- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gia Sư Gian Manh
- Chương 7-1
Gia Sư Gian Manh
Chương 7-1
Thấy vẻ mặt cùng ánh mắt vô tội của Chu Thải Tâm, trong lòng Quân Thần Tinh thầm cười lạnh nói: Dù cho anh có la hét to hơn nữa, cũng chưa chắc cô đã nhìn ra được sự tức giận của anh. Bất giác, anh cảm thấy vô cùng bất lực trước những phản ứng của cô.
"Nhưng sao anh lại thấy tức giận như vậy? Em chưa hề làm gì khiến anh nổi giận mà." Chu Thải Tâm khổ sở suy nghĩ một chút rồi trả lời anh, cô không hề nhận thấy mình đã nói sai điều gì để khiến anh nóng giận đến như vậy.
"Tốt lắm!" Anh nghiến răng thừa nhận, ai kêu anh lại đi yêu người con gái như vậy chứ! "Tôi sẽ nói chuyện thật rõ ràng với em."
"Tốt!" Chu Thải Tâm vui vẻ đồng ý. "Em cũng rất muốn nghe xem rốt cuộc là vào lúc nào mà em đã khiến anh nổi giận." Cô nhìn anh đầy mong đợi."
Quân Thần Tinh vẫn như cũ bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào cô, bực bội nói: "Tôi hỏi em, vừa rồi em nói là do tôi không xác nhận với em chuyện tôi yêu em sao?"
"Đúng vậy! Chính xác là như vậy." Cô vội vàng gật đầu, đáy lòng thì ngập tràn niềm vui, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Trên đời này chắc không có chuyện gì khiến cô vui vẻ hơn chuyện này nữa. "Em cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, vui sướиɠ vô cùng."
Phải không? Sao anh lại không nhìn ra cô đang cảm thấy vui sướиɠ như vậy? Quân Thần Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.
"Người bình thường nghe người khác thổ lộ tình cảm xong, sẽ rất vui sướиɠ mà nhào vào lòng đối phương, đồng thời, cũng bày tỏ lại bằng một vài lời yêu thương tương tự vậy. Nhưng em xem, vừa rồi em phản ứng như thế nào?" Anh bất mãn tố cáo cô.
"Em phản ứng..." Vốn dĩ, Chu Thải Tâm muốn trả lời ngay, nhưng nghĩ kỹ lại thì phản ứng vừa rồi của cô dường như chỉ có khϊếp sợ, sau đó lại là chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc tột cùng, đơn giản là hoàn toàn không có chút phản ứng nào đáp lại anh. Vì vậy, cô liền im lặng không nói tiếp. Cô dieeennndaaannnleeequuyyydonnn len lén nhìn anh một chút, liền hiểu được vì sao anh lại tức giận như vậy rồi.
Quân Thần Tinh nhìn thấy nét mặt của cô, liền nhìn ra được cô đã thông suốt rồi, còn có chút áy náy với anh nữa. Hơn nữa, lời nói cô định thốt ra khỏi miệng cũng đã nuốt ngược trở lại, chứng tỏ, cô đã hiểu được nguyên nhân khiến anh tức giận rồi.
Vì vậy, anh lại tiếp tục dồn ép, hỏi cô: "Chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa."
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thải Tâm liền bừng sáng, nhưng sau đó, lập tức ảm đạm theo câu nói tiếp theo của anh.
"Nhưng mà, em vẫn không nhìn ra được sự tức giận của tôi, dám nói tôi cảm lạnh, còn mắng tôi xung động, làm việc theo cảm tính."
Anh mắng cô đến mức thở hổn hển: "Em có biết không? Tôi xung động như vậy là do tôi quá mong nhớ em, cho nên, tôi muốn chạy đến gặp em ngay lúc đó. Tôi xung động như vậy, bởi vì tôi quá yêu em, tôi chỉ muốn gặp em, yêu em, liều lĩnh gặp em một lần, nói với em tình yêu của tôi."
Anh chỉ ngón tay từ đầu đến mũi cô, kích động nói tiếp: "Chúng ta cách xa nhau chỉ một ngày, tôi liền nhớ nhung em đến thế, cũng hiểu rõ rằng tôi đã yêu em mất rồi. Nhưng còn em? Phản ứng của em là gì? Chẳng những không nhiệt tình hào hứng, còn nói tôi xung động, cảm tính. Quá đủ rồi, sớm biết tình yêu của tôi đối với em không chút giá trị nào như vậy, tôi đã không nói yêu em. Bây giờ em muốn tôi đi, tôi sẽ đi ngay lập tức, tránh cho em nhìn thấy tôi trong lòng thêm khó chịu." Anh vừa nói vừa cố nhích người xuống giường.
Lúc này, dù cho Chu Thải Tâm có ngu ngốc thế nào đi nữa, có chậm hiểu cỡ nào đi nữa cũng biết chuyện vô cùng nghiêm trọng rồi.
Nếu là cô của bình thường, sẽ chẳng bao giờ dám làm ra hành động to gan nào cả. Nhưng dưới tình thế cấp bách này, cô không dám nghĩ ngợi thêm chút nào nữa, từ sau lưng dùng sức ôm chặt lấy hông anh, "Thần Tinh, anh đừng đi được không? Em biết sai rồi, cũng biết mình quá ngu ngốc. Nhưng mà, em thật sự rất yêu anh, anh cũng đừng nói không muốn yêu em nữa, cũng đừng rời bỏ em, được không?"
Quân Thần Tinh bất động, mặc cho cô ôm chặt lấy hông anh, mặc cho khuôn mặt cô dán chặt vào tấm lưng trần của anh.
"Thần Tinh, anh biết không? Anh vừa nói không muốn yêu em nữa, muốn rời xa em, em cảm thấy cả tâm hồn em đau lắm, rất đau. Anh thích em, em vui sướиɠ hơn cả được bay lên trời. Bây giờ, anh nói yêu em, là điều mà ngay cả nghĩ em cũng không dám nghĩ đến, nhưng anh nói đó là sự thật, khiến em rất rất vui, thật sự rất vui."
Gò má cô tiếp tục cọ xát trên tấm lưng trần của anh, tiếp tục thì thầm: "Tình yêu của anh khiến em cảm thấy rất hạnh phúc. Em chưa bao giờ dám nghĩ, sẽ có lúc em hạnh phúc, vui vẻ đến như vậy. Thần Tinh, cảm ơn anh, và xin anh đừng lấy lại tình yêu anh dành cho em, được không? Nếu không, em sẽ không thể nào sống nổi mất."
Cô nghiêm túc nói xong, cũng bộc lộ tấm chân tình, khiến cho Quân Thần Tinh không kiềm chế được nở nụ cười nhẹ. Anh nhanh chóng xoay người lại đối mặt với cô, nhưng nụ cười đã biến mất, thay vào đó là nét mặt đau buồn. "Thải Tâm, không phải tôi muốn lấy lại tình yêu của tôi. Chẳng qua, em có mong muốn tình yêu của tôi không?"
"Dĩ nhiên rồi!" Chu Thải Tâm nhanh chóng trả lời đầy khẳng định, hoàn toàn không còn chút nào chậm chạp như trước. "Bởi vì, em cũng thật sự rất yêu anh, rất yêu anh. Tình yêu của anh chính là món quà vô giá nhất, là lễ vật mà em luôn trân trọng, sao em lại không muốn chứ?"
"Được rồi! Tôi đồng ý với em, tôi sẽ không lấy lại tình yêu tôi dành cho em, cũng sẽ tha thứ cho hành động vừa rồi của em. Nhưng vừa rồi, em đã đả kích nghiêm trọng lòng tự tôn đàn ông của tôi, cũng khiến tôi tổn thương. Em nói xem, em sẽ phải làm gì để bù đắp lại cho tôi đây?" Quân Thần Tinh cố ý nói với giọng điệu buồn bã, đau khổ, nhưng trong đầu lại đang dần sắp xếp một kế hoạch.
Người đơn giản như Chu Thải Tâm vốn dĩ không thể nhìn ra ánh mắt lóe lên sự tham lam của anh được, còn vì sự bao dung của anh mà thầm vui vẻ. "Thần Tinh, anh thật tốt. Em đối với anh quá đáng như vậy, anh còn tốt bụng tha thứ cho em. Có thể thấy được, anh thật sự yêu em, không phải chỉ muốn dỗ dành em vui vẻ." Cô ngây thơ tự cho là đúng nói.
Ánh mắt cô tràn đầy sự cảm động cùng yêu thương, không nhìn ra được khuôn mặt buồn bã kia của Quân Thần Tinh đang âm mưu tính toán với cô.
Nghe cô nói tới giờ mới dám tin tình yêu anh dành cho cô là thật, trong mắt anh lại lóe lên nét buồn, nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Bởi vì anh đã quyết định, muốn khiến cô tự chui đầu vào lưới, đồng ý việc bồi thường cho anh. Sau đó, anh sẽ nói lại câu nói này với cô, nói anh không vui vì câu nói này, nói với cô thật rõ ràng rành mạch, đem cô nhai nuốt đến xương cốt cũng không còn. Nghĩ đến đây, khóe miệng của anh lộ ra một nét cười xấu xa, ánh mắt lại không hề có chút ý tốt nào mà quan sát khắp người cô.
Chu Thải Tâm vẫn không chút hay biết, vẫn chìm đắm trong sự cảm động cũng như áy náy với anh, trong lòng còn không ngừng khẳng định anh là người đàn ông tốt cỡ nào, chẳng những bề ngoài ưu tú, tài năng còn hơn người, còn rất yêu cô nữa chứ. Cô không hề đề phòng mà vẫn tiếp tục cười vui vẻ với anh, còn dùng sức gật đầu thật mạnh một cái.
"Em đồng ý với anh, cũng sẽ bồi thường cho anh." Cô đáp ứng yêu cầu của anh.
Quân Thần Tinh thấy thế, lập tức nở nụ cười thỏa mãn, khen ngợi mà nói với cô: "Tốt lắm, tôi rất vui vì em đã hiểu ra được mọi chuyện, cũng như thành ý của em. Chẳng qua là, em muốn bồi thường cho tôi như thế nào đây?" Anh kiêu ngạo nhìn cô, ánh mắt cũng tràn đầy ý đồ đen tối.
"Em chưa nghĩ xong!" Chu Thải Tâm nhíu mày, khổ sở vì không biết phải bồi thường cho anh như thế nào mới phải.
Quân Thần Tinh nhìn bộ dạng ưu tư phiền não đầy khổ sở của cô, đáy lòng lại vô cùng đắc ý, đang định mở miệng nói tính toán của anh với cô thì nhìn thấy anh mắt cô chợt lóe sáng, khẽ gọi anh:
"A! Em nghĩ ra rồi, không phải anh rất thích ăn những món ăn những món do em nấu hay sao? Bằng không, em sẽ tìm dịp nào đó, nấu cho anh cả một bàn đầy đồ ăn ngon, bồi thường lại cho anh, được không?"
Nghe ý kiến của cô xong, Quân Thần Tinh không chút kiêng dè mà bĩu môi phản kháng, nói câu cự tuyệt với cô. "Thải Tâm, em có chút thành ý được không? Em đã sớm đồng ý nấu cho tôi ăn rồi mà, cái này sao coi là bồi thường cho được?" Hơn nữa, chờ cho anh công khai quan hệ giữa họ, chờ sau khi cô tốt nghiệp liền kết hôn với cô, vậy thì mỗi ngày cô đều sẽ nấu cho anh ăn, không phải sao?
"À!" Chu Thải Tâm nghe xong, mặt mày như đưa đám, cúi đầu xuống. "Chuyện này... Bằng không, em giúp anh làm việc nhà, được không?"
Nói đến việc này, cô đột nhiên tràn đầy tinh thần ngẩng đầu lên, "Em sẽ làm tất cả việc nhà, mặc dù trong nhà không có việc để em làm, nhưng em có thể để ý mọi chuyện..."
Lời cô nói liền bị Quân Thần Tinh phản đối lần nữa. Vì vậy, mặt mày cô lại tiếp tục như đưa đám.
Cứ như vậy, cô đề nghị hết phương án này đến phương án khác, nhưng đều nhanh chóng bị Quân Thần Tinh bác bỏ một cách kiên quyết. Rốt cuộc thì cô cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa liền hỏi anh: "Tại sao? Không phải anh nói, muốn em bồi thường cho anh, anh mới hài lòng hay sao?"
Miễn là thức ăn ngon, làm việc nhà, tặng quà cáp... đều bị anh từ chối. Cô thật sự không nghĩ ra còn có thể làm cái gì được nữa.
Nhìn vẻ mặt khốn khổ của cô, Quân Thần Tinh gian xảo nở nụ cười trộm. Hì! Anh chính là đang đợi những lời này của cô. Đùa sao, những phương án mà cô vừa nói kia, chỉ cần là vào dịp lễ hay anh mở miệng muốn, cô đều sẽ ngoan ngoãn tặng anh, vậy sao có thể coi là bồi thường cho được chứ!
Quân Thần Tinh nhìn cô xấu xa, lộ ra nụ cười hư hỏng. "Đây là tự em nói, chỉ cần tôi nói, em đều phải làm được đó."
"Dĩ nhiên! Nếu muốn bồi thường cho anh, em đương nhiên rất có thành ý rồi! Bằng không, sẽ phụ lòng tốt cũng như tình yêu mà anh dành cho em hay sao?"
Trừ người thân ra, cô tin tưởng nhất là anh, anh cũng là người đàn ông cuối cùng mà cô yêu. Trước kia, bạn học đùa dai cười nhạo cô, cô nghĩ bản thân có thể quên đi tình yêu của Quân Thần Tinh, thậm chí, có thể không cần nó.
Nhưng hiện tại, trong lòng, trong mắt cô, điều quan trọng nhất chỉ có người đàn ông trước mắt này thôi. Chỉ cần có anh, cô liền rất vui vẻ, hạnh phúc như có cả thế giới trong tay vậy.
Dừng một lúc, Quân Thần Tinh cười gian: "Tốt lắm, tôi quyết định rồi, tôi muốn chính em bồi thường cho tôi..." Một lần nữa, anh đẩy ngã cô xuống giường, đáy mắt nóng rực lên du͙© vọиɠ, trên mặt tràn đầy ý đồ xấu với cô.
Khi cả hai người đều dường như không thở nổi nữa, đôi môi Quân Thần Tinh mới dời đi, sau đó, lại hôn như mưa trên mặt cô, rồi lại hôn tiếp lên môi cô, đưa lưỡi vào thăm dò trong miệng cô, cùng chiếc lưỡi thơm ngọt của cô dây dưa triền miên, mυ"ŧ lấy, hưởng thụ tất cả ngọt ngào trong miệng cô.
Ôm lấy cô, để khuôn mặt cô nhìn về phía anh, ngồi lên chân anh. Ngón tay anh tìm được hạt châu nho nhỏ của cô, không ngừng vuốt ve, kéo nhẹ, đến khi cô rên lên thành tiếng, chảy ra dòng nước ngọt ngào...
Anh hài lòng đưa sâu ngón tay vào trong khe nhỏ của cô, không ngừng đâm vào rút ra. Đôi mắt anh nheo lại, thưởng thức vẻ mặt vì bị kí©h thí©ɧ mà trở nên say mê của cô.
Hai tay Chu Thải Tâm bấu chặt vào bờ vai anh, cảm giác rất muốn được anh lấp đầy phần thân dưới không cách nào tả nổi, kɧoáı ©ảʍ không ngừng ập đến, khiến cả cơ thể cô trong vòng ôm của anh không ngừng vặn vẹo, rêи ɾỉ kêu tên anh.
Khi anh diennnndaaannnnlequuyyydddoon cảm nhận được khe hẹp của cô không ngừng co rút, dòng nước ngày càng chảy ra nhiều hơn nữa, anh liền nhanh chóng rút tay ra khỏi cơ thể cô, kéo cô gần sát lại bên anh, đem vật đàn ông to lớn, nóng rực của anh để trước cửa khe của cô, thấm ướt chất lỏng từ nơi đó lên nó, ma sát không ngừng.
"A..." Động tác này của anh khiến cô không nhịn được rên lên thành tiếng, cơ thể cô càng thêm run rẩy, cảm giác được khe nhỏ của cô đang không ngừng co rút mãnh liệt, bên trong cơ thể cảm nhận sự trống vắng, càng thêm khát vọng được anh lấp đầy.
"Ừ... Thần Tinh... Khó chịu quá... Cho em..." Khó chịu, ngứa ngáy khiến cô mở miệng cầu xin anh.
Quân Thần Tinh cảm nhận được lửa nóng từ đỉnh đầu nơi hạ thân của anh đã dính đầy nước của cô, ý trí càng thêm bùng nổ mạnh mẽ khi nghe thấy lời cầu xin của cô. Anh cười cười xấu xa, kéo lấy tay cô đặt lêи đỉиɦ vật đàn ông của anh, để cô cầm lấy nó.
Tìиɧ ɖu͙© che mờ cả sự e ngại của cô, ý nghĩ muốn cô làm chuyện to gan của anh không khiến cô sợ hãi, ngược lại càng không chút nghĩ ngợi gì đã nắm lấy vật cứng rắn kia. Cảm nhận sự nóng bỏng trong lòng bàn tay, mềm mại như nhung nhưng vô cùng chắc chắn, cô bóp nhẹ nó khiến anh cảm thấy sửng sốt vô cùng.
Nghe âm thanh khó chịu phát ra từ Quân Thần Tinh, Chu Thải Tâm liền ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh lúc này vừa khó chịu, vừa vui sướиɠ. "Em... Em bóp anh đau hả?" Cô lo lắng hỏi han anh, đồng thời, bàn tay dường như muốn buông nó ra.
"Không! Đừng buông, em không bóp tôi đau, tiếp tục đi... Tôi đang thoải mái lắm."
Chu Thải Tâm nghe lời anh nắm chặt nó lần nữa, cô tò mò cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nắm lấy vật đàn ông to lớn của anh, vuốt ve nó, ma sát không ngừng khiến nó càng thêm to lớn hơn nữa.
Nhìn thấy nó càng lúc càng lớn hơn trong bàn tay cô, Chu Thải Tâm liền trợn to hai mắt, la lên: "Thần Tinh, anh xem kìa... Nó lạ quá, kỳ lạ thật đó, càng lúc càng to lớn hơn rồi kìa!"
Quân Thần Tinh cũng cảm nhận được đỉnh đầu của mình khi được cô vuốt ve đã trở nên căng cứng khó chịu hơn rồi. Cái nhếch môi của cô, càng khiến anh thêm khát vọng được cô ngậm vào mà mυ"ŧ lấy.
Nghĩ vậy, lửa nóng trong anh càng thêm cháy lên, khó mà chịu đựng được, anh đành cắn răng thấp giọng yêu cầu cô: "Thải Tâm, em cúi đầu xuống ngậm lấy nó được không?"
"Cái gì?" Chu Thải Tâm nghe anh nói xong, liền nhìn chằm chằm vào vật to lớn đang nắm trong tay, cô khó mà tưởng tượng ra nổi yêu cầu của anh. "Nhưng mà... Nó quá lớn, miệng em làm sao ngậm nó được?"
"Được chứ, chỉ cần em ngậm nhẹ vào phần đỉnh đầu của nó thôi. Nhanh lên em, em làm vậy tôi sẽ rất thoải mái." Anh tưởng tượng hình ảnh mất hồn khi cô ngậm vào, du͙© vọиɠ bên trong càng thêm mãnh liệt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, chảy thành từng giọt, miệng không ngừng hối thúc cô.
Chu Thải Tâm thấy anh khó chịu như vậy, hơn nữa lại không ngừng hối thúc cô, khiến sự do dự của cô cũng không thể duy trì lâu hơn được nữa. Cô đành nghe theo lời anh, cúi đầu xuống ngậm lấy phần đỉnh đầu của vật kia, đồng thời, cũng vuốt ve liên tục, xoa nắn không ngừng.
"A..." Quân Thần Tinh khó nhịn tiếng gầm nhẹ, Cảm giác được môi cô bao bọc quả thật quá mức tuyệt vời, cảm nhận rất rõ ràng sự nóng bỏng nơi môi cô chạm vào, phủ lên vật đàn ông của anh, khiến nó càng thêm căng trướng, kɧoáı ©ảʍ dồn dập kéo đến.
Nghe tiếng rêи ɾỉ thoải mái của anh, Chu Thải Tâm càng thêm to gan tiếp tục cuộc hành trình thăm dò của mình. Anh cũng không chịu thua cô, ngón tay cũng không ngừng đưa sâu vào khe hẹp của cô, trước hết là liên tục chà xát hai vách bên trong khe, xoay tròn ngón tay, sau đó, tìm đến hạt châu nhỏ nhạy cảm của cô, dùng sức kéo nhẹ nó.
"A..." Chu Thải Tâm cảm thấy khe nhỏ nhạy cảm đang không ngừng co rút lại, một luồng nhiệt nóng tỏa ra từ nơi anh đang trêu đùa, miệng cô đang ngậm lấy thân dưới của anh, cũng bởi vì rêи ɾỉ mà khẽ hé ra, ngược lại càng khiến anh dễ dàng đưa sâu nó vào trong miệng cô hơn nữa.
Trong miệng đột nhiên bị anh nhét đầy, khiến cô cảm thấy khó chịu, muốn mở miệng rút nó ra một chút nhưng lại đồng thời cảm thấy đóa hoa bên dưới bị anh trêu chọc liên tục, còn dùng hai ngón tay đâm sâu vào trong khe nhỏ, ngón tay lại không ngừng rút ra đẩy vào bên trong cô, làm cho cô rên lên thành tiếng.
Cơ thể bên dưới bị anh làm cho nóng rực lên, ướŧ áŧ, bên trong lại càng không ngừng co rút khiến kɧoáı ©ảʍ của cô tăng lên, tiếng rêи ɾỉ cũng không cách nào kiềm nén mà trở nên to hơn, liên tục rêи ɾỉ, nức nở...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gia Sư Gian Manh
- Chương 7-1