Lam Mộc Ân cảm thấy thân thể của mình như muốn rã ra.
Hắn luôn ghét chuyện tình một đêm, không thích tìm đại ai đó rồi lên giường, cho nên sau khi giải quyết xong chuyện bạn trai, hắn gần như không hẹn hò nữa, đồng thời cũng là do chế độ làm việc quá điên cuồng của Haier.
Bởi vì không có thời gian hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm rồi đưa về nhà này nọ, tất cả sinh lực đều dồn vào công việc, tất cả sinh lực đều chỉ tập trung vào Haier, kết quả cho dù có về nhà cũng chỉ nằm vật ra rồi ngủ thôi.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình ngủ trên giường của Haier.
Cho nên Lan nói rất đúng, hắn đúng là không thể từ chối Haier.
Thở dài, lấy tay bóp bóp vai và thắt lưng đau nhức, cũng may trong thang máy không có ai, hắn có thể thả lỏng, giãn gân giãn cốt phá hư hình tượng ngày thường.
Sau khi thang máy dừng lại, hắn bước về phía văn phòng mà tháng nào cũng phải tới, gõ cửa mấy tiếng rồi bước vào trong.
Lan nở nụ cười ấm áp, “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.”
“Đừng nói như tôi không có lựa chọn nào khác vậy.” Lam Mộc Ân vô thức đáp lại, ngồi xuống ghế sô pha mà mỗi lần nhìn thấy đều muốn đạp nó.
Lan chỉ cười không đáp, lấy hồ sơ
của Lam Mộc Ân rồi bước ra ngồi xuống đối diện hắn.
Lam Mộc Ân hơi ngập ngừng, có chút hối hận với lời nói của mình, “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”
“Đừng lo.” Lan xem ra cũng không để ý, “Đây là địch ý với bác sĩ tâm lý chứ không phải với tôi.”
Lam Mộc Ân khẽ thở dài, hắn mệt muốn chết không muốn chơi trò chơi với Lan, hắn hơi đè giọng xuống, ngả ra
sô pha nói, “Được rồi, hôm nay muốn chơi cái gì? Như cũ?”
“Lần trước tôi cũng nói rồi, nếu cậu không muốn chơi thì đừng chơi.” Lan ôn hòa nói.
Lam Mộc Ân nhìn Lan, hắn biết Lan muốn giúp hắn, nhưng Lan không rõ rằng hắn không cần và cũng không muốn ai giúp.
“Vậy… cậu muốn làm gì?” Lam Mộc Ân khoanh tay lại.
“Tôi đã xem qua vụ án của Lidia Max…” Lan còn chưa dứt lời, Lam Mộc Ân đã ngồi thẳng dậy.
Có đôi khi Lan cảm thấy Lam Mộc Ân chỉ là một con nhím quá mức đơn giản thôi, chỉ có một vài thời điểm mới xù lông lên, ví dụ như lúc nói chuyện với bác sĩ tâm lý.
“Muốn nói cho tôi nghe nhận xét về vụ này?” Biểu tình của Lam Mộc Ân có chút giận hờn, “Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi đã
làm bể vụ này, tôi không nên đặt vào quá nhiều tình cảm cá nhân, tôi phát hiện khi nhận ra người bị hại tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, không nên đưa quá nhiều tâm huyết, hoặc là, tôi phải tìm ra Lidia Max sớm hơn, có lẽ con bé sẽ không chết.”
Lan chỉ im lặng nghe hắn nói xong, sau đó ôn hòa nói, “Cho dù sau khi xem báo cáo khám nghiệm tử thi thì cậu vẫn nghĩ như vậy?”
Lam Mộc Ân ngập ngừng, hai tay lau mặt thật mạnh bạo, hắn cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, rồi còn nghĩ tới Lidia.
Hắn đã xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi, Lidia mất tích được sáu tiếng thì bị hại, Lidia bị thuốc chết, cũng chỉ có thể nói là, ít ra nó được đi nhẹ nhàng.
“Tôi biết trên thực tế tôi không cứu được con bé, nhưng điều đó cũng không giúp tôi bớt
cảm thấy tội lỗi.” Lam Mộc Ân nằm lại sô pha, mở miệng nói.
“Hôm vụ án kết thúc
cậu đã làm gì?” Lan nhìn Lam Mộc Ân, hắn nhìn ra đối phương rất mệt mỏi, nhưng cũng không biết tại sao cả tinh thần cũng thế, chắc chắn hắn đã làm gì đó để phát tiết và phẫn giận.
Lam Mộc Ân giật mình, nói dối với Lan không hiệu quả, lựa chọn im lặng là tốt nhất, hắn chỉ nhún vai không trả lời.
Lan liếc nhìn hắn, nhìn cái dấu xanh dưới cổ, “Lên giường với Haier?”
Lam Mộc Ân trừng mắt, “Bộ nó viết trên mặt tôi sao?”
Lan cũng học theo nhún vai không đáp, xoay bút bốn năm vòng rồi khép hồ sơ lại, “Được rồi, hôm nay tới đây thôi ha?”
Lam Mộc Ân sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Cậu chắc không? Tôi chỉ mới ngồi được năm phút thôi.”
Lan bình tĩnh đáp, “Dù sao cậu cũng không nói chuyện của Haier với tôi, về vụ án của Lidia tôi cũng không biết cách xử lý của cậu có vấn đề gì, mấy chuyện khác cũng đâu thể nói nhiều, kết thúc sớm chẳng phải cậu nên vui sao?”
Lam Mộc Ân nhìn Lan một lúc lâu, thở dài, nằm trên ghế trừng Lan, “Cậu biết không? Cậu mới là vấn đề lớn nhất của tôi, tôi hận bác sĩ tâm lý, nhưng cậu lại là bạn thân nhất của tôi, hai tháng nay, cứ mỗi lần bước ra khỏi văn phòng này tôi sẽ
bắt đầu nghĩ
tới thái độ của mình, tôi lại thấy tội lỗi.”
Lan nở nụ cười, mở hồ sơ ra viết gì đó, “Tôi phải ghi chép lại, cậu hận
bác sĩ tâm lý.”
Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn Lan, “Nếu không còn gì thì tôi về.”
“Tôi tiễn cậu.” Lan đứng lên, ném hồ sơ lên bàn làm việc, đi cùng Lam Mộc Ân ra khỏi văn phòng.
Đây là lần đầu tiên ngoại trừ vì vụ án, hắn có thể rời khỏi đây chỉ trong vòng mười phút. Nếu Hughes còn ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ làm Lam Mộc Ân bất an, nhưng bởi vì là Lan nên hắn muốn nhận ý tốt của người bạn này.
“Có muốn đi thang bộ không, giúp tôi vận động tí xíu?” Lan mỉm cười chỉ vào cầu thang bộ.
Lam Mộc Ân nhún vai không tỏ vẻ phản đối, đi cùng Lan xuống bằng thang bộ.
Chưa xuống được mấy tầng, Lan đã lên tiếng, “Tôi đã xem báo cáo của Cubi Alan.”
Lam Mộc Ân dừng bước trừng hắn, “Tôi tưởng cậu đã cố vấn xong rồi?”
“Đúng là xong rồi, tôi đang đứng ở
lập trường của người bạn để tâm sự.” Lan cười khổ nhìn hắn đang muốn bốc hỏa.
“Không có gì để tâm sự hết.” Lam Mộc Ân xoay đầu bước tiếp.
Lan đành phải theo sát phía sau, “Ý cậu là Cubi Alan không tạo ảnh hưởng gì với cậu?”
“Không!” Lam Mộc Ân gần như rống lên.
Lan không đáp lại, nhưng vẫn đi theo sau Lam Mộc Ân, xuống được hai tầng, Lam Mộc Ân không thể chịu nổi sự trầm mặc và cảm giác tội lỗi này, hắn dừng bước xoay đầu nhìn Lan, cố gắng ôn hòa nhất có thể.
“Được rồi, cảm xúc của tôi đúng là không kiểm soát được, nhưng vụ án đã kết thúc rồi, tôi không sao.”
Lan cũng dừng bước, thở dài, “Lam, cậu giống như con nhím vậy, cứ nhắc tới mấy chuyện này là xù lông lên.”
Lam Mộc Ân vô cùng mất hứng, cũng không biết mình đang nghĩ gì, “Nếu cậu cảm thấy vụ án này có ảnh hưởng với tôi, thì cần gì phải kết thúc cố vấn rồi ra đây thẩm vấn tôi?”
Lan nhíu mày nhìn hắn, “Bởi vì cậu sẽ không mở miệng với bác sĩ tâm lý, cho nên tôi nghĩ nếu cậu đồng ý nói với tư cách bạn bè, thì mặc kệ là cầu thang, tầng hầm hay sân thượng đều được, chỉ cần cậu chịu nói.”
Lam Mộc Ân hơi mất kiên nhẫn, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói, “Lan, tôi không biết phải nói câu này bao nhiêu lần nhưng tôi thật sự không sao.”
“Lam…” Lan tạm dừng, sau đó thở dài, “Có lẽ trong lòng cậu tôi lúc nào cũng là bác sĩ tâm lý chứ không còn là bạn cậu nữa, nhưng tôi hết cách rồi, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ nói với tôi cậu không sao, lời như vậy cậu chỉ nói với Hughes, từ sau khi tôi nhận vị trí của Hughes, cậu đã không còn là Lam M Ames mà tôi đã từng biết nữa.”
Lam Mộc Ân dựa vào tường, cảm thấy tiếp tục cuộc đối thoại này thật mệt, “Thế cậu có biết tại sao tôi lại thấy tội lỗi với cậu không? Tôi luôn luôn như thế khi đối mặt với bác sĩ tâm lý, tôi không biết cậu muốn tôi phải làm sao thích ứng với sự chênh lệch giữa sông và biển này.”
“Giải quyết nó, nếu không thì xin đổi tôi đi.” Khó khi nào thấy Lan cương quyết như vậy, mà Lam Mộc Ân thì chỉ cúi đầu không đáp.
Lan trầm mặc, sau đó nói tiếp, “Lấy chức nghiệp và đạo đức của tôi, tôi không thể ký giấy chứng minh cho cậu, nhưng cậu cũng không thể dùng thái độ này đối với tôi, bên cạnh đó
lại hy vọng tôi nhẫn nại, tôi tình nguyện quay lại làm bạn cậu, chứ cũng không muốn suốt ngày đối mặt với địch ý này.”
Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Được rồi, nếu vậy thì bây giờ…” Lan tạm dừng, nhìn xuống một chục tầng còn ở dưới, sau đó bỏ cuộc nói, “Quẹo vô đi thang máy đi, đừng tưởng tôi thích đi thang bộ thật.”
Bỏ lại những lời này rồi Lan phất tay bước ra lối thoát hiểm, thoạt nhìn không giống tức giận, nhưng cũng không vui vẻ gì, đây đại khái đã là hạn định nhường nhịn của Lan.
Di động đột nhiên reo lên ở cầu thang trống trải, Lam Mộc Ân thở dài bắt điện thoại, tiếp tục xuống lầu.
“Có chuyện gì… Ừ, biết rồi.” Cúp điện thoại, Lam Mộc Ân vẫn cứ suy nghĩ rốt cuộc hắn phải giải quyết chuyện này thế nào. Phải thích ứng với bác sĩ tâm lý mới lần nữa so với tiếp nhận Lan là bác sĩ tâm lý của mình, thì vế sau vẫn dễ dàng
hơn.
Nếu có thể, hắn không muốn có bác sĩ tâm lý. Hắn cũng biết rõ ràng, hắn không muốn mất đi người bạn tốt duy nhất hiểu mình này.
Đậu xe tùy tiện ở đâu đó, Lam Mộc Ân xuống xe, cảm giác một luồng gió lạnh thổi vào mặt, gió mang theo mùi biển và vị xăng tàu thủy, một loạt container ở trên mặt đất trống giống y như xếp gạch.
Lam Mộc Ân hướng về phía hiện trường hung án được hoàng tuyến bao quanh, Danny đang ngồi chồm hổm nhìn pháp y đặt thi thể vào túi.
“Hình như bị ngâm nước trong thời gian khá dài.” Lam Mộc Ân đến gần thi thể, đeo bao tay vào.
Thi thể vớt lên từ dưới biển, bị nước biển làm cho hư thối, còn là mỹ thực cho các sinh vật biển, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Danny đứng lên, cầm chiếc bóp da ướt đẫm, “Tìm được kẻ nghi phạm của chúng ta.”
“Vụ nào?” Lam Mộc Ân hỏi, cầm lấy chiếc bóp da.
Tim Heller.
Lam Mộc Ân ngây ra, nhìn thi thể trong túi, khuôn mặt đã bị dây kéo che mất.
“Hắn chính là Tim Heller?” Lam Mộc Ân nghi hoặc nhìn Danny.
“Phải đợi xét nghiệm DNA, nhưng theo bước đầu dự đoán của pháp y thì thi thể này đã bị ngâm trong nước một tuần rồi.” Danny trả lời.
“Một tuần…” Lam Mộc Ân nhìn thi thể được nâng đi, “Nếu hắn là người cung cấp súng và thủ phạm chính cho vụ bắt cóc thì hắn đã chết ngay hôm đó?”
“Ừ, nhưng chết trước hay chết sau thì cũng… khó nói.” Danny gật đầu.
Lam Mộc Ân bắt đầu nghi ngờ, Heller là mối liên hệ giữa hai vụ án, nếu hắn đã chết, vụ án này có thể đi vào ngõ cụt.
Tuy rằng hai vụ án đều đã bắt được hung thủ, cũng có đầy đủ chứng cứ để
khởi tố, nhưng có thể tiếp tục điều tra hay không, thì phải xem có tìm được đồng phạm của vụ cướp ngân hàng và bắt cóc hay không.
Lam Mộc Ân và Danny cho rằng hai vụ là do cùng một người gây ra, cũng chính là Tim Heller. Nhưng bây giờ Tim đã chết, vậy thì khẳng định còn một người giật dây mà bọn họ vẫn chưa biết tới.
Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp?
Lam Mộc Ân nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thân là con của cảnh sát, trong hồ sơ chưa bao giờ có loại trùng hợp này, mọi việc đều có sự liên hệ, mọi khả năng đều có kết quả, chỉ là có muốn điều tra hay không thôi.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ lời bố nuôi nói, mặc kệ mọi chuyện trông có vẻ không liên quan tới nhau, nhưng chỉ cần có một sự trùng hợp tồn tại, hắn cũng phải theo cho tới cùng.
“… Julia Peter.”
“Cái gì?” Lam Mộc Ân phục hồi tinh thần, không biết Danny nói gì vì hắn không để ý, nhưng cái tên đó thì hắn nghe rất rõ.
“Lần trước cậu cũng có nói rồi đó, Julia Peter.” Danny lặp lại lần nữa, “Tuy boss nói mặc kệ cô ta, nhưng tôi đã xem địa chỉ của cô ta, Tim Heller tuy rằng có đi ngang qua ngân hàng cùng ngày, nhưng tôi đã mở rộng phạm vi ra hai quảng trường gần đó, chỉ có một chỗ duy nhất hắn xuất hiện
là bên dưới khu nhà của Julia Peter.”
Lam Mộc Ân nhớ tới người mẹ một con nhỏ xinh đáng yêu, “… Ai chụp được vậy?”
“Ở kế bên là một tiệm bán đồng hồ có gắn camera, nhưng vì do vị trí góc quay nên không chắc hắn đi ngang hay đi vào tòa nhà.” Danny nhún vai, “Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Lại là trùng hợp…
Trùng hợp càng nhiều chẳng khác nào điểm đáng ngờ càng nhiều, Lam Mộc Ân sinh ra hiếu kỳ với vị phu nhân kia, nhưng… Haier lại nói đừng tìm cô ta…
“Tôi cảm thấy Haier quen biết vị phu nhân đó, nhưng hắn không chịu thừa nhận.” Lam Mộc Ân nghĩ nghĩ, nói nghi vấn trong lòng.
Danny nhìn Lam Mộc Ân, nghiêng đầu suy tư, “Nếu hắn không thừa nhận, chẳng khác nào không có…
Boss tới.”
Lam Mộc Ân xoay đầu lại, thấy Haier đậu xe ở bên đường, bước về phía này.
Hắn âm thầm thở dài, di chứng sau khi ngủ với Haier, chính là mỗi lần nhìn thấy người kia, cảnh tối hôm qua lại như cuộn phim chạy ngang qua đầu, làm cho hắn nóng hết cả người.
Hắn chỉ hy vọng hắn không đem chuyện ngủ với Haier viết lên trên mặt…
“Có chuyện gì?” Haier nhìn túi thi thể.
Danny giải thích lại và nói thân phận người chết, sau đó liếc nhìn Lam Mộc Ân, nói chuyện Tim Heller từng xuất hiện dưới nhà Julia Peter với Haier.
Haier trầm mặc, tựa như đang tự hỏi, Lam Mộc Ân nói tiếp, “Tôi thấy phải điều tra thân phận của cô ta.”
Haier liếc nhìn Lam Mộc Ân, ai ngờ hắn lại gật đầu, “Giữ bí mật thân phận người chết, tôi muốn biết hắn có đồng phạm hay không, sau đó tìm cho ra nhân chứng mục kích, còn Julia Peter thì để cho tôi.”
Lam Mộc Ân giật mình, còn muốn nói thêm nhưng nhìn sắc mặt của Haier, hắn biết có nói cũng vô dụng, đành bỏ cuộc cùng Danny rời đi.