Cô vừa đưa chị vào bờ vừa cố gắng nói chuyện để phân tán tư tưởng của chị, cho chị tạm quên đi đau đớn truyền đến từ chân.
Đưa được chị lên bờ cô cũng thấy hơi mệt. Dù ở dưới nước trọng lượng cơ thể đã giảm đi đáng kể nhưng vì từ nãy giờ đã hoạt động nhiều nên các cơ cũng đã tới lúc biểu tình và do một phần cô cũng chỉ một tuần vận động có lần nên sức khoẻ cũng không tốt lắm.
- Chị ngồi im, duỗi thẳng chân nhé! Tôi sẽ xoa bóp nhẹ và từ từ một tí là sẽ khỏi. Lúc đầu hơi đau, khoảng vài giây sau các cơ giản ra thì cảm giác đau sẽ giảm dần.
Cô vừa nói vừa làm mấy động tác giúp chị. Cô biết cảm giác chuột rút là như thế nào nên cố gắng nhẹ nhàng và ôn nhu nhất có thể.
Chị vì thế mà thấy một mặt cách sống tình cảm của cô. Đây là lần đầu tiên cô nói nhiều với chị và cũng chỉ mình cô nói. Chị chỉ im lặng lắng nghe. Và đây cũng là lần đầu tiên cô đối xử nhẹ nhàng tình cảm với chị mà không phải là lạnh lùng hoặc cộc cằn. Và đây mới chính là con người thật của cô, chị biết là vậy. Và chị yêu chính là con người của cô lúc này đây dù trước đây cô chỉ dành cho mọi người mà không phải là chị.
- Chị làm sao vậy? Đau mà sao lại cười?
- Tôi thấy đây mới chính là em. Tôi vui vì em cũng có quan tâm tôi, cũng có lúc em cư xử với tôi như cư xử với mọi người, nhẹ nhàng tình cảm. Tôi rất thích. Trông em như thế này rất đáng yêu.
- Chị bị đau ở chân chứ đâu có phải đau ở đầu đâu mà sao lại nói nhảm. Giờ hết đau chưa? Mà chị nữa, không thường xuyên hoạt động thì bơi ít thôi, cố làm gì. Tôi cũng đã nói từ đầu là hồ sâu không có chổ bám, chị ra giữa làm gì, cứ bơi sát bờ là được rồi.
Nếu không bị như thế này thì làm sao nhận ra em cũng quan tâm đến tôi và làm sao được ôm em ở trong tình huống này được. Đáng mà.
- Tôi nói em là rất đáng yêu, em hiểu không.
- Nếu hết đau rồi thì đi tắm rồi đi ăn sáng.
Tôi đâu có ngốc mà không hiểu chị nói gì.
- Ờ. Mà em bơi giỏi thật.
- Quê tôi ở Quảng Nam, vùng nhiều sông nước và lũ lụt. nên biết một tí phòng thân cũng tốt.
Cùng chị đến quán cơm tấm quen thuộc rồi cùng chị đến điểm hẹn.
Cô thường không thích đến những nơi sang trọng trừ khi đi với khách nên gặp mặt bạn bè cũng chỉ ở những quán tầm tầm.
- Đây đây Uyên ơi.
Nghe bạn gọi cô đã biết ở đâu nên cùng chị tới đó.
- Giới thiệu với mọi người đây là chị Như, Uyên mới quen trong thời gian qua. Nay giới thiệu mọi người làm quen. Chị ấy là một doanh nhân nổi tiếng trong ngành địa ốc và chứng khoán. Mấy bạn làm quen nha, biết đâu sau này cần chị ấy giúp đỡ. Phải không chị?
Cô trên đường đi đã nghĩ ra trăm ngàn lí do để giải thích với bạn bè vì sao lại dẫn chị theo. Và đây là cách khả dĩ nhất vì dù gì bạn cô cũng có một số làm cùng ngành nghề với chị.
Chị thì lại thấy cô quá khéo nói. Dẫn chị theo cũng đâu có gì khó với cô đâu mà lúc đầu một mực không chịu.
- Còn đây là bạn em, chị cứ nói chuyện rồi từ từ biết tên chứ nói cùng lúc chị cũng không nhớ hết. Chị ngồi đi.
Lại còn thay đổi cách xưng hô nữa nhưng nghe như vậy thật êm tai.
- Đúng rồi, chị ngồi đi. Chắc là chị đặc biệt lắm Uyên mới giới thiệu với tụi em chứ nó có bao giờ giới thiệu ai đâu. Người yêu cũng giấu kĩ luôn. À em là Khánh, làm nghề tự do.
- Chào em. Tụi em có hay gặp nhau không?
- Thỉnh thoảng chị vì nói chung đi làm rồi ai cũng bận.
- Ờ. Bạn bè chị cũng vậy thôi. Thường thì có dịp gì đó mới gặp.
- Chào chị. Em là Thái, làm bên sacomreal. Chắc là cùng ngành với chị rồi. Em rất vui khi được gặp sư tỉ trong ngành. Có gì chị chỉ bảo em với nha.
- Chào em. Em làm bên này lâu chưa?
- Dạ cũng mấy năm nay. Mà chị tên họ là gì nhỉ?
- Chị tên Phạm Bảo Như.
- Hả! Chị là một trong mười phụ nữ quyền lực nhất bên chứng khoán đây sao. Em nghe danh lâu rồi mà giờ mới hân hạnh được gặp. Lại không ngờ đến chị trẻ lại xinh đẹp như vậy.
Mọi người không thể tin được bạn cô là người nỗi tiếng đến vậy. Nhưng cô cũng có kém gì đâu, biết chị thời gian lâu như vậy, cũng đoán chị rất giàu có nhưng không ngờ tới....
- Người ta phóng đại đó em. Em cũng biết báo chí mà. Một họ đồn mười, mười họ nói trăm.
Chị chỉ biết cười trừ.
- Chị! Mà chị với Uyên làm sao quen vậy chị vì con bạn của em từ nào giờ nó không làm quen với ai cả. Nó sống lập dị lắm. À em là Lan. Em làm kế toán cho một cty tư nhân.
- À cũng quen biết do tình cờ thôi em. Mà chị thấy nãy giờ Uyên không nói gì, chỉ ngồi nghe và cười cười thôi. Sao lạ vậy em?
Chị dù có nói chuyện với bạn cô thì vẫn không ngừng dõi theo cô. Đúng là cô chẳng nói gì cả.
- Nó là vậy đó chị, từ xưa giờ vốn ít nói. Mang tiếng là gặp mặt bạn bè nói chuyện chứ toàn tụi em nói không à. Nó lúc nào cũng chỉ có im lặng lắng nghe thôi.
- À. Mà tụi em học chung đại học hả.
- Dạ. Nhóm tụi em lúc học chung rất thân và giữ liên lạc tới giờ. Mà chị có bí quyết gì không chỉ rụi em với, tụi em cũng muốn chơi chứng khoán mà không có người tư vấn giỏi. Thằng Thái mang tiếng làm bên đó chứ nó dở tệ lắm chị.
- Nè Lan ơi là Lan. Lan để cho Thái chút mặt mũi với chứ. Bình thường Lan lúc nào cũng Thái ơi Thái hỡi mà nay gặp được bề trên rồi dìm luôn bề dưới xuống nước là sao.
Thái cũng không vừa mà đáp trả Lan cho bằng được.
- Thôi cho chị xin. Thật ra chị cũng không tài giỏi gì đâu. Chủ yếu là nhờ vào cố vấn của cty chị và kèm theo chút may mắn.
Mình cảm ơn các bạn. Minh sẽ không bỏ truyện vì đó không phải tính cách của mình, nhưng thật tình mình bận quá. Cho mình ít tgian nha.
- Mấy bạn của tui ơi, có hỏi cũng hỏi từ từ để cho chị Như thở với. Vào từ nãy giờ mấy người bắt chị nói liên tục mà cũng chưa được uống ngụm nước nữa. Yên tâm đi, sáng nay chị ở đây cả buổi mấy người có cả khối thời gian để cùng chị nói chuyện học hỏi.
Cô từ lúc ngồi xuống đến giờ không nói gì chứ không phải là không quan sát gì. Thấy mấy bạn của mình quần chị cũng thấy tội tội nhưng thầm nghĩ : ai bảo đòi theo làm gì, sáng nay chị sẽ mệt xỉu bới đám bạn của tôi luôn cho xem.
- Ê Uyên! Mày là xót cho chị Như nên lên tiếng sao. Vào cả buổi không nói gì, tới khi nói thì cũng chỉ nói để bảo vệ chị Như thôi. Mày khai thiệt đi, mày và chị Như là gì của nhau, tao thấy bình thường mày có dẫn ai theo đâu.
Lan tinh ranh bắt bẽ cô và cũng nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cô vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh không thể hiện sự bối rối.
- Uyên có quyền giữ im lặng với câu hỏi này vì Uyên không có gì để nói.
- Không có gì để nói hay là có mà không muốn nói.
Cô lại tiếp tục giữ yên lặng theo tính cách vốn có của cô.
Lan không khai thác được gì từ cô bạn mình thì quay sang chị.
- Chị! Chị với Uyên thân nhau lắm hả chị?
- Cũng tạm tạm em.
- Vậy chị có nghe nó tâm sự gì về bạn trai hay đại loại gì không? Từ nào giờ nó chưa bao giờ giới thiệu với tụi em. Lúc nào gặp mặt cũng thấy nó đi một mình. Em thấy thật khó hiểu, với nó thì công việc ổn định ngoại hình đâu đến tệ mà tại sao tới giờ vẫn lẻ bóng.
Lan vô tư huyên thuyên cùng chị như vẻ hai người thân lắm vậy.
- Chị cũng không nghe Uyên nói gì cả em. Uyên kín tiếng lắm.
- Mà chị. Có khi nào nó có vấn đề về giới tính không?
- Là sao em?
- Là có khi nào nó thích phụ nữ chứ không thích đàn ông nên nó giấu?
- Nếu Uyên yêu phụ nữ em thấy sao?
Không phải tôi không ngoan nhé, tại bạn em nên tôi thuận theo luôn.
- Em cũng không biết nữa, nhưng nhìn nó nữ tính vậy chắc không phải đâu chị há.
- Chị cũng không biết nữa.
Định xem ý kiến của bạn cô nhưng rồi cũng như không. Chị lại không dám hỏi tới vì sợ làm phật lòng cô.