Chương 5
Qua một nghỉ hè, Nhạc Quân Lỗi thăng lên lớp mười hai, Lạc Nghiên Vũ cũng thành sinh viên ĐH năm 3.
Lên lớp mười hai việc học tăng thêm nhiều, cũng sắp phải đối mặt với cuộc thi quan trọng nhất của cả đời, bình thường học sinh cấp ba luôn là nơm nớp lo sợ nghênh đón mỗi một ngày đến, thời gian đi học cũng kéo dài, vì chính là hy vọng có thể thi đậu một trường đại học tốt.
Chỉ là, những tình huống này hoàn toàn không thấy được ở trên người của Nhạc Quân Lỗi. Hắn vẫn dễ dàng ứng phó bài vở nặng nề ở trường học, lại thêm vẫn duy trì được danh hiệu học sinh ưu tú nhất trường, khiến các thầy giáo trong trường học đều cho là mình nhìn lầm rồi, cũng cảm thấy thật khó hiểu bởi vì bạn học sinh này trước kia luôn làm bọn họ phải đau đầu nhức óc nhưng bây giờ lại biến thành một học sinh cực kỳ nổi trội xuất sắc!
Thời gian tan học đến, trước cổng một trường trung học đệ nhị cấp tư nhân ào ào tuôn ra một nhóm lớn học sinh cấp 3, nam có nữ có, tốp năm tốp ba cười cợt rồi tức giận mắng nhau, nhìn không ra chút mệt mỏi nào của một ngày học, mà trên đường cái giao thông cũng bởi vậy biến loạn một lúc.
Đám đông ít dần đi thì Nhạc Quân Lỗi mới chậm rãi đi ra khỏi cửa trường, cũng như thường ngày bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó làm cho rất nhiều người nhìn chăm chú.
Lạc Nghiên Vũ liếc mắt một cái liền thấy hắn bởi vì hắn luôn là tiêu điểm khiến người khác phải nhìn chăm chú, nghĩ thầm hắn rốt cuộc đã xuất hiện, cô đã ở chỗ này chờ hắn rất lâu. Cô đang muốn vui vẻ đi về phía hắn, bỗng dưng nhìn thấy một màn cảnh tượng thú vị ──
"Học trưởng Nhạc Quân Lỗi, xin chờ một chút!"
Hai nữ học sinh mặc đồng phục trường học giống Nhạc Quân Lỗi ngăn trở hắn. Vẻ mặt Nhạc Quân Lỗi vẫn không chút thay đổi nhìn người trước mặt, đợi bọn họ mở miệng.
Nhìn ra được trong đó có một cô gái có vẻ khá ngượng ngùng, gương mặt đỏ như lửa, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Nhạc Quân Lỗi. Người bạn đứng bên cạnh lấy tay đẩy đẩy cô gái đó một cái, khích lệ cô gái tăng thêm can đảm.
Nhạc Quân Lỗi đã hết kiên nhẫn để chờ đợi, đang muốn lướt qua họ rời đi, cô gái ngượng ngùng đó sợ hãi nói:
"Học trưởng, em thích anh!" Cô lấy hết dũng khí thổ lộ với người trong lòng.
Ngay từ lúc thật lâu trước kia, ở nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy học trưởng đánh nhau mà khi bị thầy chủ nhiệm dạy bảo, cảnh cáo, gương mặt của anh vẫn đẹp trai anh tuấn, lãnh khốc, bướng bỉnh bất tuân như thế, liền thật sâu hấp dẫn cô.
Hôm nay, ở dưới sự khích lệ của bạn tốt cô thật vất vả, đem lòng thầm mến anh bấy lâu nay thổ lộ ra với anh, không biết được học trưởng sẽ phản ứng như thế nào. . . . . .
Nhàm chán! Tại sao lại một người nữa tới? Tình huống này hắn đã gặp phải nhiều lần lắm rồi.
Hắn lạnh lùng thốt: "Đáng tiếc, tôi không thích cô." Từ trước đến giờ hắn chính là không chút lưu tình cự tuyệt, một chút cũng mặc kệ người ta sẽ có đau lòng thế nào.
Nói xong, hắn cũng không quản họ có phản ứng gì, lập tức cất bước rời đi. Chợt hắn nhìn thấy Lạc Nghiên Vũ, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sao lại đến đây?" Hắn bình tĩnh đi tới chỗ Lạc Nghiên Vũ hỏi.
"Tới xem cậu cự tuyệt con gái như thế nào a!" Lạc Nghiên Vũ bày ra trò đùa trêu chọc hắn."Cậu xem đi, cô gái kia bởi vì bị cậu cự tuyệt mà bộ dạng giống như chuẩn bị khóc rồi kìa."
Cô nhìn về phía sau cách hắn không xa là hai nữ sinh đó, mà họ nhìn lại bên này một cái, sau đó liền đau lòng bước đi thẳng.
"Chuyện này không liên quan tới tôi!" Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt nói.
Lạc Nghiên Vũ không đồng ý trừng mắt nhìn hắn, "Cậu thật vô tình! Dù sao người ta cũng là vì cậu nha!" Thật không đáng thay cho cô gái kia! Không cảm kích coi như xong, còn nói lời như thế!
Nhạc Quân Lỗi đối với lời nói của cô không cho là đúng, chỉ nói: "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Hôm nay tôi được lĩnh tiền lương, tới mời cậu đi ăn bữa tối." Quay trở lại ý định, Lạc Nghiên Vũ cười nói ra ý nghĩ.
"Hả?" Nhạc Quân Lỗi nhíu mày hỏi.
"Cũng không có gì a! Cậu cũng biết tôi làm gia sư cho cậu làm thật sự rất thoải mái, còn lĩnh nhiều tiền lương như vậy, tôi tính đi tính lại, liền muốn hồi báo cậu một chút a!"
"Thế nào? Lương tâm trỗi dậy sao?"
"Tôi luôn luôn không có lương tâm hay sao?" Cô bất mãn nói.
"A, thật sao?" Giọng hoài nghi.
"Nhạc Quân Lỗi, có đi hay không thì tùy cậu, đừng ở đó mà nói nhảm nữa!" Lạc Nghiên Vũ nổi giận xoay người đi.
Thật là! Nhạc Quân Lỗi này có hiểu kính trọng là gì hay không? Luôn muốn chọc giận cô.
Khóe môi Nhạc Quân Lỗi cong lên một chút cười như không cười, lặng lẽ đi theo.
Nửa giờ sau, bọn họ đi vào một nhà hàng thịt bò bít tết giá cả phải chăng.
"Cô mời tôi ăn cái này?" Nhạc Quân Lỗi hỏi.
Lạc Nghiên Vũ buồn bực hỏi ngược lại: "Đúng a! Ăn thịt bò bít tết không tốt sao?" Cô chính là nhịn đau mới hạ quyết định này.
"Tôi cho là cô sẽ mời tôi ăn một bữa đại tiệc cơ đấy."
"Đối với tôi mà nói, thịt bò bít tết chính là bữa đại tiệc rồi a!"
Nghe được cô trả lời đương nhiên, Nhạc Quân Lỗi không khỏi bật cười nói: "Nhưng mà, tôi không muốn ăn thịt bò bít tết."
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?" Không nên quá đắt, thì cô có thể chấp nhận.
"Có một nhà hàng Pháp ăn cũng không tệ lắm." Ngụ ý, hắn muốn đi đến nhà hàng kia ăn.
Nhà hàng Pháp? Vừa nghe đã biết nhất định là nhà hàng cao cấp, khẳng định bữa ăn sẽ rất tốn kém, cô mới không có nhiều tiền để tiêu xài phung phí thế đâu!
"Đừng a! Ăn thịt bò bít tết thì tốt rồi, vừa rẻ lại vừa ăn ngon! Tuy rằng món ăn của nhà hàng Pháp kia rất tinh xảo, nhưng là ăn không đủ no lại rất đắt, thực lãng phí nha." Lạc Nghiên Vũ cố gắng thuyết phục hắn.
"Cô đã ăn qua món ăn ở nhà hàng Pháp đó rồi sao? Làm sao biết sẽ ăn không đủ no?" Nhạc Quân Lỗi phản bác lời của cô."Vả lại, thịt bò bít tết cũng là có phân cấp bậc."
Lạc Nghiên Vũ hiểu ý tứ của hắn, nhưng cô thật sự mời không nổi nha!
"Mặc kệ, tôi chính là muốn ăn thịt bò bít tết, cậu nghe tôi là được."
Nhạc Quân Lỗi buồn cười nhìn cô muốn đổ thừa, trong lòng không khỏi hoài nghi cô thật sự là sinh viên đại học năm thứ ba sao? Thế nào lại giống như đứa trẻ? Khó trách, hắn luôn cảm giác mình lớn hơn cô!
"Nếu là cô muốn mời tôi ăn cơm, ăn cái gì nên là tôi làm chủ chứ?"
"Ách. . . . . ." Hình như là đúng như vậy! Chỉ là ──"Mặc kệ, tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu nghe tôi là được rồi." Rốt cuộc cô chơi xấu. Nếu hắn nói thêm một câu nữa, cô liền trực tiếp kéo hắn đi vào, xem hắn có thể làm gì!
Nhạc Quân Lỗi lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là thuận ý của cô, tranh cãi thêm nữa, chắc cái gì cũng không được ăn.
Chỉ là, hắn cũng hiểu được cô là không nỡ tiêu tiền. Thường ngày ở chung, cũng không khó phát hiện ra cô là người chi tiêu tiết kiệm, mà thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhắc tới gia cảnh của cô, cũng đã nói qua phần lớn tiền cô kiếm được đều là gửi về nhà làm chi phí sinh hoạt trong nhà.
Thật ra thì, hắn có thể cự tuyệt cô mời khách; nhưng mà hắn biết cô nhất định sẽ tức giận. Cho nên, hắn chỉ có thể tùy ý cô đi.
Rốt cuộc, Lạc Nghiên Vũ thật vui vẻ kéo Nhạc Quân Lỗi đi ăn thịt bò bít tết.
*************
Vừa hết giờ học, Diêu Ngọc Tiệp vội vàng cất dọn đồ rồi chạy đến tìm Lạc Nghiên Vũ.
"Nghiên Vũ, cậu phải giúp đỡ mình nha!"
"Chuyện gì? Xem cậu khẩn trương như vậy." Lạc Nghiên Vũ đang thong thả ung dung đem sách và vở ghi chép cất vào trong túi.
"Tuần sau chính là thi giữa kỳ rồi, cậu cho mình mượn vở ghi chép và đề tài khảo cổ để copy được không?"
Lạc Nghiên Vũ liếc xéo cô ấy một cái."Biết khẩn trương?"
Diêu Ngọc Tiệp đáng thương nhìn bạn tốt.
"Ai bảo cậu thời gian này lười biếng như vậy, giờ lên lớp cũng không tới học."
"Thời tiết nóng quá, không muốn ra khỏi cửa nha!"
"Đã là mùa thu rồi, còn nóng sao?" Ngọc Tiệp lại có thể nói ra cái cớ này.
Diêu Ngọc Tiệp bĩu môi nói: "Uy lực của nắng gắt cuối thu cũng không thể khinh thường a."
"Thật phục cậu!" Lạc Nghiên Vũ đứng dậy."Mình phải đi thư viện tìm tài liệu, thuận tiện tới đó photocopy luôn đi."
"Được!" Diêu Ngọc Tiệp cao hứng ôm lấy Lạc Nghiên Vũ."Biết mà, chỉ Nghiên Vũ đối với mình tốt nhất thôi!"
"Đừng tâng bốc nữa, đi thôi!"
*****************
Thư viện
"In xong rồi." Diêu Ngọc Tiệp cầm tài liệu này nọ đi về phía Lạc Nghiên Vũ đang tìm sách .
"Oh, cậu giúp mình để chúng xuống cái bàn bên kia kìa."
Diêu Ngọc Tiệp theo lời làm theo sau đó, trở lại bên cạnh cô ."Sớm như vậy mà cậu đã chuẩn bị cho thi giữa kỳ rồi à?"
"Không còn sớm, cách thời gian thi giữa kỳ chỉ còn có mấy ngày thôi." Lạc Nghiên Vũ chuyên tâm tìm tài liệu, không nhìn Diêu Ngọc Tiệp."Bằng không, làm sao cậu sẽ khẩn trương tìm mình mượn vở ghi chép và đề tài khảo cổ?"
"Mượn trước mình mới thật an tâm a!" Cô là điển hình đến khi nước tới chân mới nhảy, trước mỗi lần thi chính là phải chờ tới Chủ nhật, cô mới bằng lòng đi học bài.
"Cậu thật là…..!" Lạc Nghiên Vũ không thể làm gì khác hơn liếc nhìn cô ấy một cái."Đúng rồi, chủ nhật này trường của Quân Lỗi làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ tổ chức Hội chợ đấy, có đi không?"
"Không đi." Diêu Ngọc Tiệp không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt."Ngày đó mình muốn đọc sách, ở đâu ra thời gian nhàn rỗi?"
"Ừ! Vậy mình liền tự đi." Sớm biết đáp án.
"Quân Lỗi muốn cậu đi?"
"Không phải. Là cậu ấy trong lúc vô tình nhắc tới, mình nói với cậu ấy là mình muốn đi." Vốn là hắn còn không muốn cho cô đi a! Là cô cứng rắn "Lỗ" với hắn, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
"Dượng mình sẽ đi sao?"
"Sẽ đi! Mấy ngày trước mình có nói cho bác ấy biết rồi." Hiện tại bác Nhạc rất tích cực bồi dưỡng tình cảm giữa hai cha con họ.
"Tình hình của bọn họ còn có thể chứ?" Diêu Ngọc Tiệp quan tâm nói.
"Coi như không tệ!" Bác Nhạc và dì Trầm đến thăm hắn thì hắn thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện mấy câu.
"Vậy thì tốt."