Chương 3

Phụ thân là người học rộng biết nhiều, chuyên viết thư từ, sổ sách. Mẫu thân giỏi thêu thùa, thường tự tay thêu đồ rồi mang ra chợ bán.

Mà ca ca ta Tɧẩʍ ɖυ, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, nhưng chỉ có ta biết, sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, là một người tàn nhẫn vô tình đến nhường nào.

Kiếp trước, bởi vì lý do Thẩm Băng Lan xưa nay không thích ta, hắn hiện tại đối với ta tuy lịch sự, nhưng cũng có thể cảm nhận được xa cách.

Thế nhưng không sao, phụ mẫu ta yêu thương ta mà.

Mẫu thân tự tay may cho ta mấy bộ quần áo mặc ở nhà, thay đổi theo mùa, mặc còn vừa vặn thoải mái hơn cả quần áo ở phủ thừa tướng. Bà còn ngày nào cũng biến đổi món đa dạng cho ta ăn, ngay cả rau dại cũng có thể biến tấu thành mười món khác nhau, sợ ta được cưng chiều ở phủ thừa tướng nên dạ dày sẽ không quen.

Thật không biết, ta ở phủ thừa tướng ăn cái gì cũng phải xác định được định lượng, lại không thể thể hiện ra yêu thích đặc biệt đối với một món ăn nào đó, nếu ta thể hiện ra ngoài, lần sau sẽ không bao giờ được ăn nữa.

Nơi nào có thể thoải mái tự tại như vậy chứ!

Phụ thân tuy nghèo, nhưng mỗi ngày sau khi viết xong thư từ cho người ta thì nhất định sẽ mang về một ít món đồ chơi dân gian để dỗ dành ta vui vẻ, nào là chong chóng tre, nào là người tí hon làm bằng đường, hoàn toàn coi ta như một đứa nhỏ mà đối xử.

Những thứ này đối với đứa nhỏ nhà nghèo thì quả thật rất trẻ con, nhưng đối với ta, đứa trẻ chưa từng thấy thế giới bên ngoài thì lại vừa vặn.

Kiếp trước, bởi vì dễ tin lời Thẩm Băng Lan, từ lúc bắt đầu ta đã có thành kiến đối với bọn họ.

Ta vừa đến đã cãi nhau với ca ca, mẫu thân không dám lấy ra mấy bộ quần áo do chính tay bà may cho ta, ta cũng đã vô số lần nhìn thấy phụ thân mang đồ chơi về, mẫu thân hỏi ông mua những thứ này làm gì, ông không giải thích, nhưng lại đặt mấy món đồ chơi đó lên bàn, ta lại chẳng thèm quan tâm liếc mắt một cái.

Thì ra là dành cho ta.

Thì ra ta cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của tình thân.

Ta và mẫu thân đang đi bán đồ thêu thủ công trên đường thì gặp phải Thẩm Băng Lan. Không, nàng ta bây giờ tên là Bùi Băng Lan.

Bùi Băng Lan cùng với mấy người quý nữ kinh thành cả người mặc vàng đeo bạc ngồi ở trên xe ngựa, sau lưng có vài nha hoàn đi theo, trong tay cầm vô số đồ vật, đều là Bùi Băng Lan mua.

Quầy hàng của chúng ta chắn đường xe ngựa của Bùi Băng Lan, gã vai vặt xuống kiếm chuyện, lúc ta đang cố gắng tranh luận, Bùi Băng Lan thò đầu ra:

"Chuyện gì vậy? Cãi nhau cái gì đó?"

Chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.

Mẫu thân nhìn chằm chằm vào nàng: "Lan Lan?"

Bùi Băng Lan khinh miệt nhìn chúng tôi, thậm chí không xuống xe, hừ một tiếng trong mũi:

"Này, nhìn xem, đây là ai vậy chứ? Không ngờ cũng có ngày nhìn thấy ngươi mặc bộ quần áo rách rưới thế này."

Lúc Bùi Băng Lan còn chưa nhận được thân phận, từng được chọn làm nha hoàn trong Bùi phủ, lúc ấy ta chọn nha hoàn không nhìn trúng nàng, nàng ghi hận đến tận bây giờ.