Ai biết vạt áo ướŧ áŧ, xúc tua dính nhớp, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo nhất định không phải ảo giác của nàng.
Cửa phòng vang lên tiếng “Kẽo kẹt”.
Nữ tử mặc áo lông chồn ban ngày đến đây và bốn thị nữ cùng tiến vào, đốt từng ngọn đèn dầu làm cho căn phòng sáng bừng lên.
Dứa ánh đèn, Tạ Quỳnh có thể thấy rõ sự khác thường trước vạt áo —— một vệt ướt lớn, kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên chiếc váy trúc màu xanh lá, khiến cho vải dệt dính sát vào trước ngực cô.
“Ồ, đã ướt thành như vậy? Thứ đại nhân cho quả nhiên tốt, cũng không biết có thể cho các cô nương khác trong lầu dùng một chút không.”
Nữ tử nhìn chằm chằm vào vệt ướt lớn trước ngực Tạ Quỳnh khẽ cười nói.
“Thứ gì? Cái gì đại nhân? Các ngươi cho ta dùng thứ gì vậy?”
Tạ Quỳnh không được tự nhiên che ngực, trừng mắt nhìn nữ tử đang kiểm tra lưu hương.
“Tự nhiên được người ấy cho thứ tốt. Loại thuốc này là đồ quý ở Tây Vực, có vàng bạc cũng khó mà mua được, cô nương chưa chồng mà ngửi thì có thể không cần mang thai mà sinh sữa. Không biết có bao giàu có mơ ước loại hương thơm này đâu.”
Phụ nhân vừa nói vừa phất tay.
Bốn người thị nữ hiểu ý, nửa nâng nữa ép buộc Tạ Quỳnh tay chân đã đi đến bồn tắm.
“Giúp nữ lang tắm gội thay quần áo.”
Nàng ta liếc nhìn phía trước cao ngất của Tạ Quỳnh, cảm khái một câu: “Xinh đẹp như vậy, cộng thêm thể chất đặc thù bây giờ, một lát nữa thật quá lợi cho lang quân.”
Trong khi nói chuyện, thị nữ đã nhanh nhẹn lột sạch sẽ quần áo trên người Tạ Quỳnh từ lâu.
Tạ Quỳnh không cần hỏi lại nữ tử kia thể chất đặc thù ý là gì —— nàng đã hiểu rõ. Cũng biết rõ ngọn nguồn tại sao trước ngực lại ướt đẫm.
Nàng luôn cảm thấy bầu vυ" hơi căng, giữa hai trái phù du có dòng sữa màu trắng liên tục rỉ ra.
Và chiếc áo bị thị nữ lấy đi đã ướt đẫm —— đó không phải là nước mà là sữa của nàng.
Khó trách, vừa rồi nàng ngửi thấy mùi tanh của sữa!