- Tối nay tôi không đến đó.
- Em lừa tôi.
- Tôi là nói thật.
- Vậy tối nay em làm gì mà không đến đó?
Chị bắt đầu thấy khó chịu khi tưởng là cô đi đâu.
- Tôi có đi làm thêm thì cũng có nguyên tắc của tôi. Tuần tôi chỉ đến đó hai hôm, thứ sáu thứ bảy tôi đến rồi nên cn tôi không đến nữa. Tôi là ở nhà, ở nhà xem tài liệu đó chị hai. Chị nghe rõ chưa vậy.
Cô bắt đầu nổi cáu với chị. Đeo bám kiểu chị không nổi cáu mới lạ.
- Ờ vậy mà tôi tưởng ...
Tưởng tưởng cái gì, chị làm ơn để tôi thở với. Tôi đang nghẹt thở muốn xỉu luôn rồi nè. Không biết kiếp trước tôi ở ác hay sao mà kiếp này nhận toàn chuyện chẳng hay ho gì. Mà tất cả là tại chị, tại chị và cái xe chết tiệt của chị. Nói tới cái xe cô lại thấy bực mình.
- Chị làm ơn bán chiếc xe này đi được không?
- Sao lại phải bán, xe này tôi mới mua không lâu đang đi tốt mà bán gì?
Đúng rồi, với chị thì tốt rồi, nhưng với tôi thì vì nó mà tôi có chuỗi ngày ảm đạm chị biết không.
Chị cũng không hiểu được thâm ý bên trong câu nói của cô.
- Chị không thấy chiếc xe này đem lại phiền phức cho tôi sao. Vì nó mà tôi không có lấy một ngày tự do.
Cô lúc này cũng không muốn quanh co nữa. Với chị cứ nói thẳng như ruột ngựa là tốt nhất.
- Ai làm em mất tự do vậy ?
Chị giả nai giỏi quá hả. Ở đây chỉ có tôi với chị, chị nghĩ tôi nói với ai nữa chứ.Hay là chị kém thông minh thật. Đúng là nói với chị mệt quá. Chị thích làm gì chị cứ làm, tôi cũng chẳng cần quan tâm.
- Là một người dưng khó ưa đó mà. Chị quan tâm làm gì, lo lái xe đi. Tôi nhắm mắt tí, tới gọi tôi.
- Ừm.
Mỗi lần cô trốn tránh đều muốn im lặng. Nhưng thật ra cô là không muốn đôi co với chị vì có nói kiểu gì thì cuối cùng cũng theo ý của chị.
Chị thì vui với ý tưởng vừa rồi của mình. Vậy là sau này tuần gặp em ấy những sáu hôm. Kiểu gì em ấy cũng sẽ xiêu lòng cho xem vì ông bà mình thường nói: nhất cự ly nhì tốc độ mà. Mình có cả hai, chẳng lẻ không thể làm em ấy cảm động được sao.
Miên mang suy nghĩ thì xe cũng tới nơi cần tới, nhưng người cần xuống xe thì lại ngủ ngon lành. Không nỡ đánh thức ai kia nên chị đành ngồi luôn trên xe đợi.
- Tới nơi rồi à.
Cô mở mắt câu đầu tiên là hỏi chị mà cũng như không phải hỏi chị.
- Ừm, tới rồi. Đi ăn chiều nhé!
- Cái gì mới ăn trưa mà ăn chiều gì. Chị là đói bụng?
Cô nói thế chứ cũng nhìn đến cái đồng hồ cũ kỉ trên tay mình mà không khỏi giật mình.
- Cái gì gần 4h á. Sao tới nơi chị không gọi tôi mà để tới giờ.
- em đang ngủ ngon mà.
- Chị ngồi trên xe tới giờ à.
Cô có chút ái ngại cùng cảm động nhìn chị.
- Ừm. Đi ăn chiều nhé!
- Chị đói bụng?
- Có chút chút. Đi nhé!
Chị phải nhắc lại tới lần thứ ba mới được cô đồng ý.
- Cũng được nhưng chị có muốn lên nhà rửa mặt không.
Cô biết lúc này mà từ chối không đi nữa thì mình đúng là không phải nên rất thật lòng đồng ý vả lại cô cũng chưa nấu cơm chiều nên đi cùng chị cũng là hợp tình hợp lí.
Chị thì khỏi nói, vui vẻ ra mặt khi thấy cô dễ dàng đi cùng mình mà không trả treo như trước đây.
- Lên nhà em tí cũng được. Dù gì giờ cũng còn sớm.
- Đợi tôi tắm nha.
Cô nói với chị khi cả hai đã vào nhà. Và cô thấy mình cũng cần tắm cho mát vì lúc sáng chơi cùng mấy đứa nhỏ người giờ đã rất khó chịu rồi
- Ừm. Em không phải vội. Tôi ngã lưng tí nha.
Cô không nói gì, chị mặc nhiên hiểu là cô đồng ý.
Lần thứ hai ở trong phòng cô nhưng chị đã có cảm giác thân quen. Chị muốn lần sau đến đây mình được chào đón như người nhà chứ không phải là khách. Nhưng là bao giờ.....chị cũng chưa biết.
Cô tắm ra thì lại thấy chị ngủ. Chắc từ trưa đến giờ ngồi trên xe làm chị mệt mỏi. Cô chợt thấy chạnh lòng. Chị ấy vì mình đã làm rất nhiều việc....
Nhìn chị ngủ trông chị hiền lành, gương mặt đẹp rất mặn mà của gái một con và vẫn chưa thấy dấu hiệu của tuổi tác theo thời gian. Cô vừa ngắm chị vừa suy nghĩ: chị xinh đẹp giỏi giang vậy thiếu gì người xứng đáng cùng chị, việc gì chị phải nhọc công. Có đáng không?
Ngồi ngắm chị một lúc, cô bật điều hoà đắp cho chị tấm chăn rồi ra ngoài xem tài liệu vì cô còn rất nhiều tài liệu chưa đọc xong.
- Đã hơn 7h rồi sao? Xin lỗi tôi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Chị không ngủ mới là lạ. Tối đến phòng trà 11h mới về, sáng hôm sau 5h đã phải dậy và theo chân cô tới giờ, còn phải ngồi xe nhìn cô ngủ gần 2 tiếng đồng hồ. Chị cũng quá có lòng đi.
- Không sao, tôi cũng chưa đói lắm. Trong nhà tắm còn cái bàn chải hôm nọ chị dùng. Để tôi vô lấy cho chị cái khăn.
Chị trở ra lại thấy cô ngồi đọc tài liệu. Tò mò lại gần xem.
- Em đang tìm đề tài?
- Ừm. Cũng chỉ là xem, chưa quyết định.
- Em định học lên nữa sao?
- Tôi thấy mình còn trẻ, cũng nên biết thêm chút ít. Sau này lớn tuổi khó tiếp thu với lại bề bộn đủ thứ lại không sắp xếp được thời gian.
- Em định học ở đâu?
- Cũng chưa biết vì đề tài chưa gửi đi, biết có được hay không. Nhưng nếu được chắc tôi học ở Mỹ.
- Ở Luân Đôn cũng tốt lắm mà.
- Chi phí bên đó đắt đỏ lắm, tôi lại không khá giả gì. Với tôi Mỹ là lựa chọn tốt nhất rồi. Thôi không nói chuyện này nữa, đi được chưa?
- Ừm. À hai hôm nữa là noel, hôm đó em có đi chơi đâu không?
- Chắc là không vì tôi còn nhiều thứ phải làm lắm nên tranh thủ thời gian.
- Ờ.
Hai người sau bữa ăn tối thì ai bề nhà nấy vì chị cũng đã được bên cô nguyên ngày nay và cũng cần phải về nhà với con gái.
*****
Tuần này quả là có nhiều chuyện với cô và cả với chị.
Thứ hai tại trường.
- Cô Uyên giờ giải lao không làm gì xuống căn tin uống nước cùng tôi nhé!
- Dạ có chuyện gì không Thầy?
Thời gian qua cô đã cố tình tránh gặp mặt thầy Tuấn khi không cần thiết. Nhưng dạy chung trường thì làm sao có thể không gặp là không gặp khi mà lối đi cũng không muốn ủng hộ cô.
- À lâu nay ít gặp Uyên nên tôi cũng có tí chuyện muốn nói.
- Dạ.
Cô cũng muốn xem thầy nói gì. Nếu được cô cũng muốn rõ ràng mọi chuyện.
- Uyên này, em cũng biết tấm lòng của tôi và tình cảm tôi dành cho em. Cũng đã ba năm rồi, tôi biết em đang nghĩ gì. Nhưng em cũng nên mở lòng mình, hãy cho chính em và cũng là cho tôi một cơ hội. Tôi muốn được chăm sóc cho em trong quãng đời còn lại. Em thấy sao?
- Dạ em cảm ơn thầy nhưng có lẽ em sẽ làm thầy thất vọng. Thời gian này em chưa nghĩ đến chuyện đó, em còn một số việc phải làm và có thể mất một thời gian khá lâu. Thầy cũng nên tìm một người khác hợp hơn em và quan trọng là người đó sẽ cho thầy cảm giác bình yên. Em nghĩ là mình không hợp với thầy. Em chỉ nói vậy thôi, mong rằng thầy hiểu. Em xin phép.
Cô nói rồi đứng lên đi về phòng nghỉ của gv mặc cho thầy Tuấn ngồi đó bất động. Cô cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm vì đã trãi được lòng mình. Không muốn thầy Tuấn vì mình mà đợi chờ uổng phí thời gian.
Cũng trong ngày đó tại cty chị.
- Tổng giám đốc, chị lại có hoa. Xử lí sao đây chị?
Mới sáng Quỳnh ôm một bó hoa hồng thật to vào văn phòng. Chị chưa kịp lên tiếng thì Quỳnh dành nói trước.
- Có để lại danh tánh không em?
- Lại không để lại chị.
- Vậy tuỳ em xử lí.
" Reng, reng"
- Alo Như nghe.
Chị bắt máy nhưng cảm thấy kì lạ, nếu đối tác quen thì có trong danh bạ. Còn mới thì liên lạc qua đt bàn chứ đâu có gọi trực tiếp vào máy chị. Ai vậy không biết.
- Chào chị Như. Chị đã nhận được hoa chưa?
- Xin lỗi anh là ai?
- Em là Thái, bạn của Uyên, đã gặp chị hôm trước. Chị còn nhớ không?
- A nhớ chứ. Chào em. Hoa là của em sao.
- Dạ đúng rồi chị. Chị có thích không?
- Cảm ơn em. Khiến em nhọc công rồi.
Giờ thì chị đã biết và chị cũng biết luôn mục đích của Thái vì tối đó cô có nói với chị. Nhưng chị là vậy, lúc nào cũng mềm mỏng.