Ánh mắt của Haier luôn sắc bén và lanh lợi, nhưng ở giây phút này thì lại vô cùng mềm mại và tình cảm.
Lam Mộc Ân giật mình, ngón tay lướt trên môi cũng cứng lại, Haier há mồm khẽ cắn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy.
Ngón tay cảm thấy sự ẩm ướt, hắn muốn rụt tay lại nhưng phát hiện ra mình không tự chủ muốn nhiều hơn.
Trước khi Haier
có phản ứng, hắn rút tay lại, hôn lên môi Haier.
Lặp lại nụ hôn sâu, động tác của Haier quá mức dịu dàng làm hắn có chút không quen, đợi tới khi hắn thở dốc, hơi lùi lại, Haier liền áp lấy, nhận thấy hắn có chút kháng cự, cũng không hề ép hắn, chỉ ôm rồi vỗ lên cánh tay.
Đυ.ng chạm quá mức thân mật làm Lam Mộc Ân càng không thể thích ứng, nhưng Haier không có ý buông ra, mà hắn cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Haier.
Đành phải than thầm, nghiêng đầu tựa vào ngực Haier, ham muốn sự ấm áp.
Cứ thế
qua một tuần, mỗi ngày đều giống như vậy.
Cùng nhau tan ca, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, mỗi ngày không nhất thiết phải làʍ t̠ìиɦ, nhưng ngày nào Haier cũng ôm hắn ngủ.
Nếu không phải giả trang, mỗi ngày như vậy xem ra cũng hạnh phúc.
Nhưng mấy ngày nay Lam Mộc Ân dần cảm thấy kì lạ, Haier không phải dạng người thích đùa giỡn.
Mấy cử chỉ vài
ngày qua của Haier, nếu nói là giả bộ thì cũng không ai tin.
Nhưng nếu không phải diễn thì là cái gì?
Một đêm nọ, hắn trằn trọc mãi không ngủ được, Haier nghiêng người ôm lấy hắn, “Ngủ không được?”
“Ừ…” Lam Mộc Ân đáp, xoay người vừa vặn nằm trong lòng đối phương, nằm một lúc lâu mới nói, “Mrs. Peter ở đâu vậy?”
Haier im lặng một lát, có vẻ không muốn Haier hỏi tới Julia Peter, “Ở nhà an toàn.”
“Anh không đi gặp cô ấy hả?” Lam Mộc Ân ngẩng đầu, nhìn Haier có chút nghi hoặc.
Từ sau khi đồng ý chơi trò đóng kịch này, Haier chưa từng rời khỏi hắn, lại càng không nói đi gặp Julia Peter.
Haier nhíu mày nhìn hắn, sau một lúc lâu mới trả lời, “Gặp mặt càng nguy hiểm hơn.”
“Nói cũng phải…” Lam Mộc Ân lại dụi đầu vào ngực Haier, cảm thấy bản thân vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
“Không ngủ hả?” Haier dùng tay sờ lên thân thể hắn.
Nhìn nụ cười của Haier, hắn biết đối phương muốn làm gì. Lúc mới qua nhà Haier ngủ, có mấy buổi bị thức nửa đêm, hoặc là khi không ngủ được, Haier sẽ ôm hắn thật chặt, dùng sự ấm áp làm hắn thϊếp đi.
Lam Mộc Ân hơi do dự, không trả lời ngay, Haier nhướn mày nhìn hắn, cũng không đợi câu trả lời, xoay người đè lên.
Bắt đầu từ nụ hôn, Haier dùng
lực giữ thắt lưng của Lam Mộc Ân, không cho hắn giãy dụa.
Haier phát hiện Lam Mộc Ân giãy rất lâu, sau khi hôn sâu liền nhìn vào mắt hắn, “Cậu không muốn làm?”
Lam Mộc Ân thở hổn hển, nhìn Haier một lúc lâu mới trả lời, “Tôi không phải con gái, anh không cần nhẹ nhàng như vậy.”
Haier nhướn mày, “Lúc ôm đàn ông tôi cũng vậy thôi.”
Lam Mộc Ân cảm thấy mình nói câu này đúng là quá ngu mà, nhưng mà hắn cũng không muốn giấu cảm giác mất hứng, xoay người muốn xuống giường. Động tác của Haier rất nhanh, ôm lấy từ phía sau, không cho hắn né tránh.
“Buông ra.”
Haier thầm thở dài, ôm chặt không nới tay, nhẹ nhàng đặt môi bên tai hắn, dịu dàng nói, “Xin lỗi.”
Lam Mộc Ân giật mình, hắn chưa từng nghe Haier xin lỗi hắn bao giờ, điều này càng làm cho hắn thêm phức tạp. Hắn không biết bọn họ bây giờ được xem là gì? Nói là người yêu thì còn chưa quen nhau, nói là bạn giường thì hơn thế rồi, nói là đang diễn kịch thì sự thật cũng đâu phải vậy.
Hắn im lặng một lúc mới xoay đầu trừng mắt nhìn Haier, “Anh rốt cuộc muốn sao?”
Haier chỉ khẽ nới lỏng tay, “Nếu cậu không muốn thì thôi.”
“Anh biết tôi không hỏi cái này.” Lam Mộc Ân trừng mắt.
Haier vươn tay vuốt tóc Lam Mộc Ân, “Còn cậu? Cậu muốn thế nào?”
“Tôi muốn mau chóng bắt được Collins, lúc đó tôi mới được về nhà, anh cũng có thể đi tìm Mrs. Peter.” Lam Mộc Ân nhăn mày, không hờn giận nói.
Haier mỉm cười, “Cậu không thích ở đây?”
Lam Mộc Ân vẫn trừng mắt, “Tôi muốn ngủ trên giường của tôi.”
Haier khẽ vuốt lên xương quai xanh của hắn, cười hấp dẫn, “Không có tôi ngủ cùng à?”
Lam Mộc Ân thật sự rất muốn đánh, nhưng hắn chỉ đè Haier xuống rồi chủ động ngồi lên người đối phương, dùng sức cắn môi Haier. Hắn không biết sau này sẽ ra sao, nhưng bây giờ hắn không muốn nghe Haier nói lời vô nghĩa. Hắn thầm phát tiết trong lòng.
Cuối cùng hai người lăn lộn cả đêm, mãi cho tới khi hết sức mới thôi. Hắn nằm
phịch trên giường thở dốc, lúc đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, cảm giác Haier xuống giường đi ra ngoài, lúc quay lại thì trên người mang mùi thuốc lá, hắn nhớ rõ lúc trước Haier đều hút trên giường, không biết tại sao bây giờ lại ra ngoài hút, hút xong mới quay về phòng.
“Lam, còn làm nổi không?” Haier vươn tay kéo hắn.
“Không… hết nổi rồi…” Lam Mộc Ân lắc đầu.
Haier mỉm cười, đỡ hắn dậy, “Vào tắm cái đã rồi ngủ.”
Lam Mộc Ân cau mày bị kéo
dậy, hắn không hiểu tại sao mỗi lần lăn lộn với Haier xong, đối phương đều ép hắn đi tắm, nhưng mà nhìn Haier rất vui vẻ nên hắn cũng không phản đối.
Bước vào phòng tắm lạnh lẽo, Haier mở nước nóng, cho vòi xịt nước xuống đầu.
Lam Mộc Ân cứ dựa vào tường, gục đầu lên vai Haier, để nước ấm xối hết mệt mỏi.
Mãi cho tới khi cảm nhận được bàn tay Haier mò xuống dưới, hắn hít một hơi xém nữa uống luôn cả nước, hơi né tránh, “Đủ rồi… Tôi không nổi nữa…”
Haier đưa đầu tới bên vai, cắn nhẹ lên vành tai hắn, “Lúc nãy cậu bắn mấy lần?”
Lam Mộc Ân cứng đơ, hắn nghĩ Haier sẽ không chú ý.
Haier dùng sức cắn vai hắn, “Sao cậu lại nghĩ tôi không để ý chứ?”
“Ưm… Rai… Tôi không được…” Lam Mộc Ân nắm bả vai Haier, thở hổn hển không cầm cự được, hắn cảm giác Haier đang hôn dọc thân thể, đầu lưỡi lướt qua bụng làm cho toàn thân phát run, tay nắm bả vai cũng sắp không còn lực.
Hắn cảm giác bàn tay tạm rời khỏi hạ thân, còn chưa hồi phục hô hấp thì đã cảm nhận được khoang miệng ấm nóng của Haier bọc lấy du͙© vọиɠ của mình.
Lam Mộc Ân thiếu chút nữa thét lên, hắn lập tức nắm vai Haier, lưng áp sát bức tường lạnh cóng, nhưng
cả người thì
nóng ran, hắn rêи ɾỉ không ngừng tới khi không thể nữa mới thôi.
“Rai… buông ra…” Lam Mộc Ân gần như khóc nức nở.
Trước khi Haier tha cho hắn, hắn cũng nhịn không được giải phóng du͙© vọиɠ.
Xụi lơ trên người Haier, hắn cảm thấy mình sắp hôn mê, mà Haier cũng không có ý định dừng lại, cúi đầu hôn lên môi hắn, quấn quýt đầu lưỡi.
Lam Mộc Ân hoàn toàn không có lực chống cự, chỉ có thể để Haier muốn làm gì thì làm, cuối cùng bị kéo vào ngâm trong bồn nước.
Nằm trong lòng Haier, nước ấm làm cả phòng ngập khói trắng, hắn cảm thấy thật sự khó thở.
Tay của Haier khẽ vuốt lên bụng hắn.
Lam Mộc Ân cảm thấy tình trạng quá thân mật này so với quan hệ giữa hai người có mức chênh lệch quá lớn, giống như nước sông và nước biển vậy. Chừng nào còn
chưa
xác nhận được quan hệ giữa hai người thì hắn
chưa
thể an tâm hưởng thụ không khí này được.
Hắn luôn cảm thấy, thứ này
không thuộc về hắn, không phải mà thứ mà hắn nên có.
Những cử chỉ này chỉ thuộc về người phụ nữ mà Haier luôn ôm trong lòng kia.
Nếu trên thực tế, Haier không có tình cảm với Julia Peter, vậy tại sao Haier lại yêu cầu hắn làm thế này?
Là vì… bảo vệ hắn sao?
Hơi nhíu mày, Haier biết hắn không cần ai bảo vệ.
Haier thấy hắn nhíu mày, tay liền vuốt nhẹ, “Suy nghĩ gì vậy?”
Lam Mộc Ân khẽ ngẩng đầu nhìn Haier, tạm dừng vài giây mới mở miệng.
“Thật ra là anh yêu tôi đúng không?”
Haier giật mình, tựa như không nghĩ hắn sẽ hỏi câu này.
Bọn họ chăm chú nhìn vài giây, có lẽ ngay cả vài giây cũng không có, Haier không lên tiếng, Lam Mộc Ân cũng dời tầm mắt đi.
Không ai mở miệng, tựa như cũng không muốn có tranh chấp hay tức giận, đại khái cũng không muốn phá hoại không khí yên tĩnh này.
Lam Mộc Ân lẳng lặng ngâm mình trong bồn, mãi cho tới khi thấy khó thở mới giữ thành bồn đứng dậy, “Tôi đi ngủ trước.”
Haier cũng không nói gì, để Lam Mộc Ân rời khỏi phòng tắm.
Tạt nước vào mặt, Haier hít một hơi thật sâu, vì bản thân không trả lời được mà thấy ảo não.
Qua chừng mười phút, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng tắm. Quay về phòng, Lam Mộc Ân đã ngủ say. Hắn tới gần đắp chăn cho Lam Mộc Ân, phát hiện trong tay Lam Mộc Ân cầm cái gì đó để dưới gối đầu, hắn khẽ kéo tay ra, phát hiện là di động. Nhẹ nhàng lấy khỏi tay Lam Mộc Ân, nhìn thoáng qua, là tin nhắn thoại, gửi cho Lan.
Hắn cau mày muốn ném luôn điện thoại, cuối cùng mở ngăn kéo bỏ điện thoại vào.
Ôm hai tay nhìn Lam Mộc Ân say ngủ, hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hắn không biết làm sao Lam Mộc Ân mới chịu ngoan ngoãn ở cạnh hắn, một câu anh yêu em đơn giản có thể giải quyết vấn đề nhưng hắn không làm được.
Dường như mình
cố gắng tới đâu Lam Mộc Ân cũng không nghĩ
mình thương hắn.
Tuy rằng hầu hết đều
do lỗi của mình.
Haier ảo não nằm xuống, ôm lấy thân thể ấm áp của Lam Mộc Ân, suy nghĩ bước tiếp theo phải làm sao đây.
…
Sáng sớm Lan đi bộ tới văn phòng, hắn luôn gửi xe cách văn phòng ba con phố, sau đó đi bộ tới chỗ làm.
Hắn thích cảm giác bước đi một mình trên con đường vắng người vào mỗi sáng sớm.
Vào văn phòng, hắn tìm một lúc mới tìm được điện thoại di động để trong ngăn kéo, “Tưởng làm rơi chỗ nào rồi…”
Hắn mở di động ra, thấy tin nhắn của Lam Mộc Ân, bấm nút mở nghe.
“… Cậu biết không… Haier thật ra là một tên ngốc…”Nghe giọng nói mệt mỏi của Lam Mộc Ân khiến cho Lan giật mình, “… Gì đây?”
Định gọi lại hỏi Lam Mộc Ân hôm qua muốn nói gì, còn
có chút để ý giọng nói mệt mỏi của hắn,
nhưng mà không thấy ai bắt máy.
“Kì lạ…” Lan có chút lo lắng để di động xuống, suy nghĩ xem có nên qua nhà Lam Mộc Ân xem thử không, xoay đầu lại thì phát hiện có người đứng phía sau.
Lan sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng người kia đã giơ tay lên đánh vào gáy hắn. Trước mắt Lan tối sầm, mất đi ý thức.
Người kia cầm di động lên, chụp một tấm Lan nằm dưới đất, mỉm cười gửi đi.
Lam Mộc Ân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng điện thoại.
Hắn thò tay xuống gối mò một lúc, sau đó xoay đầu nhìn, Haier nhìn hắn hỏi, “Kiếm cái gì?”
“Điện thoại của tôi…” Lam Mộc Ân dụi mắt, rồi lại nằm sấp xuống, “Giúp tôi tìm…”
Haier mở to mắt nhìn một lúc mới thò tay sang bên kia, kéo ngăn tủ ra, lấy điện thoại đưa cho hắn.
“Cám ơn.” Lam Mộc Ân cầm lấy, thì ra là tin nhắn, Lan gửi một tấm ảnh, hắn có chút nghi hoặc, Lan chưa bao giờ gửi hình cho hắn cả.
Mở ra xem, hắn lập tức tỉnh táo. Ngồi thẳng dậy gọi lại cho Lan.
“Có chuyện gì?” Haier thấy vẻ mặt khác thường của Lam Mộc Ân, liền ngồi dậy nhìn hắn.
“Lan xảy ra chuyện.” Lam Mộc Ân nghe tiếng di động kêu tút tút, Lan sẽ không đùa kiểu này, chắc chắn đã gặp
chuyện.
Bên kia bắt máy, hắn cảnh giác chờ đối phương lên tiếng.
“Có phải là Lam Ames không?”
“Anh là ai?” Lam Mộc Ân bình tĩnh nói.
“Cậu chắc là biết tôi, bạn trai cậu gϊếŧ vợ tôi.”
“Pesci Collins?” Lam Mộc Ân nói, “Vậy anh phải tìm
Haier Raikes chứ, Lan liên quan gì tới chuyện này.”
Pesci Collins mỉm cười, “Tôi muốn tìm hắn, nhưng mà tôi muốn gϊếŧ cậu, cậu sẽ đồng ý vì bạn mình mà tới chứ? Mà trước tiên có một chuyện phải nói, nếu tôi thấy đội ngắm bắn thì bạn cậu cũng sẽ thành tấm chắn cho tôi.”
“Cậu ấy đang ở đâu?” Lam Mộc Ân mở miệng.
“Hỏi bạn trai cậu kìa, vợ hắn chết chỗ nào thì tôi cũng sẽ để cậu chết ở đó.”
Lam Mộc Ân ngẩn ra, Pesci Collins đã cúp máy.
“Hắn muốn gì?” Haier nhìn sắc mặt căng thẳng của Lam Mộc Ân, lên tiếng hỏi.
“Hắn bắt cóc Lan, muốn tôi tới đó.” Lam Mộc Ân chần chờ, vừa nói vừa mặc quần áo vào.
“Ở đâu?” Haier cũng đứng dậy mặc quần áo, đồng thời cầm di động lên định gọi về cục.
Lam Mộc Ân cản hắn lại, “Khoan gọi đã, Collins là cao thủ, hắn thấy tay súng bắn tỉa hoặc cảnh sát sẽ hại Lan.”
“Tôi hỏi cậu ở đâu?” Haier buông điện thoại, cảm thấy nghi hoặc tại sao Lam Mộc Ân không trả lời.
Lam Mộc Ân nhìn Haier, do dự mới mở miệng, “Chỗ… vợ anh gặp chuyện…”
Haier ngây ra, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng cũng không nói gì, “Chỗ đó là tòa nhà cũ bỏ hoang, tôi không chắc nó còn không.”
“Ở đâu?” Lam Mộc Ân vội hỏi.
Haier lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó xoay người lấy chìa khóa xe, “Tôi chở cậu đi.”
Lam Mộc Ân thở dài, hắn biết Haier sẽ không để hắn làm một mình, đành phải nhún vai đi theo.
Lái xe khoảng nửa tiếng, dọc đường đi hai người không nói gì. Mãi cho tới khi xe dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang, Haier nhìn tòa nhà
mặt không thay đổi, “Không nghĩ qua mười năm rồi mà nó vẫn chưa bị đập bỏ.”
Lam Mộc Ân nhìn bức quảng cáo công trường bị kháng nghị vẽ bậy lung tung ở trên tường, “Chắc là do có tranh cãi.”
Haier cầm điện thoại, gọi cho Danny nói sơ tình hình, rồi cúp máy.
Lam Mộc Ân đột nhiên mở miệng, “Anh biết tôi có thể bảo vệ được mình.”
Haier nhìn hắn một lúc lâu mới trả lời, “Tôi biết.”
Lam Mộc Ân khẽ cười, “Mọi người đều thấy tôi có vấn đề, tôi không bảo vệ được mình vì tôi sẽ làm chính mình bị thương.”
Hắn
nghiêng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ, thoạt nhìn như sắp sụp đổ, “Nhưng có đôi khi, muốn có được một cuộc đời mới thì phải xây dựng lại, giống như tòa nhà này.”
“Tôi luôn muốn hủy diệt chính mình vì tôi cho rằng tôi sẽ
sống lại làm một con người mới.” Lam Mộc Ân nhìn Haier, “Còn anh, anh luôn thầm dùng bàn tay của mình giữ nó lại, không muốn nó sụp đổ, dùng sức mạnh và tự tin ở bên ngoài che dấu sự thật đã vỡ nát bên trong.”
“Nếu phải mạo hiểm quá nhiều, sao cậu biết được sau khi hủy diệt bản thân, cậu
sẽ sống lại?” Haier bình tĩnh đáp lại.
“Tôi không biết, nhưng tôi có thể mạo hiểm.” Lam Mộc Ân cười, mở cửa xuống xe.
Haier đi theo hắn, hướng
về phía tòa nhà cũ nát. Đi phía sau Lam Mộc Ân, Haier cảm thấy sự bất an đang bao phủ lấy toàn cơ thể.
Hắn nhớ lại mười năm trước, hắn cũng tự tin bước vào nơi này, nhưng kết cục, hắn lại mất đi tất cả.
Trước khi Lam Mộc Ân bước vào trong, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cả đời hắn chưa từng sợ như vậy, ngoại trừ giây phút nhìn thấy vợ hắn ngã xuống.
Cái hắn sợ không phải là Pesci Collins, hắn chỉ sợ hắn không biết Lam Mộc Ân suy nghĩ điều gì.
“Lam.” Hắn đột nhiên gọi một tiếng.
“Sao?” Lam Mộc Ân xoay đầu lại, thấy
hắn sau một lúc cũng không nói gì, mới ôn hòa
hỏi, “Anh có gì muốn nói với tôi?”
Haier cảm thấy tất cả sợ hãi và lo lắng đều nghẹn lại ở cổ họng, hắn hít sâu, lắc đầu.
Một lần nữa điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Lam Mộc Ân bước vào tòa nhà đổ nát kia.