Nhìn Quân Thần Tinh lớn tiếng gào lên, mặt mũi lại vặn vẹo, lúc này, Chu Thải Tâm mới phát hiện ra hình như anh đang rất tức giận. Điều này càng khiến cô hoang mang hơn bởi vì cô nhớ rất rõ, bản thân chưa hề chọc gì đến anh mà!
Cô đột nhiên hiểu ra! Đúng rồi, không chừng cả nhà anh đều thích nói chuyện lớn tiếng giống nhau, vẻ mặt khi nói chuyện thì luôn kích động, cho nên, chưa hẳn là anh đang tức giận. Đã nói rồi, họ vừa mới gặp nhau thì làm sao cô có thể chọc giận anh được chứ?
Có điều, vẫn nên trả lời
câu hỏi của anh, như vậy có vẻ sẽ lịch sự hơn. Cô hết sức nghiêm túc nói: "Thầy, em xác nhận là em còn sống. Cho nên, em chỉ nói tiếng người, không nói chuyện ma quỷ." Nói xong, cô không kiềm chế được nở một nụ cười ấm áp trước mặt anh, đến cả ánh mắt cũng mang theo ý cười dịu dàng chưa từng thể hiện trước mặt bất kỳ người lạ nào.
Tính cô hướng nội, bình thản nên chưa từng dám tươi cười tùy ý như vậy. Nhưng đối với tính tình nóng nảy của anh, cô lại sinh ra cảm giác thân thiết. Vì thế, cô mới không sợ hãi mà thể hiện thái độ thoải mái chỉ khi ở trước mặt người thân với anh.
Quân Thần Tinh không ngờ cô còn dám liến thoắng bắt bẻ lại như vậy. Rõ ràng là muốn chọc anh nổi điên mà! Chưa có ai, chưa bao giờ có bất kỳ ai dám ở trước mặt anh kiêu ngạo như cô! Sự tức giận lại xông lên từ đáy lòng, tưởng chừng sắp không nhẫn nhịn được mà nổi bão lần nữa thì anh lại nhìn thấy cô tươi cười.
Anh ngây ngẩn cả người! Cô... Khuôn mặt cô đã thay đổi. Ánh mắt anh lại trừng lớn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên than một tiếng, quá mức tuyệt diệu!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc anh cũng sẽ không tin nổi. Chính nụ cười và sự thay đổi trong ánh mắt cô, khiến cho khuôn mặt bình thản không chút cảm xúc của cô tỏa ra sự dịu dàng rung động, cũng khiến cho sự bình thường của cô tăng thêm màu sắc.
Sự dịu dàng đó như nguồn năng lượng cuồn cuộn không dứt từ cô chuyển đến cho anh, sau đó, thấm vào tận đáy lòng anh, để anh cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của cô. Kỳ lạ, tâm trạng tức giận của anh lại bị ánh mắt dịu dàng của cô làm cho tan biến, toàn bộ tâm tư lúc này đều xoay quanh ý cười ấm áp của cô.
Anh vô thức đến gần cô, cảm nhận được cả trái tim đều bị cô hấp dẫn, trong lòng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
"Thầy, có ai nói từng nói ngoại hình của thầy rất đẹp chưa?"
Câu nói này của cô làm Quân Thần Tinh đột nhiên ngừng bước, tức giận lại bộc phát. Cô gái này... "Cô nói gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Anh ghét nhất là bị người khác nói anh xinh đẹp, anh không phải phụ nữ!
Chu Thải Tâm nhìn anh mỉm cười ngọt ngào. "Em nói là thầy xinh đẹp như vậy, phải cười nhiều lên, nếu không, cả ngày cứ la hét, sẽ rất uổng phí khuôn mặt này." Tuy cô giải thích với anh, nhưng trong lòng lại càng hoang mang nghi ngờ nhiều hơn. Anh rõ ràng là một thầy giáo, đúng không? Mà đã làm được thầy giáo thì đều rất thông minh nhạy bén, nhưng sao anh cứ muốn cô giải thích đi giải thích lại với anh vậy?
Anh hung hăng trợn mắt nhìn cô, cảm giác bản thân chưa bao giờ phải tức giận đến vậy, anh nhất định phải làm thịt cô! "Chưa từng có ai đứng trước mặt tôi mà dám nói tôi xinh đẹp, chưa bao giờ!" Cô chẳng những dám nói ra, còn dám ám chỉ tính tình của anh không xứng với khuôn mặt của anh, đây quả thực là quá mức sỉ nhục anh mà!
Ôi! Không phải đã nói anh nói nhỏ lại rồi sao? Sao còn cứ gào to tiếng như vậy? Cũng may bình thường cô đã quen với việc người trong nhà nói chuyện to tiếng, nhưng mà, lúc này không phải là thời điểm thích hợp.
"Thật sao?" Cô nghiêng đầu, trong mắt có chút nghi ngờ. "Tại sao lại không có ai cảm thấy được khuôn mặt thầy xinh đẹp như vậy?" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt gần ngay trước mắt của anh thì dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên đưa hai tay áp lên gò má của anh.
Bất ngờ, cô dùng ánh mắt động viên nhìn anh, sau đó, vẻ mặt trưng ra biểu tình thông suốt tất cả. "Ừm, em hiểu rồi. Thầy à, thầy đừng quá tức giận, cũng đừng quá khó chịu. Họ chắc chắn là những con người ích kỷ, biết thầy lớn lên xinh đẹp như vậy, ghen tị với thầy nên mới không nói thật cho thầy nghe." Cô nhìn anh đầy thông cảm.
Khi bàn tay cô đang vỗ về an ủi trên hai gò má của anh thì Quân Thần Tinh lại cảm thấy tức giận muốn chết. "Cô đang làm cái gì hả?" Anh lớn tiếng gào thét cô. Cô gái này nhất định là do Lục Kiên cố tình đưa đến để chọc cho anh tức chết đây mà. Nếu không, sao cô lại dám hết nói anh xinh đẹp, rồi lại đυ.ng chạm lên mặt anh, đúng ngay hai điều kiêng kỵ của anh.
Những ai quen biết anh đều biết đó là kiêng kỵ của anh, nhưng cô lại cứ khıêυ khí©h vào.
Càng khiến anh bực bội hơn, chính là, tuy anh to tiếng với cô, nhưng lại không gạt tay cô xuống!
Không bình thường, thật sự không bình thường! Cúi đầu xuống liền nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, anh nhận ra rằng chỉ vì tươi cười này của cô, khiến anh như trở thành thằng ngốc mặc cho cô chi phối!
Chu Thải Tâm vốn không hề nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh, ngược lại, cứ nói chuyện không ngừng nghỉ bên tai anh. Thực ra, cô
TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn) vốn dĩ không nói nhiều như vậy, nhưng không hiểu sao, anh lại có thể khiến cho cô có cảm giác rất muốn được cùng trò chuyện.
"Thầy, em chỉ muốn giúp thầy xoa dịu lại khuôn mặt tức giận này thôi mà, khuôn mặt xinh đẹp này của thầy không hợp với loại biểu tình này đâu. Hơn nữa, dù họ không chịu nói thật với thầy, cũng không sao, dù sao thì sự thật vẫn là vóc dáng của thầy rất đẹp!"
Cô không chú ý đến sự tức giận của Quân Thần Tinh khó khăn lắm mới hạ được, lại thản nhiên nhắc đến việc anh xinh đẹp lần nữa, còn vừa xoa mặt anh vừa nói: "Hơn nữa, tức giận thường xuyên như vậy, không những mau già mà còn giảm thọ đi, dù sao thì vẫn mất nhiều hơn được! Giống như mẹ em vậy, mỗi lần tức giận em đều nói đến vấn đề này, mẹ sẽ lập tức hết giận, sợ bản thân lại bị xuất hiện thêm vài nếp nhăn nữa..."
Nhìn miệng cô cứ hết đóng lại mở, anh đột nhiên phát hiện, cô có một đôi môi căng đầy đỏ mọng. Càng nhìn kỹ, trong lòng lại càng khát khao muốn hôn lên hai cánh môi đó...
Bất ngờ bị chính ý nghĩ trong đầu làm sợ hãi, anh chợt phát hiện, vừa mới gặp mặt, cô bé này đã mang đến cho anh khá nhiều sự ngạc nhiên.
Mà hiện tại, mong muốn duy nhất của anh đều tập trung đến việc cảm nhận sự mềm mại, ngọt ngào của đôi môi cô.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đã hôn lên đôi môi cô.
Chu Thải Tâm bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ. Cô còn cảm nhận được cánh môi mềm mại của anh đang cọ xát với đôi môi cô. Cảm giác ngứa ngáy đến tê dại này giống như cảm giác bị điện giật, làm cho cô không kiềm chế được phát ra tiếng ưm lạ lẫm.
Phản ứng của cô đã kí©h thí©ɧ Quân Thần Tinh. Anh càng hôn cô sâu hơn, bàn tay ôm lấy gáy cô, làm cho cô càng sát lại gần anh hơn.
Cảm thấy đôi môi cô vẫn mím chặt, đôi mắt thì trừng to nhìn anh, anh liền bất ngờ vươn đầu lưỡi, tỉ mỉ phác họa lại môi cô từng chút một.
Sau đó, anh ngậm lấy cánh môi cô, cố gắng hút hết mùi vị ngọt ngào trên đó. Đến khi cô sắp ngạt, môi tự động hé ra thở hổn hển, anh lại lập tức đưa đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào miệng cô, "Tốt lắm, cố gắng cảm nhận những việc mà tôi sắp làm với cô đi."
Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của cô, anh liền lập tức khám phá từng chút một trong miệng cô, chơi đùa, dây dưa với đầu lưỡi của cô...
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra khi hai người hôn nhau, tạo thành những tiếng thở dốc và rêи ɾỉ.
Không đủ! Quân Thần Tinh cảm thấy chỉ hôn cô như vậy thì không đủ, tất cả khao khát muốn được hôn cô của anh đều được khơi lên, tất cả lý trí cũng đều dao động theo từng nụ hôn như cắn nuốt.
Không thể suy nghĩ thêm gì nữa, anh đưa cánh tay mạnh mẽ quấn quanh chiếc eo mảnh khảnh của cô, dùng sức ôm chặt, đem cô ôm hết vào lòng. Đồng thời, anh tách hai chân cô ra, cơ thể chen vào giữa hai chân đang đứng thẳng của cô. Những nụ hôn liên tiếp, anh còn cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô vô cùng sát sao dán lên l*иg ngực anh, cảm nhận được hai khối mềm mại trước ngực của cô bị l*иg ngực anh ép chặt.
Trên người cô mang theo mùi hương kí©h thí©ɧ khứu giác cũng như các cơ quan cảm giác của anh, khiến anh không thể kiềm chế được. Bàn tay vốn dĩ đặt sau gáy cô đã chậm rãi dời xuống phía dưới, trượt theo tấm lưng, sau đó, dừng lại ở mông của cô.
Cuối cùng, sau khi giày vò đôi môi đỏ mọng của cô thì du͙© vọиɠ của anh cũng đã giảm bớt. Môi anh vẫn nhẹ nhàng đặt trên gò má cô. Cảm nhận được khuôn mặt cô tuy bình thường nhưng làn da lại trắng ngần, da mặt mềm mại mịn màng ngoài sức tưởng tượng của anh. Bởi vì nụ hôn của anh mà hai cánh môi cô trở nên đỏ tươi, gò má phím hồng, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ bình thường mang theo một vẻ đẹp khác.
Tình cảm mãnh liệt mà anh mang đến khiến khuôn mặt cô đỏ ửng xinh đẹp. Vẻ đẹp này sáng chói tự nhiên, so với việc cố tình trang điểm hơn hẳn nhiều lần.
Sao anh lại nghĩ khuôn mặt cô rất bình thường được chứ? Trong lòng anh bây giờ đang rất đắc ý, vẻ đẹp này của cô tất cả đều vì anh mà có.
Da mặt trắng ngần, mềm mại mịn màng khiến anh thích thú vuốt ve không ngớt. Khuôn mặt tuy bình thường nhưng vẫn mang đến cho anh cảm xúc thoải mái không gì so sánh được.
Nâng khuôn mặt cô lên, tỉ mỉ dùng ánh mắt và ngón tay vẽ lại từng chút một những điểm trên đó. Không dùng những tiêu chuẩn đánh giá thường tình để xem xét thì lại càng phát hiện vẻ đẹp của riêng cô khiến anh càng nhìn càng yêu thích.
Thật kỳ lạ, khi cô cười rộ lên thì ngũ quan trên mặt không còn bình thường nữa mà trở nên vừa mắt hơn. Chẳng trách người khác nói nụ cười của phụ nữ chính là kiểu trang điểm xinh đẹp nhất!
"Thầy, sao thầy lại hôn em?" Giọng nói cô hoang mang, trong mắt cũng đầy kinh ngạc. Nếu không phải cô vẫn còn nép trong ngực anh, nếu không phải vì nụ hôn vừa rồi quá mức chân thực thì cô còn tưởng mình đang nằm mơ!
Cô hiểu bản thân mình. Tuy cô rất ngốc, phản ứng cũng chậm chạp, nhưng từ nhỏ đã tự biết mặt mũi của bản thân rất bình thường.
Trước đây khi chưa hiểu chuyện, đối diện với ánh mắt và lời ra tiếng vào của người khác, cô đều tin là thật. Một phần vì ngoại hình, một phần vì tính cách, khiến cô nghĩ rằng bản thân không phải do cha mẹ sinh ra.
Cha cô vừa cao lớn lại tuấn tú, mẹ cô thì vừa xinh đẹp còn rất hào phóng, anh cả của cô lớn lên lại giống cha, anh hai và anh ba thì giống mẹ. Chỉ có cô như người ngoài trong nhà, diện mạo không giống thì thôi, lại còn xấu xí đến vậy.
Nhưng cha mẹ và các anh cô đối với suy nghĩ này của cô đều rất tức giận và đau lòng. Cô cũng cảm thấy bản thân như vậy là không đúng, suy nghĩ nông nổi không quan tâm đến sự yêu thương che chở mà họ dành cho cô, tuy cách thức có hơi đặc biệt chút.
Câu hỏi của cô cũng là vấn đề đầu tiên mà Quân Thần Tinh đang suy nghĩ đến. Nhưng mà, anh đã có được đáp án cho nó nên anh sẽ không hoang mang như cô.
Lúc này, một cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần đang vẫy vẫy trước mặt anh, "Thầy, thầy vẫn chưa trả lời em mà!"
Nhìn cô hồn nhiên, tính tình và dáng dấp đáng yêu như trẻ con, tim anh chợt rung động, chính là cô!
Vốn dĩ, anh còn chưa xác định rõ, bởi vì ngay từ lúc đầu cô đã chọc anh rất tức giận. Chưa kịp tìm xem có bao nhiêu nguyên nhân khiến anh tức giận thì chợt nhận ra cô lại có thể khiến anh nguôi giận rồi! Làm được điều này, cô chính là người duy nhất.
Sau khi hôn cô, anh càng thêm xác định cô chính là người con gái mà anh tìm kiếm. Cô có thể mang đến cho anh sự bình tĩnh, cảm xúc ấm áp. Tuy trước đây anh từng nghĩ đến việc người con gái mà anh tìm kiếm phải là người tài giỏi, tay nghề tốt, như vậy mới có thể thỏa mãn được khẩu vị của anh. Nhưng bây giờ, điều này đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là cô đã lay động được trái tim anh, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, xua đi sự cô đơn, lạnh lẽo trong lòng.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cô như đã tìm thấy được báu vật. Tốt lắm, anh tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng thì đã tìm được rồi!
Chu Thải Tâm nhìn anh không nói gì, còn đang muốn tiếp tục hỏi tới, nhưng thấy ánh mắt anh đột nhiên thay đổi. Ánh nhìn rất nóng bỏng, tham lam, dường như đã xem cô là món ngon trên bàn tiệc, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Cô... Cô nhất định nhìn lầm. Với diện mạo này của cô, chắc chắn không thể xảy ra loại tình huống như vậy.
Nhưng mà, ánh mắt kia vẫn vậy, chứng tỏ cô không hề nhìn lầm! Có khi nào... Anh đói quá nên lú lẫn?
"Thầy, anh chưa ăn sáng phải không?"
Quân Thần Tinh ngạc nhiên nhìn cô. Ánh mắt anh vừa hút hồn vừa như có điện, là điều mà biết bao cô gái mong muốn, nhưng cô lại làm như không biết. Đã vậy thì cũng thôi đi, cô lại còn nói ra miệng như vậy, phá hư cả bầu không khí.
Người như cô, cho dù dùng hết toàn bộ tế bào trên người anh để suy nghĩ thì cô cũng không phải là mẫu người của anh. Vừa rồi khi nói chuyện với cô, anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Anh thở dài một hơi hỏi: "Vì sao lại hỏi vậy?"
"Vì lúc nãy, cách mà thầy nhìn em, giống như... Giống như muốn đem em nuốt luôn vào bụng vậy."
Cô cũng chưa đến mức không cứu được! Biết xem ánh mắt của anh. Đang lúc anh cảm thấy thật vui vẻ, lại nghe cô nói: "Cho nên, em nghĩ chắc chắn là thầy đói bụng đến lú lẫn, mới xem em là một món ăn. Trong khi, em rõ ràng là một người sống mà..."
Niềm vui của Quân Thần Tinh duy trì không nổi ba giây, đã bị ý nghĩ hồn nhiên tự cho là đúng của cô đánh bay mất! Anh dieendaanleequuydonn trừng mắt nhìn cái miệng nói không ngừng nghỉ của cô, trong lòng lại nghĩ, cô nhất định là người mà ông trời đưa đến để thử thách tính nhẫn nại của anh. Tuy rằng không phải lúc nào anh cũng nhẫn nại được, nhưng sau khi gặp được cô, chút ít nhẫn nại của anh cũng không còn sót lại chút nào.
Vô cùng bất đắc dĩ chính là, với những người khiến anh cảm thấy tức giận, anh đều lập tức nổi trận lôi đình, quát to. Nhưng đối với cô, anh lại không thể nóng giận nổi, vừa mới nổi cơn lên đã bị cô trưng ra vẻ mặt vô tội, bộ dạng chân thành dập tắt mất. Hơn nữa, anh cũng chẳng biết phải làm thế nào với một cô gái còn không hề hay biết anh đang tức giận nữa chứ.
Anh không thể suy nghĩ lâu hơn, vì trong lời nói luyên thuyên của cô, từ hoang mang lúc đầu đã biến thành chua sót khiến anh phải chú ý.
"Ngốc quá! Cho dù em có là một món ăn đi nữa thì chắc thầy cũng thà chịu đói đến chết cũng sẽ không muốn ăn em đâu." Tay cô chợt dùng sức vặn tới vặn lúc chiếc váy của mình, đôi mày nhíu lại khiến ngũ quan méo mó, làm cho khuôn mặt vốn đã bình thường của cô càng thêm xấu xí.
Nhưng Quân Thần Tinh không để tâm đến việc đó, bởi vì, trong lòng anh lúc này, đều đang đau lòng cho cô. Ánh mắt anh chỉ nhìn thấy được đôi mắt bi thương và vẻ mặt đau khổ của cô. "Sao em lại tự coi thường bản thân vậy?" Trong lời nói của anh có chút tức giận, nhưng không phải hướng vào cô, mà là kẻ khác.
Trực giác của anh mách bảo, nếu không phải có người từng tổn thương cô sâu sắc, cô sẽ không lộ ra sự đau thương khổ sở như vậy. Khuôn mặt tươi cười ấm áp dịu dàng lúc nãy mới chính là con người thật của cô. Chắc rằng cô cũng rất mong muốn được biểu lộ ra ngoài.
Nhưng mà, kẻ tồi tệ nào đã xóa đi mất nụ cười của cô. Là bởi vì không muốn nhìn thấy bộ dạng bình thường nhưng vẫn có thể tươi cười một cách bình yên của cô sao? Hay vì ganh tỵ với nụ cười chân thành ấm áp của cô?
Anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó hối hận! Hối hận vì đã tổn thương đến bảo bối của Quân Thần Tinh anh!
Đột nhiên, anh cảm thấy kinh ngạc về việc xem cô là bảo bối. Sau đó, anh lại thoải mái mỉm cười, lẩm bẩm trong lòng lần nữa.
Có lẽ, trong mắt người khác, cô thật sự rất bình thường, không hề thu hút, giống hệt như cảm giác lần đầu anh gặp cô. Nhưng mà, càng ở gần cô, anh càng phát hiện được sự đặc biệt của cô so với những người phụ nữ khác. Không chỉ hiếm thấy, mà còn rất quý giá.