Chương 2

Tôi tên là Lục Tịch, ba mẹ ruột của tôi đang ở ngay trước mắt. Vì cơ thể tôi vẫn còn rất đau đớn nên tôi không thể suy nghĩ sáng suốt được nên chỉ nằm đó ngơ ngác.

"Tịch nhi, là chúng ta không tốt, làm cho con lạc đường...... Hiện tại ba mẹ đã tìm được con, tuyệt đối sẽ không lại để cho con chịu khổ!"

Tay bà ấy thật ấm áp, giúp cho tâm hồn tê dại của tôi có được một chút an ủi.

"Lục Tịch, nói cho ba biết, là ai đánh con thành như vậy? Sáng mai ba sẽ đến trường học của con!" Người đàn ông lạnh lùng bá đạo, trong ánh mắt đỏ lên đều là phẫn nộ.

Tôi theo thói quen ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nói. Bởi vì mỗi lần tôi tố cáo Lục Kha, cô ta đều bình yên vô sự, ngược lại tôi còn bị bạo hành đáng sợ hơn.

Ví dụ như lần này tôi bị Lục Kha ép liếʍ sàn nhà, chủ nhiệm lớp đột nhiên đi vào – tôi thật sự không có cáo trạng, là chủ nhiệm lớp tự mình đi vào.

Nhưng Lục Kha tức giận nên sau giờ học gọi điện cho anh trai, hai người tụ tập một đám lưu manh, chặn tôi trong một con hẻm bên ngoài trường, dùng tàn thuốc làm bỏng tôi, còn khiến mặt tôi sưng tấy.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu run lên, nụ cười lạnh lùng của Lục Kha chồng lên khuôn mặt kiêu ngạo của anh trai cô ta.

"Con nhỏ khốn kiếp, còn dám làm em gái tao tức giận, tao giet chet mày!"

Anh trai Lục Kha cưng chiều cô ta như vậy, hắn dùng chân giẫm lên đầu của tôi, ép ta liếʍ bùn đất, chọc cho Lục Kha cười ha ha.

Tôi ôm đầu run rẩy, miệng phát ra tiếng thở dốc dồn dập. Đau quá.

“Tịch nhi? Con làm sao vậy? " Mẹ ruột của tôi sợ hãi, vừa khóc vừa ôm lấy tôi.

Ba ruột của tôi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng an ủi: "Con gái, không phải sợ, sau này ba làm chủ cho con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Tôi nằm trong bệnh viện hai ngày, có thể ăn có thể cử động. Ba mẹ mỗi ngày đều ở đây, chỉ có na thỉnh thoảng rời đi một chút.

Tôi dần dần quen với sự tồn tại của bọn họ, sự phòng bị từng chút từng chút buông lỏng. Đây là ba mẹ tôi.

“Tịch Nhi, ăn cái này đi, rất ngọt.” Mẹ tôi ngồi trước giường bệnh, bưng một hộp điểm tâm tinh xảo. Tôi không nhịn được nuốt nước miếng, lại ngại không dám ăn.

Mẹ tôi nhìn mà đau lòng, đút cho tôi ăn. Tôi đã bật khóc khi ăn nó, nó thật ngọt ngào. Tôi nhớ, lúc trước Lục Kha cũng cho tôi điểm tâm, chỉ là cô ta ném nó vào trong toilet, sau đó bảo tôi lấy ra ăn.

Đột nhiên có chút buồn nôn, tôi vội vàng cúi đầu, không muốn ăn nữa. Mẹ tôi nhìn mà đau lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, cẩn thận hỏi: "Tịch Nhi, lại không thoải mái sao?”

Bây giờ bà ấy mới dám hỏi lại. Tôi theo thói quen lắc đầu, không dám tố cáo Lục Kha.