- Cũng đỡ nhiều rồi con.
- Dạ, đỡ nhưng qua tết mẹ vẫn phải vô tái khám cho chắc ăn.
- Ờ. Mẹ biết rồi.
.....
Làng quê yên tĩnh dù là đêm hay ngày. Nhưng ban đêm, tiết trời se lạnh, xung quanh tĩnh mịch khiến người ta thèm và nhớ một chút gì đó ồn ào nóng ấm và náo nhiệt. Cô cũng không ngoại lệ.
Cô nhớ sài gòn, nhớ những phiền phức sài gòn mang lại và cô nhớ đến chị. Nhớ những lúc chị lẽo đẽo theo mình, nhớ những lúc chị làm phiền đến mình. Giờ yên tĩnh không ai làm phiền đáng lẽ ra mình phải thấy thoải mái mới phải. Tại sao lòng mình lại không vui, tâm không tịnh mà như có gợn sóng lăn tăn.... Cô đang cố gắng để đưa mình vào giấc ngủ nhưng sao quá khó. Cô đang cần một chút nắng ấm để xua tan đi màn đêm lạnh giá. Và cô biết chỉ có ở sài gòn mới có những thứ cô cần.
Sài gòn nắng ấm là vậy nhưng lòng người lại đang thấy giá lạnh. Cô về ba hôm rồi mà cũng không nhắn cho chị một tin. Em ấy thật nhẫn tâm, biết ra đi là mình sẽ nhớ, vậy mà một lần cũng không thèm liên lạc. Mới có ba hôm mà chị nhớ cô đến phát điên lên được. Chị đang tìm cách nào có thể gặp cô sớm hơn chứ với cái cảnh này chắc mình chết vì nhớ mất.
********************
Chào các bạn!
Vẫn lời cảm ơn gửi đến các bạn vì những lời chúc 20/11 cùng với sự quan tâm dành cho mình.
Thường thứ bảy cn mình không lên mạng. Hôm nay mình lên và cũng đã biết. Mình xin nhận một phần trách nhiệm về chuyện này. Các bạn biết không, để trưởng thành ai cũng phải trải qua thời nông nỗi( mình cũng không ngoại lệ đâu) và qua thời gian con người chúng ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Mình mong rằng các bạn cũng vậy vì cuộc sống này còn rất nhiều điều đáng để ta quan tâm và chia sẻ. Một khi ta có cái để ta quan tâm ta sẽ thấy cuộc sống này còn ý nghĩa và cho thấy mình đang tồn tại....
Cảm ơn bạn Gaara Nguyen đã gợi ý nhưng mình tôn trọng tất cả các bạn đọc cũng như ý kiến của các bạn nên mình không muốn làm theo cách của bạn.
Một lầm nữa mình hứa sẽ không bỏ truyện giữa chừng cũng như các câu hỏi riêng tư về mình, mình sẽ trả lời khi truyện đã được 2/3. Tập này mình viết vội quá nên lời văn không được hay lắm. Các bạn thông cảm nha.
THÂN CHÀO CÁC BẠN!
Mới đó mà đã qua bốn ngày nghỉ trước tết. Đêm nay là giao thừa, thường thì vào những dịp đặc biệt như thế này ai cũng muốn bên cạnh những người thân yêu của mình đón chào thời khắc quan trọng. Cùng những người thân yêu của mình chứng kiến và trải qua phút giây đầu tiên của năm mới.
Chị cũng không ngoại lệ. Đêm nay cũng như mọi năm, bên con gái cùng đi đón giao thừa. Chị muốn ra ngoài để cảm nhận cái không khí náo nhiệt, muốn con gái cũng được như bạn bè cùng trang lứa. Cũng được mẹ đưa đi trong những lúc như thế này. Chị biết con gái đã thiệt thòi vì cuộc hôn nhân của mình nên để bù đắp cho con chị luôn làm những gì có thể. Vã lại cũng đã lâu rồi chị mới có thời gian dành cho con vì bộn bề công việc, vì những lo toan trong cuộc sống.
Năm nay chị cũng đưa con đi xem lễ hội bắn pháo hoa, đi chùa xin lộc đầu năm. Nói tới lộc, chị lại nghĩ đến cô. Không biết giờ này em ấy đã đi xin lộc chưa, có xin cho mình không. Em ấy đúng là lạnh lùng, một lời nhắn gửi cũng không nói gì đến chúc mừng. Đúng là vô tâm mà.
- Alo tôi nghe.
Chị mấy hôm nay muốn gọi cho cô lắm rồi nhưng không tìm ra lí do. Gọi hỏi thăm chắc gì em ấy chịu nghe chứ nói gì đến nói chuyện. Giờ này giao thừa thì em ấy không thể không nhận lời chúc mừng. Nghỉ vậy nên trong thời gian con gái chờ tới lượt mình giải quẻ sâm chị đã ra ngoài gọi đt cho cô.
- Tôi gọi chúc tết em cùng ba mẹ. Chúc ba mẹ dồi dào sức khoẻ và nhiều niềm vui trong cuộc sống. Chúc em năm mới gặt hái nhiều thành công và đặc biệt tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
- Cảm ơn chị. Chị và bé My cũng vậy nhé. Luôn khoẻ và có thật nhiều niềm vui. Riêng chị công việc thuận buồm xuôi gió.
- Cảm ơn em. Em có đang đi đón giao thừa không?
- Tôi đang ở nhà vì trời lạnh quá đi xe không nỗi.
- Lạnh lắm à.
- Ờ. Chỉ riêng năm nay thôi.
- Nhà em ăn tết lớn không?
- Nhà tôi ít người nên cũng không sắm sửa gì nhiều. Chủ yếu dọn dẹp sạch sẽ cho năm mới sáng sủa thôi. Chị đang ở ngoài à?
- Tôi với bé My đang ở chùa.
- À.
- Em đang thức hay là tôi làm mất giấc ngủ của em.
- Tôi chưa ngủ.
- Nhớ sài gòn sao?
- Tôi lạnh nên không ngủ được chứ nhớ nhung gì.
- Tôi gửi chút nắng sg về cho em nhé!
- Chị gửi được tôi cũng nhận à.
Cô biết chị đùa nên cũng không ngại hoà tấu cùng chị.
- Vậy em đợi đó tôi sẽ mang ra cho em.
- Tôi sẽ đợi.
- Em không nhớ sg thật sao?
- Chị muốn biết?
- Ờ.
- Chị muốn tôi cũng không nói.
- Nhưng sg nhớ em. Tôi cũng nhớ em. Thôi tôi vào với bé My đây. Em cũng cố gắng ngủ tí đi nha. Miss you!
- Ờ. Chị đi chơi vui vẻ.
Gọi xong cho cô, chị lại có quyết định cho chuyến đi chơi tết của mình cùng con gái.
Quẻ sâm đã được giải, con gái học hành thi cử rất tốt. Chị mọi việc thuận lợi, riêng đường tình duyên gặp không ít trục trặc.
Cũng như mọi năm.
Mùng một tết chị luôn đưa bé My về bên nội thắp nhang cho tổ tiên. Dù chị và ba bé không còn sống chung nhưng chị muốn con phải biết nguồn biết cội. Bên nhà nội cũng hiểu cho chị và luôn chào đón chị như thành viên trong gia đình. Cũng dành cho chị những tình cảm tốt đẹp.
Chị cũng không quên đưa con đi chúc tết các dì của bé và các bà con bên ngoại.
Ngày mùng một trôi qua nhẹ nhàng và đong đầy tình cảm với chị cùng con gái dù vẫn có một chút gì đó thiếu thiếu. Nhưng không sao, chị sẽ tìm cách lấp đầy chổ trống đó.
Chị là người có tiếng tăm và quan hệ rộng rãi nên ngày tết khách khứa lúc nào cũng tấp nập. Người chúc này người chúc kia, tiếng cười kèm lời chúc vang khắp nhà trong mấy ngày ít ỏi.
Chẳng bù cho ở quê, không phải là không có không khí tết mà vì năm nay lạnh quá nên mọi người phải tới tầm gần trưa mới ra khỏi nhà. Khoảng sau 4h là đã không muốn đi đâu, trừ mấy bạn thanh niên trai tráng bất chấp thời tiết giá lạnh mà ra đường.
Cô cũng không ngoại lệ, chúc tết bà con hàng xóm, gặp gỡ ít bạn bè thầy cô giáo cũ. Còn lại phần lớn thời gian ở nhà và cho những suy tư của riêng mình.
- Cháu chào bác. Cho cháu hỏi đây phải nhà của cô Việt Uyên không ạ.
- À đúng rồi. Con là....
- Dạ con là đồng nghiệp của Uyên ở Sài Gòn ra.
Chị sau khi xong thủ tục chúc tụng hai ngày tết ở sg liền cùng con gái lên đường thực hiện lời hứa đem nắng ấm đến cho cô.
Người nhà quê vốn hiếu khách và nhiệt tình. Chị sau khi đưa địa chỉ cho taxi chở tới thôn của cô thì không khó để biết được nhà của cô. Mọi người nhiệt tình hướng dẫn cho chị nhà Ông Nho ba bé Uyên vì ở quê mọi người ai cũng biết nhau. Họ sống thật thà nên khách của hàng xóm cũng xem như khách của mình. Vã lại ở quê cô cũng thuộc dạng nỗi tiếng vì học giỏi làm cũng giỏi lại ngoan hiền, là tấm gương mọi người đem ra dạy cho con cái mình nên đâu có gì khó khi biết nhà cô.
- À. Con gọi cho bé Uyên chưa? Mà con với bé vô nhà đi. Đứng ngoài lạnh với lại cũng đi quãng đường dài rồi.
- Dạ. Cháu cảm ơn. Cháu chưa gọi.
- Cháu chào bà.
- Chào cháu. Cháu xinh quá.
- Để bác đi gọi bé Uyên về vì có khi con bé đi mà không cầm theo đt. À để bác lấy cho hai mẹ con ly nước nóng uống cho ấm bụng đã.
- Dạ cảm ơn bác. Mà Uyên đi chơi gần hay sao mà bác đi gọi về.
- Đâu có. Nó ở ngoài bờ sông.
- Lạnh vầy mà sao lại ngồi ngoài đó bác.
- Chuyện dài lắm con, nhưng cứ hai ba hôm là nó lại ra đó một lần. Để bác ra gọi nó về.
- Thôi để cháu ra đó luôn cũng được.
- Ngoài đó lạnh lắm.
- Dạ không sao. Bé My có muốn ra đó với Mẹ và gặp cô luôn không?
- Dạ chắc không mẹ. Con say xe hơi mệt.
- Vậy cháu vô phòng bé Uyên để đồ đi. Bà lấy nước nóng cho cháu rữa mặt rồi nghỉ ngơi xíu cho khoẻ. Tội nghiệp con bé, say xe nhìn xanh mét hà.