- Dạ em biết rồi. À chị. Qua tết tây giám đốc kinh doanh phải qua HK giám sát tình hình cổ phiếu bên đó. Chổ này trống chưa có ai thay. Chị có dự định gì chưa?
- Chị cũng đang tính em.
Lại còn vụ này nữa, lại tìm nhân sự mới sao. Thật tình chị không muốn xáo trộn lắm, nhân sự mới dù có kinh nghiệm cũng mất thời gian mới quen việc. Vả lại phải có hai ba chuyên môn mới phù hợp. Chắc là tìm người có kinh nghiệm trong ngành cho đỡ tốn thời gian.
Sau khi Quỳnh góp ý, chị đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và cũng điều chỉnh lại cách cư xử của mình với cấp dưới. Không vì tình cảm mà ảnh hưởng đến cv.
Chị cũng có hướng đi cho tình cảm của mình. Cô dù không cho chị thấy tín hiệu gì nhưng cũng không đến nổi là ghét chị. Cũng không vì tình cảm của chị mà tạo khoảng cách. Và cô cũng có đôi lần quan tâm đến chị. Chị quyết sẽ theo đuổi đến cùng cho đến khi có kết quả dù kết quả có như thế nào thì chị cũng cam lòng. Trước khi chưa có câu trả lời từ cô chị quyết sẽ không bỏ cuộc.
Nói là làm. Tối cơm nước xong, dặn dò con gái học bài chị lấy xe đến nhà cô. Vừa đến cổng chung cư lại bắt gặp cô đón taxi ra đi.
Hừ! Bảo với mình cần thời gian làm việc mà giờ này lại ăn bận đẹp đi đâu không biết. Lại nổi tính tò mò cộng thêm một tí ghen tuông vô cớ, chị theo taxi để biết rốt cuộc cô đi đâu.
Lại phòng trà, không phải chỉ hát thứ bảy chủ nhật sao. Nay thứ sáu đến làm gì kia chứ.
- Dạ xin lỗi, chị cho em xem thiệp mời.
- Thiệp mời gì em?
- Dạ hôm nay chỉ những ai có thiệp mời mới được vào. Chị thông cảm hôm khác tới ạ.
Có vài người nhìn chị ái ngại.
Lại chuyện gì nữa đây, đây là lần đầu tiên mình biết đến cảm giác tìm một cái hố chui xuống cho mọi người khỏi nhìn thấy. Thật là mất mặt mà, mình cũng đường đường là một người có chút tăm tiếng trong xã hội mà không ngờ nay lại rơi vào hoàn cảnh này. Tất cả là vì em, sau này yêu nhau rồi tôi sẽ trả lại cho em. Chị nhủ thầm, nhưng đây là lầm thứ mấy rồi mà có thấy chị trả được đâu.
Chị quay ra lấy xe định về nhưng không cam lòng, chị quyết đợi cô ra để biết rốt cuộc hôm nay cô vào đây làm gì.
Sau hơn hai tiếng đợi chờ mòn mỏi chị cũng nhìn thấy cái người mình cần gặp. Nhưng chưa đến lượt chị lên tiếng đã có người mở cửa xe đợi cô. Hình như thấy cô không muốn lên xe, nghĩ tới đây là cơ hội của mình chị không ngần ngại thể hiện.
"Tin! Tin! "
- Xin lỗi anh, em ấy có người đón rồi.
Chị mở cửa xe bước ra không ngầm ngại nói thẳng.
- Cảm ơn anh, chị em đến đón. Em ra không thấy chị tưởng chị không tới.
Cô nói với khách xong quay lại ôm cánh tay chị nói ngọt ngào.
Chị im lặng mở cửa cho cô ngồi vào ghế phụ cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
- Hoa đẹp đó, anh ta tặng em à.
Chị ghen, đúng thực chị đang ghen nên nói như mĩa mai khi hai người đang trên xe.
- Ừm. Chị thấy đẹp không.
- Nếu em thích sau này ngày nào tôi cũng tặng cho em.
- Phải có dịp gì mới tặng chứ.
- Cần gì phải có dịp, em thích tôi sẽ tặng.
Tán tỉnh tới mức này mà em ấy cũng không có chút gì xao động. Thiệt là hết chổ nói.
- Tôi đùa thôi. Tôi thích hoa nhưng là thích trồng và thưởng thức chứ không thích bẽ hoa đâu, như thế tuổi thọ ngắn lắm. Đây chị thích thì tặng lại chị.
- Cả tuần nay tôi nhận phát ngán rồi.
- Cái gì, ai trồng cây si chị à.
- Ai mà biết.
- À mà vừa nãy chị ở đâu ra hay vậy?
Giờ cô mới sực nhớ ra sự trùng hợp bất ngờ này nên mới hỏi.
- Tôi đi ngang qua vô tình gặp. Em làm gì ở đó khuya vậy.
- Tôi có việc nên đến đó từ tối.
- Việc gì ở đó?
- Thôi chị biết làm gì, bỏ qua đi.
- Tôi là ân nhân em đó.
- Bữa nào thuận tiện tôi nói. Mà nè, đừng nói với tôi là chị làm ơn xong mai mốt kêu tôi trả nữa à nha.
- Không có nữa đâu, tại hôm sinh nhật tôi không có ai đi cùng thật mà.
- Chị mà rộng lượng vậy sao?
Nói thì nói vậy chứ cô vẫn cảnh giác. Có điều nói đến hôm sinh nhật cả chị và cô đầu thấy ngượng vì nụ hôn nên cả hai chìm vào im lặng cho tới trước cổng chung cư.
- Tôi vô nha. Cảm ơn chị.
- Ừm. Em ngủ ngon.
- Chị đi về cẩn thận.
Chị vui suốt quãng đường về nhà vì cô cũng có quan tâm đến chị và vì nay chị đã làm được việc tốt đối với cô.
Tối thứ bảy chị vẫn theo chân cô đến phòng trà tới khuya. Sáng sớm chủ nhật tới trước cổng chung cư chờ cô đi bơi như chị đã thầm nhủ hôm trước.
Sau 10' đợi chị cũng thấy cô ra nhưng có vẻ như cô đi đâu chứ không phải đi bơi.
- Em định đi đâu à!
Cô giật cả mình khi thấy chị xuất hiện đột ngột trước mắt.
- Sao chị lại ở đây?
- Tôi đến định đi bơi với em chứ sao. Mà em là đang định đi đâu sao? Mang nhiều đồ vậy?
Chị phải hỏi lại lần nữa mới nhận được câu trả lời từ cô.
- Tôi đi Bình Chánh có việc.
Em lắm việc thật đấy.
- Định đi taxi à.
- Ừm.
- Vậy sẵn tiện tôi đưa em đi luôn khỏi mất công bắt taxi.
- Chị định đi bơi mà.
- Không có em tôi đi làm gì. Vậy tôi đi cùng nhé!
- Ừm.
Cả hai nhanh chóng bỏ đồ lên xe.
- Em không có gì định nói với tôi sao?
Chị thấy cô im lặng mà không định giải thích gì nên nóng lòng lên tiếng.
- Ờ thật ra tôi có làm thêm ở phòng trà mà hôm bữa gặp chị. Tôi làm ở đó vào t7 cn. Hôm thứ sáu này là đột xuất. Chị còn nhớ hôm ở nhà chị tôi có cuộc gọi không, quản lí gọi cho tôi nói có khách muốn tổ chức sinh nhật ở phòng trà vào ngày thứ sáu và muốn tôi phục vụ vào tối đó, tiền catse cũng rất ok nên tôi đã nhận lời và có mặt ở đó như chị đã gặp. Hôm nay tôi đi Bình Chánh cũng ngoài dự kiến. Tôi có nhận hỗ trợ cho các em nhỏ bị bỏ rơi ở một Tịnh Xá, thường thì chủ nhật đầu tiên của tháng tôi mới tới . Tiền đi làm ở phòng trà tôi dùng tất cả vào việc này. Cứ cuối tháng tôi gom lại rồi đi một lần, nhưng nếu như có thu nhập ngoài dự kiến thì tôi cũng hay đi đột xuất, như hôm nay chẳng hạng. Thứ sáu vừa rồi tôi nhận được cũng khá nên muốn mua cái gì đó cho mấy em đón tết tây luôn. Thu nhập của tôi cũng trang trãi đủ thứ nhưng thấy mấy sư cũng vất vả mà mấy đứa nhỏ lại thiếu thốn đủ thứ nên tôi muốn góp một chút gì đó. Vì vậy nên tôi mới đi làm thêm ở phòng trà.
Từng lời từng lời cô nói chị nghe mà như quặn lòng. Thì ra em ấy đi hát để giúp đỡ mấy em nhỏ. Em ấy làm nhiều việc mà mình không ngờ tới. Em ấy có cuộc sống có ý nghĩa hơn mình tưởng. Càng quen biết lâu càng thấy em ấy tuyệt vời.
- Vậy tôi cũng muốn góp một phần nhỏ cùng em, em thấy sao.
- Tuỳ chị. Tôi thay mặt sư và mấy em nhỏ cảm ơn chị.
- Không có gì. Việc em muốn làm tôi sẽ cùng em làm cho tốt. Em đồng ý không?
- Chị không phải vì tôi mà ép mình làm những việc mình không muốn.
- Các doanh nghiệp vẫn hay mua bán đấu giá làm từ thiện. Cty tôi cũng không ngoại lệ. Việc làm này chủ yếu tạo danh tiếng và quảng bá cty chứ tôi vẫn biết số tiền đó không đến với người nghèo là bao. Làm như thế này thực tế và ý nghĩa hơn. Vã lại tôi muốn cùng em sang sẽ, em cũng đừng làm nhiều việc quá mà ảnh hưởng sức khoẻ. Bên em còn có tôi.
Những lời chị nói cô hiểu cả, hiểu luôn ẩn tình chứa bên trong. Nhưng cô là vậy, vẫn lặng im khi nghe chị nói những lời quan tâm ngọt ngào dành cho mình.
Thấy cô im lặng chị cũng không biết phải nói thêm điều gì nên đành im lặng lái xe.
- A chị Uyên, chị Uyên đến mấy bạn ơi.
Một số đứa nhỏ đang nô đùa trước sân Tịnh Xá thấy cô đến liền vui mừng báo cho các bạn khác. Không đầy 5' sau khoảng gần 20 đứa nhỏ đã vây xung quanh cô hỏi tới tấp.
- Chị Uyên, chị xinh đẹp này là ai vậy?
- Chào các em. Hôm nay chị giới thiệu với các em người bạn mới nha. Là chị xinh đẹp này đây, chị tên là Như nhưng các em phải gọi là cô Như nha.