- Dạ chúng con chào cô Như.
- Chào các con.
Bất công mà, em thì để mấy đứa gọi là chị, còn tôi thì gọi là cô. Tôi đâu có đến nỗi già lắm đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chị vẫn vui vẻ khi thấy mấy đứa nhỏ ở đây rất ngoan và lễ phép.
- Hôm nay chị Uyên ở nguyên ngày hay sao?
- Ừm chị chưa biết nữa, chị nhớ mấy đứa nên đến thăm. Chị có quà cho mấy đứa đây. Tự chia nhau nha, chị vô chào sư rồi trở ra đây chơi nha.
- Dạ cảm ơn chị Uyên.
Cô cúi xuống bế đứa nhỏ nhất theo cùng. Với cô, đứa nhỏ này có rất nhiều kỉ niệm và cô cũng dành tình thương nhiều nhất cho nó. Chị cũng theo chân cô vào gặp sư.
- Nói chị Uyên nghe xem con tên gì nào?
- Dạ Việt Thương.
- Giỏi. Vậy con bao nhiêu tuổi?
- Dạ ba tuổi.
- Giỏi. Vậy con hát cho chị Uyên và cô nghe bài hát mà con thuộc nha.
" Cháu lên ba cháu đi mẫu giáo...."
Lúc bé hát thì cô cũng hát theo với bé làm chị thấy lúc này cô thật là trẻ con và cũng tăng thêm một chút đáng yêu. Không nghĩ cô ít nói và lạnh lùng như vậy mà với bọn nhỏ thì ngược lại.
- Thương hát hay quá. Vậy bây giờ đếm từ một đến mười chị Uyên nghe xem còn nhớ không nè.
- Một... Hai... Ba....
- Giỏi quá, thưởng cho con nè.
Cô đưa bé bịch bánh mà khi nãy mang theo, không quên khui sẵn cho bé.
- Con chào sư.
- A bé Uyên đến hả con. Xuống thăm mấy đứa hay có việc gì.
- Dạ cả hai. À, giới thiệu với sư đây là Chị Như, bạn con.
- Chào con.
- Dạ con chào sư.
- Con có ít tiền gửi sư lo cho mấy đứa nhỏ vào dịp lễ.
Cô nói và đưa cho sư phong bì đã chuẩn bị từ trước.
- Sư cảm ơn con, nhưng con đưa hoài vầy thì cuộc sống của con làm sao.
- Dạ con thu xếp được, sư đừng lo. Sư ở đây lo cho tụi nhỏ vất vả hơn con. Sư nói chuyện với chị Như nha, con ra với mấy đứa nhỏ tí con vô phụ nấu cơm. Nay sư cho con ăn cơm ké nha.
Cô nói rồi trao bé cho chị vội chạy ra ngoài cùng tụi nhỏ bỏ mặc chị làm gì thì làm. Đâu ngờ chị ở đây khai thác được khá nhiều thông tin về cô.
- Con là bạn của bé Uyên.
- Dạ.
- Lần đầu bé Uyên đi cùng người khác đến đây đó.
- Uyên đến đây lâu chưa sư.
- Bé Uyên đến đây cũng được hơn 4 năm rồi. Không biết con bé làm việc gì, thu nhập ra sao chứ tháng nào cũng phụ giúp lo cho mấy đứa nhỏ. Thật ra ở đây cũng có mấy nhà hảo tâm tài trợ nên cũng không đến nỗi nào. Sư có nói bé Uyên tháng nào khó khăn thì cũng không cần phải cố nhưng con bé không nghe. Con bé sống tình cảm lắm.
- Dạ.
- Mấy đứa nhỏ ở đây đứa nào cũng thích con bé.
- Dạ vậy mấy đứa nhỏ ở đây học hành ra sao sư.
- Thì sư và mấy sư ở đây cũng ra địa phương làm giấy khai sinh rồi cho đi học. Nhưng chỉ lo đến 12 thôi chứ không lo nỗi đại học.
- Dạ ở đây toàn trẻ bị bỏ rơi không sao sư.
- Cũng gần như vậy nên tụi nhỏ ở đây đều mang cùng một họ. Riêng đứa nhỏ con đang bế thì khác.
- Là sao sư?
- Đứa nhỏ này cách đây 3 năm bé Uyên nó nhặt về khi còn đỏ hỏn. Nó thương đứa bé này nhất trong số bọn trẻ. Bé Uyên xin với sư đặt theo họ của con bé. Đứa nhỏ có tên là Đoàn Việt Thương.
- Dạ. Mà ở đây có khó khăn gì nhiều không sư?
- Cũng tạm ổn con, tiết kiệm tí thì sống cũng được. Chỉ lo mai mốt tụi nó lớn thì cuộc sống sẽ ta sao thôi.
- Vậy đã có đứa nào lớn và ra trường chưa sư?
- Đứa lớn nhất mới 14 tuổi.
- Mai mốt nếu được con sẽ cố gắng thu xếp việc làm cho tụi nhỏ. Sư đừng lo.
- Vậy cảm ơn con.
- Dạ không có gì sư.
Chị xin phép sư ra sân với tụi nhỏ nhưng thật ra là ra ngoài với cô. Cô đang chơi trò bịt mắt bắt dê với mấy đứa lớn. Thấy chị đi ra tụi nhỏ định chào nhưng chị ra hiệu im lặng.
- Bắt được rồi nha, giờ là đứa nào bị đây. Sao im lặng vây?
Không thấy trả lời cô mở khăn bịt mắt ra.
- Là chị à.
Cô buông chị ra ngượng ngùng hỏi.
- Ừm, tôi nói chuyện với sư xong rồi nên ra đây xem sao?
- Thôi tôi vô nấu cơm cho tụi nhỏ. Chị vô không hay ở đây chơi.
- Tôi cũng vô đó.
Chị theo chân cô vào bếp. Nói vào bếp chứ thật ra chị có làm gì đâu, toàn là cô và mấy sư ở đây làm cả, chị chỉ mỗi việc phụ lặt vặt và ngắm cô là chủ yếu.
- Xong rồi, con ra mời sư và gọi mấy bạn vô ăn cơm luôn nha.
Cả đám nhanh chóng có mặt đông đủ.
- Mấy đứa rữa tay chưa?
- Dạ rồi.
- Vậy chúng ta ăn cơm nha. Con mời mấy sư.
- Dạ chúng con mời sư, cô Như và chị Uyên dùng cơm.
Tụi nhỏ đồng thanh như hát tuồng.
- Đã dặn tụi con bao nhiêu lần là phải gọi là cô Uyên mà.
Một sư lớn tuổi lên tiếng nhắc bọn trẻ làm bọn trẻ cúi đầu như biết lỗi.
- Dạ không sao đâu sư, để tụi nhỏ thoải mái.
- Con chiều riết tụi nó hư hết.
- Dạ. Thôi mấy đứa ăn cơm đi. Chị cũng ăn đi. Ở đây cơm canh đạm bạc, chị ăn tạm vậy. Dù gì sáng giờ cũng nhịn đói rồi.
Cô quay sang chị nói nhỏ, cũng không quên cười gian manh. Ai bảo theo tôi chi, chắc là đói lắm rồi. Đáng đời chị.
Cơm nước xong chị và cô xin phép ra về vì cô sợ chị ngại không dám nghỉ trưa ở đây.
- Chào mấy em nha. Lần sau chị tới há.
- Dạ chào chị Uyên. Chào chị xinh đẹp, lần sau chị tới nữa nha.
- Tạm biệt mấy đứa nha. Lần sau chị nhất định sẽ tới.
- Nè nè, đã bảo gọi là cô rồi mà. Mới đó quên rồi sao.
Cô la tụi nhỏ khi thấy tụi nó gọi chị là chị.
Tụi nhỏ đứa nào cũng nhe răng ra cười ý là không sợ cô. Cô chỉ biết lắc đầu rồi cùng chị lên xe.
- Chị có đói bụng không, có muốn ăn gì không?
Vừa nãy thấy chị ăn ít vì nghĩ là đồ ăn không hợp khẩu vị của chị và một phần sợ chị đói bụng nên cô hỏi chị khi hai người đã đi được một quãng.
- Tôi ăn no mà, đồ ăn rất ngon.
- Sợ chị ăn chay không quen.
- Không, thỉnh thoảng tôi vẫn hay ăn. Ăn chay tốt cho sức khoẻ và góp phần bảo vệ động vật. Tôi vẫn biết.
- Vậy mà tôi tưởng người như chị chỉ biết sơn hào hải vị thôi.
- Em coi thường tôi quá rồi đó nha.
- Thì nếu người khác là tôi cũng sẽ có nhận định như vậy mà.
- Tôi thấy mình cũng hoà nhập và dễ gần mà, đâu đến nổi. Lần sau đi đến đó nhớ nói tôi đi cùng. Tôi hứa với bọn trẻ rồi nên không thể nuốt lời.
Chị dễ gần quá mà, lần đầu gặp tôi chị mắng như tát nước vào mặt mà dễ. Chẳng qua tôi thuần phục chị thôi.
- Ừm. Tôi biết rồi.
- Còn nữa, sau này tôi sẽ đưa đón em đi hát để tránh trường hợp như hôm thứ sáu. Tôi không yên tâm.
- Không không. Tôi tự đi được. Bao năm qua tôi vẫn vậy, không có lí gì giờ lại thay đổi.
Cô nhất quyết từ chối không thể càng ngày càng gần chị hơn. Làm sao có thể, làm sao mà cô không biết chị muốn gì. Nhưng thực tế thì chị ngày một tiếp cận gần cô hơn với cách riêng của chị. Và cũng không biết sự vô tình hay là có sự sắp đặt nào đó mà chị ngày càng biết nhiều hơn về đời tư của cô. Nói không sai thì chị là người biết về cô nhiều nhất trong tất cả mọi người, kể cả bạn bè thân của cô. Giờ mà chị đưa đón nữa thì....
- Nhưng tôi cũng quyết định rồi, với lại hai ngày đó tôi cũng rãnh rỗi, đưa đón em tiện đi nghe nhạc giải trí luôn. Một công đôi chuyện. Công của tôi là một ly nước, đáng mà.
- Từ bao giờ chị thay tôi quyết định chuyện của tôi vậy?
Cô lắc đầu ngao ngán với cái lí sự chẳng ra làm sao của chị.
- Nếu em không để tôi đưa đón thì tôi cũng tới đó nghe nhạc. Vậy sẵn tiện tôi cho em đi nhờ xe chứ làm gì có quyết định chuyện của em, em đỡ phần tiền taxi không phải sao. Em thấy hợp lí không. Tối nay tôi tới đón em nha.
Chị lại xuống nước chơi chiêu nhỏ nhẹ.
Cô thì than thầm với tự do của mình, coi như tối nào cũng bị chị giám sát. Kiểu này làm sao tách ra đây.