Thật ra hôm nay cô có hẹn đối tác thảo luận về hợp đồng vì anh ấy nói ban ngày bận, xong việc sẵn tiện dùng cơm luôn. Nhưng cô cũng đâu biết rằng anh ấy cố tình để có thời gian gặp thêm cô vì anh cũng có ý với cô nhưng cô thì cứ vô tư không biết vả lại cũng 4 năm nay rồi cô không hẹn hò ai cả. Cũng không muốn hẹn hò với ai thêm.
- Như! Em quen ai ở đàng kia sao?
Anh bạn chị lên tiếng khi thấy chị cứ mãi nhìn bên kia mà không nghe mình nói gì. Đúng rồi, đâu phải nhìn bên kia mà là dán mắt bên kia thì đúng hơn.
- A không. Chỉ là nhìn bâng quơ thôi. Mà anh đang nói gì.
- Anh muốn em cho anh cơ hội được chăm sóc em cùng bé My. Chúng ta biết nhau đã lâu với lại anh cũng đã lớn tuổi, ba mẹ anh cứ thúc ép nên ....
- Em thấy hơi mệt, chắc là phải về. Chuyện này để lúc khác bàn được không anh.
Chị từ chối khéo vì quen anh cũng lâu nhưng lại không có cảm giác rạo rực như tình yêu, không cảm giác nhớ nhung hay mong gặp. Chỉ là anh hẹn thì gặp vì bên anh chị vẫn có được cảm giác an toàn vì dù gì anh cũng rất thương bé My nhưng cảm xúc trong chị....
Thật ra chị và ba bé My li hôn khi con gái 3 tuổi vì anh phản bội chị khi qua lại với thư kí. Anh đã ăn năn hối lỗi nhưng mỗi lần gần anh chị lại nghĩ đến anh đã từng cùng người phụ nữ khác.... Qua thời gian dài mà cố gắng không được nên chị và anh li hôn. Bé My sống với mẹ, cuối tuần anh đón con về nhà chơi và gặp nội. Cứ như vậy đã hơn mười năm rồi chị chưa đi thêm bước nữa còn anh đã lập gđ và có thêm một đứa con.
Cô trong thời gian đi dạy vừa qua cũng thấy lạ là cô dạy lâu như vậy mà chưa từng gặp qua ba be My cũng không nghe nhắc đến ba bé My nhưng cô không thuộc tuýp người nhiều chuyện nên cũng nhanh chóng bỏ qua không quan tâm. Với lại quan niệm sống của cô là biết càng ít càng đỡ mệt đầu óc. Đúng là người sống đơn giản nhỉ.
- Cũng được. Vậy để anh đưa em về. Hi vọng lần sau gặp chúng ta sẽ trao đổi với nhau vấn đề này và cũng hi vọng em cho anh câu trả lời như anh mong đợi.
Anh bạn buồn nhưng đành phải thanh toán rồi đưa chị về.
Thật ra thì điều kiệ của anh không tệ nhưng không hiểu sao chị lại không....
Ở đời quả đúng là có lắm bất ngờ, như hôm nay chẳng hạng.
Người ta tới hẹn lại lên còn cô tới hẹn lại phải lại phải tới nhà cái người đáng ghét kia. Bữa nào tới mà không phải chị ta mở cổng thì tâm trạng còn vui vẻ, còn mà gặp chị ta là y như rằng. Cũng may hôm nay đón cô là bé My. Nhưng cũng lạ, từ ngày dạy đến nay đây là lần đầu tiên con bé ra mở cổng mà tâm trạng có lẽ cũng hết sức vui vẻ. Đây là bất ngờ thứ nhất.
- Sao hôm nay là con mở cửa cho cô?
- Dạ tại con muốn vậy.
- Thích thật không đó hay là có ý đồ gì đây.
Cô đúng là đa nghi như tào tháo nhỉ
- Mà cũng có tí chuyện.
- Biết ngay mà.
Cô mắng yêu con bé.
Đợi cô chống xe xong bé My ôm cánh tay cô vào trong vừa đi vừa nói.
- con có chuyện vui muốn báo với cô nhưng cô phải.... À mà sao trước đó cô không hỏi con là chuyện gì.
- Muốn nói trước sau gì con cũng sẽ nói huống hồ gì cô không phải là người nóng vội cũng không phải người tò mò.
Cô và bé My vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ. Chị thấy mà không khỏi ngạc nhiên, không biết từ khi nào cô trò thân nhau đến cả ôm cánh tay nhau vậy. Thân đến nổi bé My dành phần mở cổng cho cô giáo.
- Chuyện gì mà vui vậy con?
Trời ạ! Lại gặp chị ta nữa. Chị ta rãnh quá không biết.
- Dạ con muốn thông báo với Mẹ và cô là con có điểm kiểm tra hoá rồi.
- Bao nhiêu con.
Chị lên tiếng chứ cô thì vẫn bình chân như chưa nghe gì. Đúng là tính tình được tu dưỡng tốt, không thể hiện sự nóng vội. Đúng là như cô đã nói, muốn nói trước sau gì cũng nói.
- Dạ 9điểm. Con là một trong hai đứa cao nhất lớp đó.
Và đây là bất ngờ thứ hai vì cô không nghỉ con bé lại tài giỏi đến vậy.
- Giỏi vậy con. Muốn Mẹ thưởng gì nào?
- Cô lên phòng trước nha My.
- Dạ.
Cô nói xong lên phòng như chưa nghe thấy gì. Thật ra trong lòng cô rất vui nhưng không thể hiện ra ngoài.
Chị thì vô cùng ngạc nhiên với điểm của con gái. Từ lúc lên cấp hai đến giờ chưa khi nào con bé đạt điểm 9 môn tự nhiên, chứ đừng nói gì đến cao nhất lớp, thế mà lần này cô ta dạy có một buổi mà..... Chị đã có một cái nhìn khác về cô. Nhưng cũng cảm thấy khó hiểu với hành động của cô vừa rồi, cứ y như là không cảm xúc. Chẳng lẽ cô không vui khi bé My báo điểm sao.
- Dạ Mẹ để đó sau nha Mẹ. Con lên phòng kẻo cô đợi.
- Ờ
Bé My vội vàng theo sau cô lên phòng.
- Chúc mừng con. Có phải muốn cô thưởng không?
- Dạ.
- Nhưng phải nằm trong khả năng nha. Cô không giàu có như Mẹ con đâu.
- Dạ con chỉ muốn được ăn kem thôi. Cô dẫn con đi ăn nha.
Bé My lâu lắm rồi không được ăn kem nên rất muốn, sẵn dịp này đi ăn để được nói chuyện với cô nhiều hơn chứ trong giờ học cô không nói gì nhiều mà phần lớn là giảng bài.
- Được. Tưởng chuyện gì lớn lao chứ cái đó thì đơn giản.
- Tối nay đi luôn nha cô.
Bé My thấy cô đồng ý liền vui vẻ lên tiếng.
- Tối nay còn phải học đi làm sao được.
- Gần nhà con có quán kem ngon lắm, học xong rồi đi cũng kịp mà cô. Cô thưởng nóng cho con đi cô.
Bé My giọng nhõng nhẽo không thể nào hơn nữa nên cô đành phải đồng ý chứ không buổi nay khó lòng mà học được với con bé.
- ok. Con học ngoan và giỏi lát cô dẫn con đi.
- Year !
Con bé la lên thật lớn tiếng y như rằng đây là niềm vui lớn nhất đời nó vậy nhưng cô cũng cảm thấy vui lây với niềm vui của con bé. Con bé thật dễ thương. Phải chi mẹ nó cũng như nó thì ..... Không hiểu sao tự dưng cô lại liên tưởng đến chị ta nữa.
- Nè nè. Nhỏ thôi. Giờ có học không hay là định đứng đó mơ rồi ngủ quên trong chiến thắng luôn.
- Dạ.
Hai cô trò cũng nhanh chóng kết thúc buổi học sớm hơn một tí rồi cùng nhau đi xuống. Lại gặp chị ta. Hừ! Chị ta như ma ám vậy, cứ lãng vãng hoài vậy không biết.
- Tôi đưa bé My đi ăn kem tí nữa tôi đưa trở về.
Dù gì cũng dắt con gái người ta đi nên cũng phải báo cho người ta tiếng cho có lệ.
- Ừm. Cảm ơn em.
- Tôi đi.
Hôm nay trông chị ta hiền khác xa cái lần đầu....
- Chào mẹ con đi.
- Ừm. Đi vui vẻ nha con.
- Dạ.
Cô và bé My rất nhanh đã an vị trong quán.
- Cô muốn ăn kem gì?
- Con ăn loại gì cho cô loại đó chứ cô có ăn kem bao giờ đâu mà biết loại gì.
Thật ra tuổi như cô cũng có vài người thích ăn kem nhưng cô từ bé đã không thích nên có biết gì đâu.
- Vậy mình ăn lẩu kem nha cô?
- Lẩu kem là sao?
Cô ngạc nhiên hỏi lại. Đúng là nhà quê nhỉ.
- là ở đây có bao nhiêu loại thì mình ăn hết bấy nhiêu, mỗi loại một viên.
- Vậy cũng được.
Cô nhanh chóng đồng ý.
Trong lúc chờ đợi bé My liền tranh thủ hỏi cô.
- Cô ơi! Cô dạy trường nào vậy cô?
Cô thoáng bối rối vì không biết phải nói sao, không lẽ nói dạy đhkt. Cũng không lẽ nói dối... Suy nghĩ một lúc cô trả lời.
- Chứ mẹ không nói với con sao? Con hỏi mẹ đó, cô có nói với mẹ mà.
- Dạ để con hỏi Mẹ. Vậy cô bao nhiêu tuổi, cô có bạn trai chưa.
Trời! Con bé này bạo thật. Dám hỏi cả bạn trai nữa chứ, ai bảo nó hiền.
- Cô chưa có. Nhưng con còn nhỏ đừng để tâm vào vấn đề đó làm đầu óc nặng nề khó tiếp thu kiến thức. Tuổi con chỉ lo ăn và học thôi còn những chuyện khác con đừng để ý làm gì.
Cô không trực tiếp trả lời tuổi cho con bé mà chỉ nói chung chung về đạo lí đơn giản.
- À cô dạy con cũng lâu rồi mà không thấy ba con, không biết....
Dù không muốn tò mò nhưng để đánh lạc hướng con bé cô đành phải hỏi đến vấn đề này. Với lại hiểu thêm một ít về đời sống của học trò để gần gũi hơn cũng tốt, dù gì cũng dạy tới 10 tháng chứ có phải ít đâu.