chưa nói được mấy câu thì tên tóc đỏ đã xen vào.
Lúc đó hắn còn tìm bóng dáng người này, nhưng đối phương lại rất nhanh hòa vào đám đông, hắn cũng bị tên tóc đó kéo đi không thoát được.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này có vấn đề, vấn đề gì thì hắn không nói được, chỉ cảm thấy ánh mắt và giọng nói có chút kì lạ.
Lam Mộc Ân thấy hắn đứng lưỡng lự, sau đó chạy đi, Lam Mộc Ân quyết định đi theo xem.
Hắn nghiêng người cố gắng đưa tay vào hộc, lấy chìa khóa, sau đó mở còng tay, xoa xoa cổ tay đỏ, hắn lặng lẽ chui từ đầu khác ra chặn đường.
Hắn nhìn người kia như đang đi bộ, ánh mắt lại dừng trước cửa PUB, nhìn mấy người đang tản ra, như là đang chọn lựa.
Lam Mộc Ân cố ý trà trộn vào, sau đó giả vờ như không hẹn mà gặp, chào hắn.
“Hi, lúc nãy hình như cậu có nói chuyện với tôi phải không?” Lam Mộc Ân cười thân mật.
Người kia có vẻ bị dọa, không nghĩ Lam Mộc Ân lại nhớ hắn, “Ừ…”
“Trong đó đúng là khoa trương, nói kiểm tra là kiểm tra, cũng may tôi chạy trước.” Lam Mộc Ân cười, cùng hắn đi dạo.
“Ừ… nhà tôi có luật sư… cho nên không lo…” Người kia thấp giọng nói.
Lam Mộc Ân cười khổ, cúi đầu muốn nhìn mặt hắn, nhưng hắn lại càng cúi hơn.
Có lẽ… chỉ là một người thẹn thùng không giỏi biểu đạt đi…
Lam Mộc Ân nghĩ, có lẽ là mình đoán sai rồi…
“Tôi tên là Ames, còn cậu?” Lam Mộc Ân cười, giới thiệu bản thân.
“… Sam…” Sam như cố gắng lấy dũng khí, ngẩng đầu liếc nhìn Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân mỉm cười, “Rất vui được làm quen.”
Sam cũng gật đầu, qua một lúc cảm thấy có gì không tốt, bèn mở miệng, “Tôi cũng rất vui…”
Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục, tính ra tới PUB cũng không quen được bạn.
Lam Mộc Ân cười khổ, nghĩ người này có chút vấn đề và khả năng giao tiếp, nhưng nghĩ lại, người như thế này sao lại tới PUB chơi?
“Sao cậu lại đến chỗ này chơi?” Lam Mộc Ân dùng nụ cười tươi rói hỏi hắn, “Nhìn cậu giống như sinh viên ngoan ngoãn, chỉ tới thư viện thôi.”
Sam tạm dừng, lúc nãy nói chuyện còn ấp úng, lúc này thì lại mau chóng nói,
“Ý anh là tôi không có tư cách tới chỗ này chơi?”
Lam Mộc Ân giật mình, “Ý tôi không phải vậy.”
“Vậy ý anh là gì?” Sam đột nhiên dùng ánh mắt lạnh lùng trừng Lam Mộc Ân, “Các người ai cũng vậy, tất cả đều giống nhau, ai cũng chỉ biết cười nhạo tôi thôi!”
Hắn rút từ trong túi ra một con dao, lưỡi dao phản quang dưới ánh trăng sáng rọi.
Lam Mộc Ân nhíu mày lui lại, hắn không biết có phải mình chọn đúng hung thủ rồi không, hay chỉ đơn giản chọc giận một người tự ti.
“Đều là lỗi của các người!” Người kia kêu to, cầm dao phóng tới.
Haier dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua, đợi tới khi hắn tới hiện trường, Lam Mộc Ân đang dùng ánh mắt khó xử nhìn hai cảnh sát lôi Sam đang la hét đi.
“Có sao không?” Haier kéo Lam Mộc Ân xem xét thân thể coi có bị
thương gì không.
“Không sao… nhưng mà hắn có chút chuyện.” Lam Mộc Ân cười khổ.
“Sao lại vậy?” Haier nhìn người kia, tinh thần có vẻ không được ổn định.
Lam Mộc Ân giải thích đại khái tình hình, hơi do dự nói, “Nhưng mà tôi không chắc hắn có phải hung thủ không… thoạt nhìn như tôi chọc giận hắn.”
“Người bình thường sẽ không vì chuyện đó mà tức giận.” Haier trừng mắt nhìn người kia, sau đó phân phó với
cảnh sát, “Đưa hắn về trước đi.”
Cảnh sát vừa đưa người kia đi, Cruise cũng đùng đùng chạy
tới, “Raikes Haier! Rốt cuộc cậu đang làm trò quỷ gì vậy hả?!”
Haier nhìn ông, nhún vai nói, “Xin lỗi đã gọi ông thức dậy vào nửa đêm nửa hôm, nhưng mà tôi muốn lo liệu lần kiểm tra này đã, lúc đó chứng cứ mới có thể đưa ra tòa án.”
“Xin phép kiểm tra là làm trước chứ không phải làm sau!” Cruise rống lên, sau đó cảm thấy mình quá kích động, hít sâu rồi nói, “Vậy người giữ con dao có phải hung thủ không?”
“Không phải.” Haier đơn giản đáp.
“Nói cái gì vậy hả… Nửa đêm nửa hôm kêu tôi dậy là để phá tôi sao?!” Cruise không dám tin trừng mắt nhìn hắn.
Lam Mộc Ân cười khổ, ngay cả Cruise bình thường ngay thẳng cũng bị Haier chọc cho phát khùng.
“Người giữ dao không phải hung thủ, nhưng hung thủ đang ở đây.” Haier chỉ Sam đang ngồi trong xe cảnh sát.
Cruise giật mình xoay đầu nhìn, “Hắn không giữ con dao sao cậu biết hắn là hung thủ? Cậu dùng danh nghĩa gì bắt hắn?”‘
Haier nhún vai, “Hắn đánh người, bị bắt vì tội hành hung.”
“Hắn có lấy dao tập kích người khác không? Người bị hại là ai?” Cruise không hiểu gì hết.
Lam Mộc Ân cười khổ nói, “Là tôi.”
Cruise cảm thấy khó tin, “Nói vậy là hắn đánh cảnh sát? Trước lúc bắt hắn, cậu có xác nhận thân phận không?”
Lam Mộc Ân nghiêng đầu, nghĩ phải trả lời sao cho tốt, Haier lại nói thay, “Lúc đó điều tra viên Ames đang làm nội gián.”
“Cho nên cậu chưa cho hắn xem thân phận mà đã bắt hắn!” Cruise ôm đầu kêu lớn, “Nhóm các cậu làm việc kiểu gì vậy hả!”
Lam Mộc Ân lập tức giải thích, “Không phải tôi bắt, mà lúc hắn đánh tôi, vừa may có cảnh sát tuần tra đi ngang, cho nên dùng tội gây tổn thương người khác để bắt hắn, tôi dùng thân phận nội gián tiếp cận hắn, tuy rằng không cho biết thân phận nhưng tôi cũng không ra tay.”
Cruise hít sâu để bản thân trấn định, gật đầu chịu cách giải thích của hắn, nhưng nghĩ lại thì thấy không cam tâm, hắn xoay đầu trừng Haier, “Nếu vụ án này không khởi tố được, tôi bắt cậu chịu trách nhiệm!”
Haier chỉ gật đầu, “Nếu muốn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tốt nhất là cậu cầu nguyện được vậy đi.” Cruise trừng mắt rồi bỏ đi, mặc kệ mọi chuyện ở đây.
Chờ Cruise đi rồi Lam Mộc Ân mới nghiêng đầu nói với
Haier, “Tôi không chắc chắn Sam có phải là hung thủ không.”
“Em yên tâm, hắn là hung thủ.” Haier kéo tay Lam Mộc Ân đi.
“Sao anh lại chắc chắn như vậy? Hung khí cũng không tìm thấy trên người hắn, lúc tập kích tôi chỉ dùng con dao bình thường, với lại tôi nghĩ tôi nói sai nên hắn mới tức giận, cho dù hắn là hung thủ, lúc ra tòa cũng không có bằng chứng chứng minh.” Lam Mộc Ân nghĩ, cảm thấy không ổn thỏa, “Vẫn là nên tìm Cruise giải thích rõ thêm lần nữa.”
Trước khi Lam Mộc Ân xoay người, Haier giữ chặt tay hắn bẻ ra sau, bên tai chỉ nghe cách một tiếng, hai tay đã bị còng.
“Anh làm gì vậy!” Lam Mộc Ân sợ hãi kêu lên.
“Bắt em.” Haier bật cười, nhét hắn vào xe, sau đó khởi động xe.
“Raikes Haier!” Lam Mộc Ân lớn tiếng kháng nghị, nhưng Haier thì lại vô cùng vui vẻ, lái xe khỏi hiện trường.
Lam Mộc Ân vừa tức vừa buồn cười, để Haier còng tay đưa về nhà.
“Tôi không thấy thú vị gì hết.” Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn Haier.
“Tôi thì thấy thú vị đó.” Haier kéo Lam Mộc Ân nằm xuống sô pha, bắt đầu cởi nút áo sơmi sau đó là quần jean của Lam Mộc Ân.
“Cả đêm nay tôi chỉ muốn làm thế này.” Haier nghiêng đầu bên vai hắn nói nhỏ, vừa kéo quần jean của hắn xuống.
Lam Mộc Ân mỉm cười, “Cả đêm nay đại khái cũng có vô số người muốn làm thế này với tôi.”
Haier ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lam Mộc Ân, cách lớp vải mỏng, vuốt ve du͙© vọиɠ của hắn.
“A…” Lam Mộc Ân nhắm mắt lại, cảm thụ bàn tay linh hoạt đang vỗ về du͙© vọиɠ của mình.
“Rai… tháo còng ra trước đi…” Lam Mộc Ân di chuyển thân dưới, mu bàn tay đương nhiên cảm thấy không thoải mái.
Haier cũng không đáp ứng hắn, kéo xuống chiếc quần cuối cùng trên người Lam Mộc Ân, hôn một đường từ trên xuống hạ thân, há mồm ngậm lấy du͙© vọиɠ của hắn.
“A… Rai… đừng… đừng mà…” Lam Mộc Ân không tự chủ di chuyển thắt lưng, cảm thấy độ ấm khoang miệng và đầu lưỡi mềm mại giống như ngọn lửa du͙© vọиɠ đang thiêu đốt hắn.
Mãi cho tới khi hắn sắp bắn ra, Haier mới dừng lại, hôn từ bụng lên trên, Lam Mộc Ân nhịn không được, đợi tới khi hôn qua má, hắn liền nghiêng đầu hôn môi, gần như cắn nuốt lưỡi không muốn
buông.
Haier nhân cơ hội đưa ngón tay có gel bôi trơn vào cơ thể hắn.
“A… Rai… tháo
ra… trước đi…” Lam Mộc Ân nhịn không được, muốn mắng chửi người, nhưng lời nói ra chỉ có rêи ɾỉ và thở dốc, cố gắng cũng không nói được gì ra hồn.
“Nhịn thêm một chút.” Haier cười khẽ, tay vẫn không dừng lại, ghé bên tai nhẹ giọng mở miệng.
Haier cảm thấy được rồi thì rút tay ra, sau đó hơi dùng sức, đẩy du͙© vọиɠ của mình vào cơ thể Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân cảm thấy hô hấp cứng lại, chịu đựng động tác đau đớn của Haier, nhưng Haier chỉ mỉm cười, hôn Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân gần như kêu lên sợ hãi, bởi vì tay còn để phía sau có chút không giữ được trọng tâm, Haier ôm thân thể hắn, nhẹ nhàng cắn xuống đường cong hoàn hảo, du͙© vọиɠ vẫn còn nằm sâu trong thân thể Lam Mộc Ân.
Cuối cùng, hắn nằm sung sướиɠ trên ghế, vươn tay đỡ hông Lam Mộc Ân, cười hấp dẫn, “Có muốn tự mình thử không?”
Lam Mộc Ân giật mình, mặt nóng lên muốn rút súng bắn Haier một phát, nhưng hắn không có cách từ chối Haier, vì thế ngoan ngoãn bắt đầu di chuyển thắt lưng.
Hô hấp phập phồng theo tiết tấu, da mặt Lam Mộc Ân phủ một màu hồng nhạt, có mấy lần hai chân muốn nhũn ra không thể tiếp tục, nhưng hắn vẫn cố gắng tự mình trượt tới trượt lui.
Mãi cho tới khi bản thân không thể chịu được nữa, còng tay đột nhiên được tháo ra, hắn bị kéo xuống đặt nằm trên sô pha, sau đó Haier bắt đầu đong đưa mạnh mẽ.
Hắn không tự chủ rêи ɾỉ thành tiếng, thở hổn hển gần như phải kêu lên, hắn vươn tay bấu cổ Haier, để Haier tàn sát bừa bãi.
Lam Mộc Ân cuối cùng bật khóc rồi hôn mê.
…
“Kết quả thì sao?” Lan xoay xoay ly rượu, “Vật chứng đó có được chấp nhận không?”
“Rất nguy nhưng cũng may có Cruise lo liệu, cơ
mà chúng tôi cũng bị mắng một trận.” Lam Mộc Ân cười khổ.
“Cho nên hắn chính là hung thủ?” Lan tò mò nhìn Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân trầm mặc, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Nếu mà bên các cậu cần chuyên gia tâm lý, tôi sẽ đánh giá giúp cho.” Lan cười.
Lam Mộc Ân nở nụ cười, “Tôi sẽ chuyển lời lại cho Cruise.”
Uống thêm vài ly rượu, Lan tò mò nhìn Lam Mộc Ân, “Hôm nay có cần về sớm không?”
Sau khi Lam Mộc Ân và Haier chính thức quen nhau, hắn mới biết cái gì gọi là tranh thủ cướp người.
Haier cướp Lam Mộc Ân rất nhanh, giống như sợ hắn bỏ chạy vậy, làm cho Lan chỉ có thể cười ngượng ngùng, nhưng Lan
nghĩ để có thể biến thành tình trạng này, hẳn là do Lam Mộc Ân cao tay, mới khiến cho Haier biến từ một người đi kiểm soát thành bị kiểm soát, đây đúng là một sự kiện thú vị.
“Không, tôi muốn uống tới hai giờ sáng rồi về nhà ngủ trên giường của tôi.” Lam Mộc Ân bĩu môi nói.
“Cãi nhau hả?” Lan nở nụ cười.
“Không, là trừng phạt.” Lam Mộc Ân cười vui vẻ.
Lam Mộc Ân nhìn đồng hồ, thuận tay tắt điện thoại, trước khi Haier tới đây còn khoảng 2 tiếng, có thể từ từ uống rượu với Lan.
Lam Mộc Ân vui vẻ giơ ly rượu khẽ cụng ly, đêm nay còn rất dài.
Mà Haier thì có thể từ từ chờ.