Chương 3
Nhạc Quân Lỗi ghi nhớ lời nói của Lạc Nghiên Vũ vào trong lòng, hắn không hề trốn học nữa, cũng ngoan ngoãn ở nhà đợi cô tới giúp hắn học bổ túc. Biến chuyển như vậy, khiến Lạc Nghiên Vũ và Nhạc Tĩnh Sinh vui mừng vô cùng.
Sau mấy buổi học, Lạc Nghiên Vũ đã phát hiện ra khả năng học tập của Nhạc Quân Lỗi rất tốt, bất luận nhiều đề bài khó khăn đến mấy, chỉ cần cô giảng giải qua một lần, hắn liền đã hiểu, thậm chí còn có thể tự suy luận, suy một mà ra ba (học một biết nười). Học sinh lợi hại như vậy, khiến cho Lạc Nghiên Vũ dạy rất dễ dàng, có lúc rảnh rang cô ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn tư thế nghiêm túc học bài rất đẹp mắt của hắn; cô cũng thường xuyên nói chuyện phiếm cùng với hắn, nhưng bình thường đều là cô đang nói chuyện, mà hắn có đang nghe hay không cũng không thể biết được.
Về phần các môn học khác, Lạc Nghiên Vũ lại càng không cần phải lo lắng thay cho Nhạc Quân Lỗi, bởi vì từ thành tích cuộc thi gần đây của hắn liền có thể nhìn ra hắn ứng phó rất thành thạo. Cũng bởi vì như vậy, Lạc Nghiên Vũ thực sự tin tưởng Nhạc Quân Lỗi thật ra là một người vô cùng thông minh, xem ra không cần dụng tâm với hắn nữa.
************************
Hôm nay, Lạc Nghiên Vũ vẫn theo lẽ thường đúng giờ đi tới nhà của Nhạc Quân Lỗi, lại được bác Dương báo cho biết nói hắn còn chưa trở về.
"Cậu ấy có gọi điện thoại nói sẽ trở lại trễ một chút hay không?" Lạc Nghiên Vũ hỏi.
Bác Dương lắc đầu.
Chuyện này thật là kỳ quái, không phải Nhạc Quân Lỗi đã biết nge lời rồi sao? Chẳng lẽ, hắn lại chứng nào tật nấy? Lạc Nghiên Vũ ôm đầy nghi vấn ở trong lòng, chỉ có thể đợi hắn trở về cởi bỏ nghi vấn.
Không bao lâu sau, Nhạc Quân Lỗi trở lại.
"Cậu đi đâu vậy hả? Sao. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ đang muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, kinh ngạc kêu to: "Cậu bị thương!"
Làm cho Nhạc Quân Lỗi không rõ ràng lắm chính là tại sao cô gái này lại tỏ ra vô cùng kinh hãi như vậy! Đây đối với hắn mà nói, đã là việc như cơm bữa thường ngày.
"Tại sao lại bị thương?" Lạc Nghiên Vũ kéo hắn ngồi xuống, cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của hắn, hơn nữa vội vàng gọi bác Dương đi lấy hòm thuốc giúp cô."Chẳng lẽ cậu đánh nhau với người ta sao?"
Nhạc Quân Lỗi gật đầu. Đang trên đường trở về, thì hắn gặp phải mấy tên côn đồ bắt chẹt tiền, hắn không cho, hai bên liền đánh nhau.
"Cậu đã làm chuyện gì đắc tội với bọn chúng sao?" Lạc Nghiên Vũ cau mày hỏi.
"Người không phạm tôi, tôi không phạm người!" Một câu nói đơn giản, bày tỏ chuyện không phải do hắn chủ động.
Lúc này, bác Dương cầm hòm thuốc đến, Lạc Nghiên Vũ nhanh chóng mở hòm thuốc ra, muốn bôi thuốc cho hắn.
"Không cần phiền phức như vậy, một vết thương nhỏ mà thôi." Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt nói.
"Không được!" Hắn cũng không nhìn xem mặt của mình bị đánh đến sưng tím đỏ hết a, không xử lý làm sao được đây?
"Cậu ngồi xuống, tôi giúp cậu rửa sạch vết thương một chút."
"Đúng đó! Cậu chủ, cậu hãy nghe lời Nghiên Vũ đi." Bác Dương ở bên cạnh lên tiếng phụ họa.
Không đợi Nhạc Quân Lỗi trả lời, Lạc Nghiên Vũ bất chấp tất cả cầm miếng bông thấm vào thuốc nước rồi thoa lên vết thương của hắn.
Nhạc Quân Lỗi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quan tâm của cô, dường như có một dòng nước ấm lặng lẽ trượt vào trái tim khép kín (đóng chặt) của hắn, trên mặt không truyền tới chút cảm giác đau nhói nào.
Lạc Nghiên Vũ cẩn thận từng li từng tí giúp hắn bôi thuốc, nhìn hắn nói: "Về sau cậu đừng đánh nhau với người ta nữa."
"Người không phạm tôi, tôi không phạm người!" Vẫn một câu nói cũ.
"Được rồi! Tránh được nên tránh." Lạc Nghiên Vũ thở dài.
"Cậu chủ, cậu đã ăn cơm tối chưa?" Bác Dương mở miệng hỏi.
Kể từ khi cậu chủ đồng ý học bổ túc, gần như mỗi ngày đều sẽ trở về ăn cơm tối.
"Chưa có."
"Vậy cậu đi ăn cơm đi, tôi lên phòng sách trước chờ cậu." Lạc Nghiên Vũ cầm balo của mình và cặp sách của hắn đi lên lầu.
Trong thời gian đợi Nhạc Quân Lỗi, Lạc Nghiên Vũ mở cặp sách của hắn ra, muốn lấy quyển sách số học ra để xem một chút hôm nay phải dạy chương trình gì, lại phát hiện trong cặp sách của hắn có mấy gói thuốc.
Lông mày của cô nhíu lại, nhớ tới lời nói của bác Nhạc và Ngọc Tiệp, nói Nhạc Quân Lỗi biết hút thuốc, uống rượu, nếu không phải nhìn thấy mấy gói thuốc này, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện này rồi.
Được! Hôm nay phải nhân cơ hội này khuyên hắn một chút! Cô liền lấy ra toàn bộ thuốc của hắn.
"Cô lấy thuốc của tôi làm cái gì?" Nhạc Quân Lỗi đi tới, vừa hay nhìn thấy cô lấy đi mấy gói thuốc từ trong cặp xách của hắn.
"Tịch thu!" Lạc Nghiên Vũ trả lời đương nhiên."Chưa được mười tám tuổi không được phép hút thuốc!" Lại nói thêm một câu, "Còn nữa, cũng không được uống rượu!"
"Làm sao cô biết tôi chưa đủ mười tám tuổi?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở trên ghế lành lạnh hỏi.
"Vậy cậu đã đủ tuổi rồi sao?"
Trầm mặc.
Lạc Nghiên Vũ cười hả hê. Nếu tính cả tuổi mụ thì hắn mới được 18, bởi vậy cũng không thể coi là hắn đã đủ mười tám tuổi rồi.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn khuyên: "Hút thuốc và uống rượu sẽ không tốt cho sức khỏe, cậu có thể đừng tiếp tục dùng những thứ có hại cho sức khỏe này nữa, được không?"
Thấy hắn không lên tiếng, cô lại nói tiếp:
"Cậu biết không? Ba tôi cũng bởi vì hút thuốc, uống rượu quá nhiều mà bị bệnh ung thư qua đời, cho nên tôi biết rõ những tác hại do hút thuốc và uống rượu gây ra. Cậu mới mười mấy tuổi, mà đã vừa hút thuốc lại còn uống rượu, như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe đâu!"
Mặc dù cha cô đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ tới cha mình bị căn bệnh ung thư quái ác kia giày vò rất thống khổ, khiến trong lòng Lạc Nghiên Vũ rất đau lòng và khổ sở. Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt cô lại đỏ hồng!
"Lại muốn khóc?" Vẻ mặt Nhạc Quân Lỗi không thay đổi hỏi.
"Nào có? Tôi mới sẽ không khóc ở trước mặt cậu đâu, mất mặt chết!" Cô chưa từng quên cô lớn tuổi hơn hắn.
Sẽ không? Vậy lần trước là ai khóc ở trước mặt hắn đến xấu hổ muốn chết? Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tốt bụng muốn để cho cô giữ lại được một chút tôn nghiêm nhỏ bé kia.
"Cậu vẫn chưa đồng ý với tôi là từ nay về sau sẽ không hút thuốc, không uống rượu nữa." Hai mắt Lạc Nghiên Vũ mở to nhìn hắn chờ đợi, muốn hắn phải đưa ra bảo đảm.
Nhạc Quân Lỗi vẫn không nói lời nào, hắn muốn nhìn xem cô thuyết phục hắn như thế nào.
Lạc Nghiên Vũ chưa từ bỏ ý định, nói lần nữa: "Nói cho cậu biết, hút thuốc nhiều, sẽ khiến phổi của cậu bị đen xì, rất kinh khủng! Còn nữa cậu đã từng nghe qua câu nói ‘ rượu ăn sạch ruột ’ chưa? Uống nhiều rượu, ruột của cậu nhất định sẽ bị hỏng mất! Cậu thấy đấy, hút thuốc cộng với uống rượu sẽ tạo thành tổn hại lớn như vậy cho sức khỏe của cậu, do đó nếu không muốn chết sớm, cậu nên nghe lời tôi phải từ bỏ chúng ngay từ bây giờ."
Lạc Nghiên Vũ nói rõ ràng xong đạo lý, chọc cho đường cong trên khóe miệng của Nhạc Quân Lỗi cũng phải nhếch lên.
"Cô rủa tôi?"
"Không phải rủa cậu, mà là để cho cậu biết rằng chuyện này rất có thể xảy ra thật!" Lạc Nghiên Vũ tức giận nói."Nói nhiều như vậy rồi, rốt cuộc cậu quyết định như thế nào?"
Lúc này Nhạc Quân Lỗi mới chậm rãi mở miệng: "Cô đã suy nghĩ cho tôi nhiều như thế, tôi dĩ nhiên là phải nghe lời cô rồi."
"Vậy mới là cậu bé ngoan nha!" Lạc Nghiên Vũ tươi cười rạng rỡ khen ngợi hắn.
"Có thể bắt đầu vào học được chưa?" Nhạc Quân Lỗi hỏi.
"Dĩ nhiên có thể."
Vào buổi trưa, trong phòng ăn của trường đại học T, học sinh chen lấn nhau, cảnh tượng nước chảy không lọt.
"Thật tốt, hôm nay giáo sư cho tan lớp trước thời gian năm phút đồng hồ, bằng không bây giờ chúng ta phải đang tìm chỗ ngồi giống như bọn họ." Diêu Ngọc Tiệp vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy!" Lạc Nghiên Vũ liếc mắt nhìn bên trong phòng ăn tràn ngập biển người, trong lòng có chút ưu sầu (bi ai) nói phụ họa theo.
"Hôm nay không biết giáo sư bị làm sao, thường ngày cũng nhất định phải kéo dài thời gian tan lớp tới khi thật lâu sau mới bằng lòng thả người, hôm nay lại cho tan lớp trước thời gian."
"Cậu nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao tan lớp trước thời gian chính là hợp ý chúng ta rồi."
"Cũng đúng!" Không thảo luận chuyện này nữa, Diêu Ngọc Tiệp chuyển sang đề tài khác."Nghiên Vũ, mình thật sự bội phục cậu đấy, có thể đưa em họ mình đạo nhập chính đồ(1)!"
(1) : giảng giải khuyên bảo quay về chính đạo (quay về cuộc sống lương thiện, bình dị)
Lạc Nghiên Vũ liếc bạn tốt một cái, "Cái gì là ‘ đạo nhập chính đồ ’? Cậu nói quá khoa trương rồi đấy." Nhìn xem, cô ấy lại có thể nói em họ mình giống như con dê non lầm đường lỡ bước.
"Một chút cũng không khoa trương đâu!" Diêu Ngọc Tiệp nói như chém đinh chặt sắt, "Hiện tại cậu ấy chẳng những không cúp cua (trốn học), mà thành tích học tập cũng đột nhiên tăng vượt bậc, cứ theo tình hình này, việc thi đậu một trường đại học tốt hẳn là không có vấn đề gì rồi." Cô giả bộ cảm kích vô cùng, bắt lấy tay Lạc Nghiên Vũ: "Đây đều là công lao của cậu, mình thay mặt dượng của mình cảm ơn cậu!" Một đôi mắt to trong veo như nước hàm chứa ánh mắt cảm tạ.
Lạc Nghiên Vũ rút tay ra, buồn cười nói: "‘ Diễn bào ’ (2) của cậu lại phát tác rồi phải không?"
(2) : Tế bào diễn trò, đùa giỡn
"Chuẩn nha! Vậy có bị mình làm cho cảm động không?" Diêu Ngọc Tiệp khẽ cười duyên.
"Không có."
"Như vậy là không nể mặt rồi!" Diêu Ngọc Tiệp bĩu môi."Không tán dóc với cậu nữa! Lời mình vừa mới nói là sự thật đấy, dượng của mình thật lòng muốn cám ơn cậu, cám ơn cậu làm cho Quân Lỗi thay đổi nhiều như vậy, khiến nó không còn là một cậu bé khiến người khác phải đau đầu nữa." Giọng điệu trở nên nghiêm chỉnh.
"Đây là chuyện mình nên làm, cần gì nói cảm ơn chứ?" Lạc Nghiên Vũ cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu công lao."Thật ra thì, bản tính của Quân Lỗi không hư, chỉ là bị thiếu hụt sự quan tâm của người thân, lại còn bị hoàn cảnh không tốt ảnh hưởng tới, mới có thể dẫn đến những hành vi có điều sai lệch của cậu ấy." Cô nói ra ý kiến của mình.
"Dượng mình rất quan tâm tới nó, chẳng qua là do nó không cần tới thôi." Diêu Ngọc Tiệp phản bác lại thay cho dượng mình.
"Có lẽ chờ cậu ấy nghĩ thông suốt rồi, tình hình sẽ thay đổi thôi." Lạc Nghiên Vũ ôm ý nghĩ lạc quan.
"Chờ nó nghĩ thông suốt?" Tựa như nghe đến đầm rồng hang hổ khiến Diêu Ngọc Tiệp cảm thấy buồn cười."Đã mấy năm rồi? Nên nghĩ thông suốt thì đã sớm nghĩ thông suốt rồi! Người bên nhà mẹ đẻ của mẹ mình đều không phản đối chuyện dượng tái giá, chỉ có Quân Lỗi. . . . . . Ai! Thật không hiểu là Quân Lỗi nghĩ như thế nào?" Cũng không phải là do dượng nɠɵạı ŧìиɧ rồi vứt bỏ dì út, mà Quân Lỗi lại phản đối cái gì chứ?
"Không có ai đi khuyên bảo cậu ấy sao?"
"Nó không chịu nghe lời khuyên của bất kì ai cả."
Thật không ngờ Quân Lỗi là người cố chấp như vậy, Lạc Nghiên Vũ thầm nghĩ ở trong lòng.
"Nghiên Vũ, hay là cậu thử đi khuyên giải một chút, nói không chừng Quân Lỗi sẽ nghe lời cậu." Diêu Ngọc Tiệp chợt nghĩ đến phương pháp này.
"Mình? !" Lạc Nghiên Vũ chỉ mình, hoài nghi hỏi: "Cậu ấy sẽ nghe mình sao?"
"Mình nghĩ là được! Cậu đã có thể thay đổi được Quân Lỗi, có lẽ cậu cũng có thể khuyên giải được nó." Càng nghĩ cô càng cảm thấy có hi vọng.
"Thật vậy sao?" Cô cũng không thừa nhận Nhạc Quân Lỗi thay đổi là vì cô, mà là do Nhạc Quân Lỗi không muốn phụ lòng kỳ vọng của mẹ hắn, mới có thể thay đổi tốt như vậy.
"Ai nha! Cậu thử đi một chút cũng sẽ không mất gì(cũng có sao đâu)!" Diêu Ngọc Tiệp cổ vũ .
Cũng đúng, nếu hắn chịu nghe theo cô thì tốt, còn không nghe lọt tai thì cô cũng không mất đi miếng thịt nào, cớ sao mà không làm chứ?
"Được rồi! Mình sẽ tìm cơ hội thích hợp rồi khuyên cậu ấy một chút ."
"Ừ! Cám ơn cậu!"
***************************
Lạc Nghiên Vũ không ngờ được buổi tối hôm đó, cơ hội đã tới rồi.
Trong phòng sách, Nhạc Quân Lỗi đang chăm chỉ đọc sách, mà Lạc Nghiên Vũ ngồi ở bên cạnh thì nhàm chán đến ngẩn người.
Ai! Cô làm gia sư cho nhà này mà càng lúc càng vô dụng rồi!
Từ khi Nhạc Quân Lỗi chăm chỉ học tập, việc học của hắn căn bản không cần cô chỉ dạy nữa, tự mình có thể ứng phó được. Sau một thời gian, hắn học bù lại xong tất cả bài vở và bài tập bị bỏ bê trước kia, thì càng không cần cô chỉ dạy nữa. Xem ra, chẳng bao lâu nữa cô lại phải đi tìm một công việc khác.
Sau khi Nhạc Quân Lỗi làm xong bài tập ở trường học, ngẩng đầu lên thì thấy được dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Nghiên Vũ.
"Nước miếng chảy ra kìa."
Nghe được lời hắn nói, Lạc Nghiên Vũ theo phản xạ đưa tay lên lau đi vết dính, mới phát hiện ──
"Cậu dám lừa tôi!" Hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Khóe miệng Nhạc Quân Lỗi khẽ nhếch lên, "Ai bảo cô ngẩn người." Một chút cũng không có hối ý (3).
(3) : Ý nghĩ hối hận
Thật là! Làm sao cô lại bị hắn - người nhỏ tuổi hơn cô chọc ghẹo thế này chứ? Đáy mắt Lạc Nghiên Vũ rõ ràng có buồn bực.
Chẳng qua nói cũng thật kỳ quái, rõ ràng cô lớn hơn hắn, tuy nhiên lại luôn bị hắn áp chế, dường như thân phận đã bị đảo ngược lại rồi! Là do hắn thành thục quá sớm rồi sao?
"Đang suy nghĩ gì?"
"Nghĩ đến tại sao cậu thông minh như vậy? Khiến cho tôi cảm thấy tôi đây là gia sư dạy kèm tại nhà chỉ là để bày cho đẹp mắt thôi." Cô buồn bã nhìn hắn.
"Cô có thể làm chuyện của mình." Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt trả lời.
"Nhưng, như vậy tôi nhận tiền của cha cậu, tuy kiếm được cũng rất không an lòng!" Cô vẫn rất có lương tâm.
Nhạc Quân Lỗi cười lạnh nói: "Dù sao ông ấy cũng có nhiều tiền, không thiếu một chút tiền lẻ đấy!"
Bỗng chốc một cơn lửa giận bùng lên, "Nhạc Quân Lỗi, cậu sỉ nhục nghiêm trọng đến nhân cách của tôi!" Cô tức giận o o nhìn hắn."Tôi không phải tên ăn xin, không cần cha cậu phải bố thí!"
Cô kiếm cớ vặn vẹo ý tứ của hắn, tuy biết là hắn nhằm vào cha hắn, mà không phải cô.
Đang lúc Nhạc Quân Lỗi không biết nên làm như thế nào để nói rõ ràng với cô, thì người mà hắn không mong muốn nhìn thấy nhất đúng lúc gõ cửa đi vào.
"Cha quấy rầy đến các con sao?" Khuôn mặt Nhạc Tĩnh Sinh mang theo tươi cười hỏi.
"Không có."
"Có."
Lạc Nghiên Vũ tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, còn Nhạc Quân Lỗi bởi vì nhìn thấy cha, sắc mặt chợt lạnh xuống.
Nhạc Tĩnh Sinh thấy sắc mặt của con trai trở nên khó coi khi thấy ông đến, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở.
Lạc Nghiên Vũ cũng phát hiện được, vì không muốn để cho Nhạc Tĩnh Sinh khó chịu, cô quyết định không so đo với Nhạc Quân Lỗi nữa.
"Bác trai, đến thăm Quân Lỗi hả?" Cô đi tới chỗ Nhạc Tĩnh Sinh chào hỏi.
"Ừ!" Nhạc Tĩnh Sinh cười cười với cô, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía con trai.
"Không nhọc lo lắng!" Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng mà nói.
Lạc Nghiên Vũ ném ra ánh mắt chỉ trích về phía hắn, nhưng Nhạc Quân Lỗi vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng.
"Bác trai, chúng ta xuống dưới lầu nói chuyện đi." Đỡ phải làm trở ngại, vướng đến mắt của người nào đó.
"Chờ một chút...! Bây giờ đang là thời gian học, cô không thể rời đi!" Khuôn mặt Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng.
"Bác trai, bác xuống lầu trước chờ cháu nhé." Lạc Nghiên Vũ cười với Nhạc Tĩnh Sinh.
Nhạc Tĩnh Sinh không rõ sự tình, không thể làm gì khác hơn là xuống lầu trước.
Sau khi Nhạc Tĩnh Sinh đi xuống lầu, nụ cười trên mặt của Lạc Nghiên Vũ liền lập tức biến mất không dấu vết, cô xoay người đối diện với Nhạc Quân Lỗi nói: "Cậu cần gì đối xử với cha cậu như vậy? Ông ấy chỉ là muốn tới thăm cậu một chút, quan tâm cậu mà thôi."
"Tôi không cần nhất chính là sự quan tâm của ông ấy!"
"Cậu. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ nói không ra lời, bị thái độ lạnh lùng của hắn làm cho tức chết. Cô quyết định đi xuống lầu nói chuyện với Nhạc Tĩnh Sinh trước, sau đó sẽ tìm cách để giải quyết tên đại cố chấp này.
Cô không nói hai lời xoay người muốn rời đi, Nhạc Quân Lỗi lại lấy ra lý do đấy để ngăn cản cô, chỉ nghe cô trả lới: "Ai thèm để ý đến cậu nha!"
Chỉ lưu lại một Nhạc Quân Lỗi đang tức giận bừng bừng.
Không bao lâu sau, Lạc Nghiên Vũ trở lại phòng sách lần nữa, sắc mặt Nhạc Quân Lỗi vẫn khó coi như cũ.
"Cha cậu đã đi rồi, cậu bày ra sắc mặt đó cho ai nhìn chứ?" Trong giọng điệu tràn đầy đùa cợt."Nếu không phải đã sớm biết được ông ấy là cha cậu, tôi còn tưởng rằng cậu nhìn thấy kẻ thù cơ đấy."
Bác Nhạc thật quá thiệt thòi, chẳng những phải chịu đựng nhìn cái khuôn mặt lạnh như người chết của hắn, còn muốn cô không nên trách hắn, nhưng người ta chính là cố tình không cảm kích. Theo cô thấy, bởi vì bác Nhạc thậm chí cả người nhà Ngọc Tiệp đã quá dung túng, quá cưng chiều hắn, cho nên hắn mới muốn làm gì thì làm như vậy.
"Không khác nhau lắm." Hắn truyền đến giọng nói lạnh lùng.
"Chuyện đều đã qua lâu như vậy, cũng đã thành sự thực, cậu không thể thử tiếp nhận được sao?" Lạc Nghiên Vũ ý vị sâu xa nói.
"Sao tôi phải tiếp nhận? Vì sao phải để cho ông ấy được như ý?" Nhạc Quân Lỗi nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Giọng nói hận đời kia, khiến Lạc Nghiên Vũ cảm thấy gần như vô lực.
Chỉ là, nếu đã đồng ý với người ta, cô cũng muốn cố gắng thực hiện, dù cho hắn có ngoan cố giống như tảng đá lớn, cũng muốn đem hắn ra đập vỡ!
"Tại sao cậu không thèm nghĩ tới cha cậu đối với cậu tốt như thế nào? Không đi cảm thụ sự quan tâm của ông ấy với cậu? Cậu có hiểu được sự yêu thương ông ấy dành cho cậu không? Nếu như cậu có nghĩ vậy một chút, cậu cũng sẽ không đối xử với ông ấy như vậy rồi." Nhạc Quân Lỗi nhốt mình ở trong tháp ngà, ngăn cách mọi người quan tâm tới hắn "Là người làm cha, muốn đi mến yêu con trai lại bị con mình nói lời lạnh nhạt, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào a!"
Từng câu từng chữ của cô đều là chỉ trích Nhạc Quân Lỗi không đúng, thần sắc của hắn cũng càng lúc càng âm trầm.
"Cô nói xong chưa?" Thanh âm làm người ta phát run.
"Còn chưa có!" Lạc Nghiên Vũ không sợ chết tiếp tục nói: "Nếu là mẹ cậu biết, bà ấy cũng sẽ trách cậu."
"Đủ rồi! Không cần mang mẹ tôi tới dọa tôi nữa!" Rốt cuộc Nhạc Quân Lỗi bộc phát tức giận đã đè nén từ lâu."Cô cho rằng cô là ai? Tại sao dám quản tôi?" Hắn cực kỳ tức giận, không lựa lời nói."Cô cho rằng tôi nghe lời cô nói chăm chỉ học tập thật tốt, không hút thuốc, không uống rượu, mà cô có thể chỉ trích tôi không đúng? Nói cho cô biết, nhiều nhất cô chỉ là gia sư dạy kèm tại nhà của tôi, không có tư cách quản tôi đây này nọ!"
Những lời này làm cho Lạc Nghiên Vũ thực sự kinh hãi!
Đúng a! Cô là ai? Nào có tư cách gì có thể quản hắn này nọ?
Cô cố giả bộ tỉnh táo nói: "Thật xin lỗi! Là tôi đã vượt quá khuôn phép!" Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc."Hôm nay tan lớp trước thời gian, tôi đi trước!"
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, trong lòng Nhạc Quân Lỗi có nói không ra nặng nề.