Chương 10
Tuy rằng là như thế, cuộc sống vẫn trôi qua như thường.
Mỗi ngày Lạc Nghiên Vũ đúng giờ đi làm, sau khi tan việc thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, ca hát; ngày nghỉ thì đi dạo phố một lát, hoặc là về quê thăm mẹ một cút, cuộc sống mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Nhạc Quân Lỗi có lúc được về nghỉ phép sẽ tìm cô cùng đi ăn cơm, thế này đối với cô mà nói là chuyện cao hứng nhất.
Cô và Ngọc Tiệp vẫn giữ liên lạc qua Email, biết được cuộc sống của cô ấy ở Anh quốc rất khá, việc học tập cũng tốt; quan trọng hơn là, cô ấy vừa đến Anh quốc không bao lâu, liền cùng một người đàn ông gốc Hoa rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ấy ít trở về Đài Loan.
Gần đây, cô nhận được thư của Ngọc Tiệp, biết được một tin tức đầy bất ngờ ── cô ấy muốn về nước! Nguyên nhân là cô ấy muốn kết hôn!
Hôm nay, Diêu Ngọc Tiệp hẹn gặp cô ở tiệm cà phê trước kia các cô thường lui tới.
Lạc Nghiên Vũ lẳng lặng ngồi ở 1 góc trong tiệm cà phê chờ đợi bạn tốt đã lâu không gặp đến.
Không biết Ngọc Tiệp trở nên như thế nào nhỉ?
Đang suy nghĩ như thế, thì một tiếng gọi vui sướиɠ vang lên.
"Nghiên Vũ!"
"Ngọc Tiệp!" Lạc Nghiên Vũ cao hứng đứng lên ôm cô ấy một cái ôm thật to.
Sau khi ngồi xuống gọi đồ uống, hai người vui vẻ ríu ra ríu rít hàn huyên.
"Ngọc Tiệp, cậu trở nên xinh đẹp hơn đó!" Lạc Nghiên Vụ thật lòng mà ca ngợi, cũng tin tưởng câu nói "Yêu làm cho người lần mỹ". (2)
(2): Yêu làm cho người ta đẹp hơn rất nhiều
"Cậu cũng vậy nha!" Diêu Ngọc Tiệp với vẻ mặt tươi cười.
Lạc Nghiên Vũ chứa đựng ý cười, mở miệng tổn hại cô ấy nói: "Ít tới đi! Mình cũng không nói chuyện yêu đương như người nào đó."
"Nghiên Vũ! Cậu chớ có cười người ta nha!" Diêu Ngọc Tiệp thẹn thùng nói.
"Chúc mừng cậu sắp kết hôn!" Lạc Nghiên Vũ thành khẩn nói. Mặc dù lúc cô biết tin tức đó đã sợ hết hồn, nhưng thân là bạn tốt cô vẫn là ôm một lòng chân thành chúc phúc cho cô ấy.
"Cám ơn." Khóe miệng Diêu Ngọc Tiệp lộ ra một cười hạnh phúc yếu ớt.
"Sao hôm nay cậu không dẫn theo chú rễ tiêu chuẩn đến cho mình nhìn một chút chứ?" Mỗi lần Ngọc Tiệp trong e-mail đều nói nhìn anh ta có bao nhiêu đẹp mắt, con người tốt như thế nào, cô đã sớm trộm nghĩ muốn nhìn diện mạo thật của anh ta xem thế nào.
"Jayson nói có mặt anh ấy ở đây, sợ chúng ta trò chuyện không thoải mái." Nhắc tới bạn trai, Diêu Ngọc Tiệp cười đến hết sức ngọt ngào.
"Anh ta còn rất săn sóc nha!" Thành thật mà nói, nếu anh ta tới thật, thì có lẽ cô cũng không biết nói gì với anh ta.
"Hôm nào sẽ giới thiệu hai ngươi làm quen sau nhé."
"Hôn lễ của các cậu muốn tổ chức ở đâu vậy?"
"Anh quốc, người nhà của anh ấy đều ở bên đấy."
"Thế này thì mình không thể tham gia hôn lễ của cậu được rồi." Lạc Nghiên Vũ suy sụp cúi mặt, cô nào có tiền để ra nước ngoài a!
"Kỳ thực quyết định muốn tổ chức hôn lễ ở Anh quốc thì mình đã chuẩn bị tâm lý cậu có thể không thể tới." Không chỉ là cô ấy, mà còn rất nhiều bạn bè cũng là như vậy, cô hiểu muốn bọn họ đặc biệt đến Anh quốc đi tham gia một cuộc hôn lễ là làm khó người khác rồi. Song, cũng là bởi vì như vậy, mà cô và Jayson đã suy nghĩ tới một biện pháp khác."Nghiên Vũ, cậu đừng thất vọng, mình và Jayson có suy tính đến điểm này rồi, cho nên lúc này trở lại sẽ làm một bữa tiệc nhỏ công khai hôn sự của chúng mình, để bạn bè thân thích ở Đài Loan đến tham gia."
"Thật sự?" Lạc Nghiên Vũ khôi phục nụ cười."Vậy thì thật là tốt quá!"
Diêu Ngọc Tiệp khẽ mỉm cười, "Cậu nhất định phải tới đấy!" Cô nói cho cô ấy thời gian, địa điểm.
"Mình nhất định sẽ tới!"
"Ừ!"
"Như đã nói qua, Ngọc Tiệp sau khi cậu gả đến Anh quốc, nếu có thời gian thì phải thường trở về thăm mình nhé!" Cô dặn dò, Ngọc Tiệp xuất ngoại du học mấy năm qua, số lần trở về chỉ đếm bằng một bàn tay cũng ngại quá nhiều.
"Mình biết rồi." Diêu Ngọc Tiệp cười đồng ý."Cậu đấy! Cũng nên tìm bạn trai đi." Cô từ nơi này mấy năm nay đều thư từ qua lại với Nghiên Vũ thì biết được đời sống tình cảm của cô ấy vẫn là trống rỗng.
"Mình cũng nghĩ vậy nha! Nhưng tìm khắp mà vẫn chưa xuất hiện người mình thích." Là đã có mấy người từng theo đuổi cô, nhưng đều bị cô cự tuyệt.
"Ánh mắt của cậu không nên quá cao."
"Nào có!" Lạc Nghiên Vũ phản bác. Với điều kiện của cô, thì nào có tư cách ánh mắt cao a!
"Có muốn mình giới thiệu cho cậu mấy người bạn của Jayson để làm quen không? Bọn họ cũng rất tốt nha!" Diêu Ngọc Tiệp bắt đầu chọn lọc, đánh giá những người đó ở trong đầu.
"Ngọc Tiệp, cậu nói những người đó đều ở đây Anh quốc sao?" Lạc Nghiên Vũ thở dài cười một tiếng, "Chẳng lẽ cậu lại muốn mình đến Anh quốc để làm quen với bọn họ, hay là họ tới Đài Loan làm quen với mình?" Sợi tơ hồng này có thể dài như vậy sao?
Diêu Ngọc Tiệp đưa tay lên vỗ trán, cười nói: "Coi mình đây lại có thể hồ đồ!"
Lạc Nghiên Vũ uống một ngụm cà phê, nói: "Cậu không phải là hồ đồ, cậu là bị chuyện kết hôn vui sướиɠ quá làm cho đầu óc hổ đồ rồi."
"Chớ có giễu cợt mình!" Khuôn mặt Diêu Ngọc Tiệp hơi ửng đỏ.
"Đã biết!" Lạc Nghiên Vũ dí dỏm nháy mắt mấy cái, khai ra Diêu Ngọc Tiệp xem thường.
"Gần đây Quân Lỗi ra sao rồi?" Diêu Ngọc Tiệp thuận tiện hỏi nói.
"Cậu là chị họ của Quân Lỗi, cậu ấy có ra sao thì làm sao lại đi hỏi mình?" Lạc Nghiên Vũ cố ý hỏi ngược lại.
Diêu Ngọc Tiệp tức giận nói: "Quân Lỗi đối với người chị họ này cũng không giống như đối với cậu tốt như vậy!" Cô biết Nghiên Vũ và Quân Lỗi vẫn luôn có qua lại.
"Ghen?" Cô cười ha ha.
"Có cái gì tốt mà ghen chứ?" Diêu Ngọc Tiệp trợn mắt một cái."Cậu ấy chẳng qua là em họ của mình mà thôi. Mình xem cậu chính là thường ở chung một chỗ với Quân Lỗi, người khác không biết còn tưởng rằng hai người là bạn bè trai gái, người đó còn có thể theo đuổi cậu a!"
"Làm ơn! Quân Lỗi rất ít đến công ty tìm mình, người nào sẽ hiểu lầm được chứ?" Chỉ có một lần bị Giang Linh hiểu lầm thôi, cô cũng đã lập tức giải thích rồi nha!
"Như vậy là tốt nhất, nếu không Quân Lỗi sẽ đánh hỏng giá thị trường của cậu." Có một người đàn ông ở bên người, còn ai dám tới gần nữa?
"Mình xem là mình đánh hỏng giá thị trường của Quân Lỗi chứ." Mỗi lần ở chung một chỗ với Quân Lỗi, thì cô có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ái mộ dành cho hắn.
"Cũng đúng." Diêu Ngọc Tiệp nghiêm chỉnh gật đầu một cái.
Cái gì? Còn nói đúng?"Mình có kém như vậy sao?" Lạc Nghiên Vũ tức giận thở phì phò.
"Chỉ đùa với cậu mà thôi, như vậy liền tức giận?"
Hai người nhìn nhau, đều cười.
************************
Bữa tiệc
Diêu Ngọc Tiệp tổ chức tiệc cưới ở trong một khách sạn, tân khách tụ tập, người đến người đi, rất náo nhiệt!
Những người tham gia đại bộ phận là bạn bè thân thích của Diêu gia, mà phần còn lại là các khách hàng lớn thường hay lui tới trên phương diện làm ăn của xí nghiệp Diêu thị.
Mặc áo đầm hoa nhỏ, Lạc Nghiên Vũ vừa tiến vào đã cảm thấy cô ăn mặc như vậy là quá quê mùa rồi, cô không nên tin tưởng lời nói của Ngọc Tiệp, thế này căn bản không phải là một tiệc cưới nhỏ theo như lời cô ấy nói!
Nhìn! Những người tham dự, mỗi người nam sĩ đều mặc Tây trang đi giày da, còn các nữ sĩ thì mặc lễ phục, tranh kỳ đấu diễm, không giống cô mặc như học trò nghèo vậy!
Cô rất muốn"Rơi chạy" , nhưng là không được! Nguyên nhân không thể làm thế, vì đây chính là tiệc cưới của Ngọc Tiệp – người bạn tốt của cô, nói gì cô cũng phải tham dự để chúc phúc cô ấy.
"Nghiên Vũ, cậu đến rồi!" Diêu Ngọc Tiệp từ mới vừa rồi vẫn tìm bóng dáng của cô, rốt cuộc lại để cho cô ấy nhìn thấy người.
"Ngọc Tiệp." Lạc Nghiên Vũ cao hứng nghênh đón."Cậu hôm nay thật là xinh đẹp!"
Diêu Ngọc Tiệp mặc một bộ lễ phục màu trắng tuyền được thiết kế tinh tế để lộ ra bờ vai gợi cảm, tôn lên khí chất mê người của cô ấy, giống y như công chúa vậy.
"Cám ơn!" Diêu Ngọc Tiệp lúm đồng tiền như hoa.
"Chồng cậu không có làm bạn ở bên cạnh cậu sao?"
"Anh ấy đang ở bên kia vội vàng làm quen với những người thân thích của nhà mình!" Diêu Ngọc Tiệp nhìn về phía trước chỉ một cái, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lạc Nghiên Vũ nhìn theo hướng cô ấy chỉ, nhìn thấy vợ chồng Diêu gia và Nhạc bá phụ với vẻ mặt tươi cười, còn dì Trầm đang nói chuyện. Cô nhìn thấy đứng ở bên cạnh là một người đàn ông xa lạ có dáng dấp thật tốt, chắc hẳn anh ta chính là chồng của Ngọc Tiệp rồi.
"Ngọc Tiệp, ánh mắt của cậu cũng không tệ đó!" Nhìn anh ta xem ra ôn hòa lễ độ, trên trán mang theo phong độ của người trí thức, hẳn là một người tốt.
"Đó là đương nhiên ." Diêu Ngọc Tiệp tương đối kiêu ngạo."Tới! Mình giới thiệu anh ấy cho cậu làm quen."
Diêu Ngọc Tiệp kéo Nghiên Vũ đi tới trước mặt bọn họ.
"Cha, mẹ, các người nhìn là ai tới đây!"
"Chào bác trai, bác gái!" Lạc Nghiên Vũ chào hỏi vợ chồng Diêu gia trước, rồi mới chuyển sang Nhạc Tĩnh Sinh: "Chào bác Nhạc, dì Trầm."
Bốn vị trưởng bối cười đáp lại.
"Nghiên Vũ, anh ấy chính là Jayson." Diêu Ngọc Tiệp kéo cánh tay của chồng."Jayson, cô ấy chính là bạn tốt nhất của em, Lạc Nghiên Vũ." Cô giới thiệu hai người với nhau.
Jayson vươn tay ra trước: "Nghiên Vũ, Xin chào, thật hân hạnh được gặp em!"
Lạc Nghiên Vũ nắm lấy tay của anh ta, "Chào anh." Lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của hai người về nhau cũng không tệ.
"Đã lâu không gặp Nghiên Vũ, trở nên xinh đẹp hơn đó!" Giới thiệu xong xuôi, cha Diêu mở miệng đầu tiên.
"Đúng a! Chắc hẳn có rất nhiều người đuổi theo, cháu có bạn trai chưa vậy?" Mẹ Diêu cười nói.
Vợ chồng Diêu gia trêu chọc khiến Lạc Nghiên Vũ hết sức ngượng ngùng, không biết như thế nào để đáp lời. Thật may là, câu hỏi của Nhạc Tĩnh Sinh liền giải cứu cô.
"Nghiên Vũ, công việc ở công ty tất cả vẫn thuận lợi chứ?"
Lạc Nghiên Vũ cười gật đầu: "Cám ơn bác Nhạc quan tâm, tất cả đều tốt."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Nhạc Tĩnh Sinh mỉm cười.
Tán gẫu trong chốc lát, vợ chồng Diêu gia dẫn theo con gái với con rể đi tiếp đón những tân khách khác, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân cũng đi tới chỗ người quen biết khác cùng chào hỏi, hàn huyên, còn Lạc Nghiên Vũ thì nhàm chán không thể làm gì khác hơn là chạy đi ăn cái gì.
Đang lúc cô vui vẻ một tay bưng cái đĩa, một tay đang kẹp thức ăn mình thích, những người trong bữa tiệc truyền đến một trận xôn xao nho khiến cho cô phải chú ý tới, cô tò mò nhìn, phát hiện nguyên nhân dẫn tới xôn xao lại là lưng lớn đeo ba lô, cả người mặc quân phục – Nhạc Quân Lỗi .
"Là ai vậy? Sao lại mặc quân phục tới đây?"
"Không biết là con cái nhà ai, dáng dấp thật tuấn nha!"
Một đám tân khách đang bàn luận xôn xao suy đoán thân phận của Nhạc Quân Lỗi.
"Quân Lỗi!" Lạc Nghiên Vũ toét miệng cười đến gần hắn.
Trông thấy cô, Nhạc Quân Lỗi giương môi cười một tiếng.
"Sao cậu ăn mặc như thế tới đây?" Nhìn dáng vẻ của hắn, nhất định là lính mới vừa được nghỉ, hắn liền trực tiếp tới.
"Lười phải quay về đổi lại." Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn vẫn là bình thản ung dung.
Đối với câu trả lời của hắn, Lạc Nghiên Vũ thấy buồn cười, hắn thật sự là người. . . . . . rất đặc biệt.
"Như vậy cũng tốt, đột ngột có cậu mặc trang phục như thế, tôi có thể thoáng quên được tôi ăn mặc bình thường như vậy." Cô cười cười nói.
"Cô mặc như vậy rất đẹp mắt."
"Cám ơn!" Nghe được hắn tán thưởng, Lạc Nghiên Vũ cười đến thực ngọt ngào, hết thảy hối tiếc trước đấy biến mất không thấy tăm hơi.
"Cậu có muốn đi tới chào hỏi bác Nhạc và mọi người không?" Cô hỏi.
"Ừ!" Hắn tháo ba lô xuống rồi để ở một bên trên ghế, "Chờ tôi một chút sẽ trở lại."
Sau khi hắn rời đi, Lạc Nghiên Vũ quay lại khu bày thức ăn tiếp tục lấy món ăn.
Khi Nhạc Quân Lỗi trở lại bên cạnh Lạc Nghiên Vũ thì cô đã ăn hết một đĩa đầy thức ăn rồi.
"Quân Lỗi, cậu đói chưa? Tôi giúp cậu gắp một đĩa đồ ăn nhé." Cô chỉ vào đĩa thức ăn đặt trên bàn ăn.
Nhạc Quân Lỗi không lên tiếng, bưng lên đĩa thức ăn này bắt đầu ăn.
Một lát, ánh đèn đột nhiên tối đi, chỉ còn ánh đèn sáng nhấp nháy bố trí đặc biệt trên sân khấu, các tân khách lập tức trở nên an tĩnh.
Vợ chồng Diêu gia dẫn con gái và con rể lên sân khấu, cha Diêu cầm lấy Microphone nói:
"Cám ơn các vị đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ để tới tham gia. . . . . ." Ông ấy đại khái nói rõ mục đích của việc tổ chức bữa tiệc này, sau đó giới thiệu đôi tân nhân (3), cuối cùng gửi lời cảm ơn tới mọi người.
(3): đôi vợ chồng mới cưới
Lạc Nghiên Vũ không có chú ý nghe cha Diêu đang nói những thứ gì, chỉ mong bạn tốt trên sân khấu luôn nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, cô tận đáy lòng chân thành tha thiết chúc phúc, hi vọng Ngọc Tiệp có thể mãi vui vẻ hạnh phúc!
Bữa tiệc được tổ chức rất thuận lợi, các tân khách rối rít mời rượu đôi vợ chồng cưới, chúc phúc hôn nhân của bọn họ có thể hạnh phúc mỹ mãn. Mặc dù đây không phải là hôn lễ chính thức, nhưng mọi người vẫn coi như là thành tâm tham gia hôn lễ mà chúc phúc bọn họ.
Bữa tiệc đang trong vui sướиɠ, không khí vui mừng vẫn chưa kết thúc.
"Ngọc Tiệp, cậu nhất định phải hạnh phúc nha!" Lạc Nghiên Vũ không nhịn được ôm lấy Ngọc Tiệp, hốc mắt phiếm hồng.
"Mình biết rồi!" Đáy mắt Diêu Ngọc Tiệp cũng đầy nước mặt.
Nhạc Quân Lỗi và Jayson ở một bên nhìn hai người phụ nữa này lưu luyến không rời.
"Nghiên Vũ, hoan nghênh em tới Anh quốc tìm chúng tôi chơi!" Jayson thành khẩn muốn mời cô.
Lạc Nghiên Vũ gật đầu."Có cơ hội em nhất định sẽ tới đấy!"
"Nghiên Vũ, có muốn Quân Lỗi đưa cậu trở về hay không?" Đã trễ thế này, Diêu Ngọc Tiệp không yên lòng để cho cô, một cô gái tự trở về.
"Không cần, cậu ấy cũng không lái xe tới."
Diêu Ngọc Tiệp nhìn về Quân Lỗi, muốn thăm dò ý nguyện của hắn.
"Tôi ngồi tắc xi đưa cô trở về, dù sao tôi cũng phải đi về." Nhạc Quân Lỗi thờ ơ mở miệng nói.
Lạc Nghiên Vũ trừng mắt nhìn hắn, "Cám ơn cậu ‘ thuận tiện ’ thật đó!" Ngồi tắc xi, cô một mình cũng có thể.
"Không khách khí." Nhạc Quân Lỗi chậm rãi cười một tiếng.
Hai người bọn họ với nhau, nhìn ở trong mắt của Diêu Ngọc Tiệp và Jayson, là vừa buồn cười lại chơi thật khá.
Cứ như vậy, sau khi chào hỏi các trưởng bối, Nhạc Quân Lỗi đưa Lạc Nghiên Vũ đi về.