Giọng nói Bùi Băng Lan dịu dàng: "Mọi người đừng nói vậy, có thể là tỷ tỷ không được khỏe thì sao? Có phải hay không, tỷ tỷ?"
Những lời nói khó nghe bên ngoài xe đột nhiên khiến ta hiểu ra một điều.
Từ khi ta bước ra khỏi Bùi gia, những thứ tự tôn không quan trọng đó nên bị vứt bỏ.
Cho dù váy ta dính đầy máu lợn thì sao? Ngay cả thân phận tiểu thư Bùi gia ta thậm chí còn có thể bỏ, ta sợ cái gì?
Sau khi hạ quyết tâm, ta đứng dậy định rời xe, quả nhiên, lúc ta vừa xuống xe, mọi người xung quanh đều phát ra tiếng cười.
"Trời ơi, cái đằng sau nàng ta là cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ sau khi đi ổ ăn mày, cái đó còn không chú ý đi, xấu hổ chết đi được."
Bùi Băng Lan cũng ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ, sao váy của tỷ lại như thế, đáng tiếc là tỷ và muội không cùng dáng người, muội đi tìm quần áo của nha hoàn cho tỷ thay nhé, tỷ có chê hay không?"
Ta yên lặng nhìn nàng: "Không chê, nhưng ta không thích mặc quần áo của người khác."
Lúc này ta đột nhiên nhìn thấy Bùi Đại đang đi tới chỗ ta.
Bùi Đại mặc áo choàng cáo bạc dài, dáng người cao ráo, đai khăn buộc đầu đính đá quý màu xanh lục khiến người như được dát vàng.
Vẻ đẹp của tiểu thúc thúc đã sớm nổi tiếng khắp kinh thành, hắn vừa xuất hiện sẽ tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn, hắn hờ hững liếc nhìn ta một cái, một câu cũng chưa hỏi, ngay sau đó cởi chiếc áo choàng lông chồn tuyết trắng quý giá trên người xuống, khoác lên người ta trước mặt mọi người.
Ta nghe được tiếng ai đó trong đám đông thì thầm: "Đó, đó không phải là áo lông chồn do hoàng thượng ban tặng sao?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Tiểu thúc thúc."
Bùi Đại nói: "Ngươi mặc quần áo của ta cũng không sao cả, vào đi."
Bùi Băng Lan phản ứng lại, vội nói: "Tiểu thúc thúc không cần như vậy, muội đi tìm cho tỷ tỷ một cái khác nhé."
Bùi Đại không thèm để ý đến nàng ta, chỉ đứng ở phía sau che chở ta, cùng ta đi vào phủ.
Chắc chắn không cần nghĩ, thiên kim thật của phủ thừa tướng bị Tiểu Bùi đại nhân bỏ mặc ở bên ngoài trước mặt mọi người, giờ phút này nàng ta sẽ có loại biểu cảm gì.
Trở về phủ thừa tướng, lễ nghi rườm rà quen thuộc lại xuất hiện.
Phủ thừa tướng tuy rộng lớn, khách khứa qua lại đông đúc, nhưng tình người nhạt nhẽo, cũng là thật.
Ta chán nản ngồi ở trên ghế, tỷ muội và bậc trưởng bối ngày xưa tất cả đều coi ta như không khí, một phần là vì Bùi Băng Lan, một phần là vì Bùi Đại luôn bên cạnh ta.
Bộ dáng lạnh lùng như băng của Bùi Đại thực sự đủ để người khác không dám lại gần.