Chương 5

"Ta rất thích gia đình này, phụ mẫu ca ca cũng đối xử với ta rất tốt, so với phủ thừa tướng lạnh lẽo, ta thích ở bên cạnh người thân hơn."

Ca ca thở dài một tiếng, vuốt ve đầu ta.

Phụ thân thở dài nói: "Vậy thì sau này cứ mỗi người một nơi, không qua lại nữa là được rồi, nhưng chúng ta chưa từng làm gì sai với Băng Lan, vì sao nó lại làm tuyệt tình đến vậy?"

Ta biết tại sao, bởi vì nàng ta một lần đắc thế, tự nhiên muốn khoe mẽ.

Nàng hận ta, bởi vì ta mà nàng đã bỏ lỡ mười mấy năm vinh hoa phú quý. Càng hận Thẩm gia, hận Thẩm gia bần cùng ti tiện, khiến nàng tự ti mà sống suốt bao nhiêu năm qua. Nàng cũng không nhìn nổi ta và mẫu thân lại thân thiết nhanh như vậy, bởi vì nàng không thể nhận được một chút tình yêu nào từ thừa tướng phu nhân.

Thừa tướng phu nhân tao nhã đài các, nhưng ngoài con trai ra, bà ấy không yêu ai.

Vào ngày thứ bảy đi theo mẫu thân bán hàng, đám lưu manh đó lại đến, bọn họ đã mai phục ở đó từ lâu, thấy chúng tôi đến thì hùng hổ đi tới.

Ta đứng chắn trước mặt mẫu thân, lạnh lùng nhìn đám người mà ngày thường ta coi thường nhất: "Các người còn chưa hết chuyện à?"

Đầu lĩnh của đám lưu manh nhổ một bãi nước bọt: "Tất nhiên là chưa hết chuyện rồi, muốn trách thì trách các ngươi đắc tội với khách quý, khách quý trả tiền cho mấy huynh đệ ta dạy dỗ các ngươi một phen, các huynh đệ cũng phải nhận tiền làm việc chứ, huynh đệ, đập đi!"

Làng xóm đều không nhìn nổi nữa, đứng ra giúp chúng tôi, nhưng lại bị đám lưu manh lật sạp hàng từng người một.

Ta muốn ngăn cản, lại bị một tay đẩy ngã xuống đất, một trong số đó nắm lấy cằm ta, tặc lưỡi hai tiếng:

"Quả là một tiểu mỹ nhân, so với kỹ nữ trong thanh lâu còn đẹp hơn gấp mười lần, không bằng ngươi đi theo ca ca, ca ca bảo vệ ngươi, thế nào?"

Bốp!

Một âm thanh giòn tan vang lên, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Ta tát một phát vào mặt tên lưu manh đó.

Từ nhỏ đến lớn, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng không cho phép loại người bẩn thỉu này chạm vào mình.

Tên lưu manh trước mặt sững sờ một lúc sau đó tức giận nói: "Ngươi con mẹ nó dám đánh lão tử?"

Trong tiếng thét thất thanh của mẫu thân, ta nhắm chặt mắt lại.

Nhưng nỗi đau trong tưởng tượng không đến, mà ngược lại người trước mặt ta dường như bị ai đó lôi ra ngoài, hung hăng ném xuống đất.

Một giọng nói vang lên: "Bộ lễ Tiểu Bùi đại nhân đang ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng?"

Tiểu Bùi đại nhân? Ta mở mắt ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặc áo xanh, dung mạo tuấn tú, hàng lông mày thanh tú, dưới mắt trái có nốt ruồi lệ đang đứng trước mặt ta.