- Ừm.
Quỳnh còn chưa biết đãi ngộ riêng dành cho cô chứ không chắc phải té xỉu luôn.
- Mà làm sao chị có số chị ấy.
Quỳnh là muốn hỏi cho tới nơi đây.
- Tôi mới xin bạn tôi hôm qua.
- À.
Buổi chiều ở cty, trong cùng một phòng có hai người đang đuổi theo hai dòng suy nghĩ khác nhau.
Quỳnh biết bây giờ mình đã có số của cô. Cô có nhận làm ở đây hay không không quan trọng với Quỳnh. Quan trọng là nghĩ ra cách tiếp cận làm quen với cô trước đã.
Chị với miên mang suy nghĩ về cô, về mối quan hệ với cô trong thời gian qua. Có lẽ mối quan hệ giữa chị và cô cũng đã dần được cải thiện theo chiều hướng tốt dần lên. Nút thắt ban đầu cũng đã được gỡ bỏ. Vậy không có lí gì cô không thể làm cùng cty với chị. Cô là người thông minh, có lẽ cũng sẽ có quyết định thông minh. Chị tin là vậy.
"Reng reng"
- Kim Anh, tớ nghe.
Đang suy tư nghĩ ngợi thì bạn Kim Anh nhà ta gọi. Chắc là về rồi đây.
- Dạo này thấy cậu ít liên lạc với tớ ha. Có tình quên bạn phải không?
- Cậu linh tinh gì đó. Về rồi hay sao mà gọi cho tớ vậy?
- Tối nay tớ mới về. Mai cafe nha. Lâu quá nhớ cậu rồi.
- Gớm. Cậu mà nhớ tớ thì trai đẹp để đâu. Sáng hay tối.
- Tối đi, nhiều thời gian tám hơn.
Mai là thứ bảy, mình hẹn chở em ấy đi phòng trà. Sao đây?
- Mai đi phòng trà nghe nhạc đi.
- Sao lại hẹn ở phòng trà. Mà thôi, ở đâu cũng được.
- Vậy mai tớ nhắn cho cậu địa chỉ cậu tự tới nha.
- Chứ không phải cậu qua chở tớ à.
- Tớ đâu phải tài xế của cậu.
- Ơ. Thôi cũng được.
Kim Anh có vẻ là người bạn dễ tính. Cái gì cũng được. Bởi vậy với chị Kim Anh là người bạn chị thân nhất trong số bạn bè và chị cũng dễ dàng tâm sự cùng với Kim Anh bất kì chuyện gì.
Thời gian chị chờ đợi và cô suy nghĩ trôi qua trong bình lặng dù cả hai thấy một ngày dài thăm thẳm. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cô không muốn né tránh hay làm con rùa rụt cổ.
- Alo, tôi vẫn đang đợi đt của em.
Chị vẫn vậy, cách nói chuyện chị vẫn cho thấy với chị cô luôn là người quan trọng.
- Tôi đã có quyết định của mình.
- Tôi vẫn luôn mong rằng em sẽ tới cty tôi làm.
- Tôi sẽ làm ở cty chị.
- Cảm ơn em.
- Nhưng qua tết tây vì tôi phải bàn giao cho xong những việc còn lại ở cty củ.
- Được được. Em cứ thu xếp, không cần phải vội. Khi nào em đi làm chúng ta sẽ thoả thuận chi tiết về hợp đồng và các điều khoản khác.
- Tôi biết rồi.
- Tối nay tôi tới đón em.
- Tôi biết rồi.
- 8h đúng không.
- Ừm.
Cúp máy, chị vui không thể tả được. Vậy là giờ đây ngày nào giờ nào em ấy cũng bên mình. Không còn cảnh nhớ nhung làm mình thay đổi tâm tính như thời gian vừa qua. Chị cũng đang mong cho trời mau tối vì đây là lần đầu tiên chị đưa đón cô đi hát.
- Hi! Cậu đến lâu chưa?
Kim Anh vừa vào là đã nghe tới giọng rồi.
- Cũng tới được lúc.
Chị hẹn Kim Anh 8h30 nhưng đưa cô tới mới có 8h15. Cô còn vào trong chuẩn bị nên chị ngồi đây vừa uống nước vừa đợi Kim Anh luôn.
- Lạ nha. Mấy lần trước hẹn cậu đi riêng là luôn đến trễ, nay sao lại đến sớm đợi tớ vậy. Nhớ tớ quá nên nôn nóng hả?
Kim Anh đang tưởng mình là nhân vật chính ngày hôm nay nhưng nếu biết chị vì ai kia nên đến sớm chứ không phải vì mình thì....
- Cậu ngồi đi, đứng hoài không mỏi chân sao?
- À. Gặp cậu mừng quá nên quên luôn.
- Vậy không biết ai mới nôn nóng à nha.
- Thì tớ. Để xem xem cậu mập hay ốm có thay đổi gì không?
- Làm gì có mấy tháng mà thay với chả đổi.
- Ê hình như thấy cậu càng ngày càng đẹp hơn à nha. Nhìn cũng tươi tắn hơn. Cậu đang yêu đúng không?
- Tào lao, tớ lúc nào chả xinh đẹp.
- Nghi lắm, chỉ có người đang yêu mới có sắc thái như vậy. Khai mau? Ai may mắn lọt vào mắt xanh của bạn tui vậy?
Kim Anh là vậy, với chị luôn quan tâm và cũng luôn thẳng thắng.
- Đâu ra mà yêu với đương. Vẫn đi về lẻ bóng cô nương ơi. Tui đang tìm, mà cậu lo cho thân cậu đi. Sắp U4 rồi mà chưa chịu lấy chồng là sao.
- Tớ ở vậy cho đàn ông thèm chơi.
- Ờ mà cv bên đó ổn rồi à
- Thì xong rồi mới về nè. Ở bên đó chán chết đi được. Mặc dù môi trường sống hiện đại nhưng có một mình không bạn bè buồn lắm. Tớ nhớ mọi người, nhất là cậu. Cho tớ ôm cái cho thoả lòng tớ mong nhớ bấy lâu nha.
- Ấy ấy. Làm sao được. Cậu dẹp ngay cái cách cư xử này đi nhé!
Chị vừa né tránh vừa nói khi thấy bạn mình giang hai tay định ôm thật.
- À mà sao nay lại hẹn ở đây. Tí có nhạc sao mà nói chuyện được.
Kim Anh cũng định đùa chứ không tính là thật nên lẹ làng thu tay mình lại.
- Thì lâu lâu thay đổi không khí.
" Kính chào tất cả các khán thính giả. Cảm ơn các bạn đã đến đây ủng hộ cho chương trình ca nhạc của phòng trà chúng tôi. Cứ đến hẹn lại lên, vào tối thứ bảy phòng trà chỉ có riêng một giọng ca để phục vụ các bạn. Nhưng hôm nay để thay đổi không khí, chúng tôi có mời đến một giọng ca khác để cùng với ca sĩ của phòng trà chúng tôi đem đến cho các bạn một đêm với hai sắc thái khác nhau. Một nhẹ nhàng sâu lắng, một trẻ trung sôi động. Sau đây xin mời các bạn thưởng thức ca khúc thật sôi động để mở màn cho đêm nhạc hôm nay. Ca khúc : đêm huyền diệu với tiếng hát cao công nghĩa. Xin mời. "
Cuộc trò chuyện của chị và Kim Anh tạm ngưng để thưởng thức màn trình diển của ca sĩ. Bài hát như khuấy động cả không gian nhỏ trong phòng.
- Ê ca sĩ này hát cũng hay đó chứ há.
- Ờ.
Chị cũng chẳng quan tâm lắm nên trả lời qua loa.
" Sau đây là ca khúc tình lỡ với ca sĩ Đoàn Việt Uyên"
- Ê tên nghe quen quen.
- Ờ.
- Cậu sao vậy. Sao lúc nào cũng ờ là sao. Chẳng lẽ là cô bé đó, trùng hợp vậy sao. Mà sao cô bé đó là ca sĩ được chứ.
Kim Anh cứ độc thoại một mình mà không thấy chị nới gì cho đến khi nghe giọng hát cất lên và cô đi ra từ cánh gà sân khấu.
- Hả, là cô bé đó phải không? Trông giống lắm luôn.
- Ờ.
- Cậu không nói câu nào khác được sao?
- Thì là cô ấy nên tớ ờ chứ sao nữa.
- Là sao? Cậu biết trước.
- Ờ.
- Cậu cố tình tới đây.
- Ờ.
- Là sao tớ không hiểu?
Đúng là chị không nói gì làm Kim Anh rối tung rối mù lên. Mà chị biết nói gì đây, chẳng lẽ nói mình đang theo đuổi người ta và tình nguyện đưa đón. Làm sao có thể nói được khi mà mọi chuyện đã có gì đâu.
- Lần trước tớ tới đây nghe nhạc vô tình biết cô ấy hát ở đây nên hôm nay cố ý rủ cậu tới đây thưởng thức.
Nói dối trắng trợn mà không chớp mắt bây giờ còn sót lại có lẽ mỗi mình chị. Nhưng Kim Anh lại tin răm rắp.
- Ờ. Mà cô bé đó hát cũng được đó chứ.
- Tớ thấy hay mà.
- Ờ thì hay.
Từ đó đến lúc kết thúc chương trình chị và Kim Anh chỉ nói bâng quơ mấy câu chủ yếu là thưởng thức âm nhạc.
- Cậu về cẩn thận. Hẹn dịp khác sẽ tám nhiều hơn.
- Ờ.
Chị nói với Kim Anh khi hai người ra lấy xe và cũng không quên nhắn vào máy cho cô
" Tôi đợi em ngoài cổng nhé!"
- Có chuyện gì à?
Chị thấy cô nhìn đt rồi nhíu mày có điều suy nghĩ.
- Tại có nhiều cuộc gọi nhỡ từ một số, cũng không biết là ai có gì quan trọng không mà gọi nhiều lần trong khi công việc và một số đối tác tôi đã chuyển giao hết rồi.
- Thì gọi lại là biết ngay đấy mà.
- Giờ này muộn rồi.
- Thôi cứ gọi đi, biết đâu có việc quan trọng.
- Ừm.
" Alo ,Chào chị Uyên. Em là Quỳnh bên cty Phạm Như. Vừa rồi em có gọi nhưng không thấy chị bắt máy. Tưởng chị ngủ rồi.
- À chào Quỳnh. Tại Uyên để đt chế độ im lặng nên không biết. Sorry Quỳnh nha. Quỳnh gọi cho Uyên có gì không? Nếu là cv thì Uyên đã trả lời với TGĐ bên Quỳnh rồi.