Gia Sư Bất Đắc Dĩ

6.44/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thật ra trước đây chị cũng có thuê gia sư về nhưng con gái kên không hiểu nên nghỉ. Chẳng lẽ cô ta tài giỏi vậy sao, chỉ có một buổi mà.... Nhưng thôi con gái thích học cô ta là tốt rồi vì ban đầu cứ  …
Xem Thêm

- Chị về rồi à.

- Ừm. Em định làm món gì vậy?

- Chị có thích ăn cá không? Nay toàn món cá thôi.

- Em thích ăn cá?

- Ừm. Tôi không thích thịt cho lắm.

- Vậy sao mấy hôm trước hay nấu thịt?

- Vì thấy bé My không thích cá nên tôi không nấu. Mà nấu hai món lại mất nhiều thời gian nên lại thôi.

Thật ra cô cũng không phải là không biết điều. Ở nhà người ta tự tiện quá đã là không phải phép rồi nên không thể bắt người ta theo ý mình được. Cả nhà thích ăn thịt nên cô thuận theo luôn và cô vẫn biết chị cũng vậy. Nhưng thật tình ăn hoài làm cô ngán lắm rồi nên hôm nay bé My không có ở nhà cô muốn theo sở thích của mình một hôm mà mặc kệ chị.

- Tôi ăn gì cũng được miễn là món em nấu tôi sẽ ăn hết.

Lại vậy nữa rồi, lại giở trò tán tỉnh. Cô im lặng không nói gì, chuyên tâm làm việc của mình. Cô lại càng không dám đùa với chị, chỉ sợ lỡ ra là chị được đà nói tới và sẽ nói ra những điều chị muốn nói.

- Tôi không cần phụ gì sao?

Thấy cô im lặng chị lại gợi chuyện.

- Tôi tự làm được rồi.

- Ừm vậy tôi ra ngoài xem tivi nhé!

Không nghe cô nói gì, chị lẳng lặng ra phòng khách. Rõ ràng thời gian này chị cũng không ít lần để lộ ra tình cảm của mình chỉ thiếu điều chưa nói rõ nhưng chị thấy cô vẫn không có phản ứng gì. Phản đối cũng không mà có tín hiệu chấp nhận cũng không. Chị không rõ được suy nghĩ của cô, không biết cô có thể chấp nhận kiểu tình yêu này không. Tuy cô không kì thị nhưng cô có thể yêu phụ nữ không mới là vấn đề quan trọng....

- Cơm xong rồi chị vào ăn luôn. Tôi đi gọi dì ba.

- chị ba đang làm gì?

- Hình như là đang ủi đồ.

- Vậy để lát chị ba ăn sau cũng được.

Chị chỉ muốn được cùng với cô nên không thể bỏ qua cơ hội. Nhưng cùng chung mâm chung giường thì đã sao. Cô vẫn vậy, vẫn cứ như không biết gì. Nói chung là giả khờ để qua ải này.

- Em kho cá ngon quá, bình thường tôi sợ tanh nên không dám ăn.

Hừ, nay chị có sợ thì cũng phải ăn thôi. Làm gì có thịt cho chị kia chứ.

- Em không có gì nói với tôi sao? Bàn ăn có hai người mà chỉ mình tôi độc thoại.

- Chị ăn đi, nói nhiều quá làm gì. Đang ăn mà nói chuyện là không hợp vệ sinh.

Dám dạy đời tôi sao, tôi đây biết tự ăn em còn chưa lọt lòng mẹ đó. Nhưng thôi nhịn, sau này nếu yêu tôi rồi em sẽ biết tay tôi.

Chị đành im lặng suốt bữa cơm mà không có cách gì gợi chuyện được với cô. Uổng công mình tách người làm ra.

- Tôi ăn xong rồi. Lát chị dọn dẹp rồi rữa chén.

- Sao lại là tôi?

- Thì tôi nấu ăn chị rữa chén, đó là lẽ tất nhiên mà.

- Ờ.

Chị chấp nhận thế chứ thật ra là người làm dọn dẹp chứ từ trước nay chị đâu có làm mấy việc này.

- Tặng em. Lúc chiều tôi đi shopping, thấy đẹp và nghĩ là hợp với em nên mua luôn.

Chị tặng cô đôi giày mà lúc chiều chị cố tình tìm mua cho cô. Hôm đến nhà cô chị có thấy kệ giày của cô chỉ có một hiệu duy nhất cũng có một kiểu duy nhất, chỉ là khác màu. Chị cũng thấy cô thật khác người, hoặc bata hoặc giày cao gót, không thấy đôi nào khác.

- Sao lại tặng tôi, đâu có dịp gì đâu.

- Thì tôi đã nói sẵn tiện mua luôn chứ không phải cố tình đi mua cho em đâu.

- Không nhận được không?

- Tại sao?

- Vì thấy không có lí do gì để nhận.

- Thì em là cô giáo bé My. Em không nghe người ta hay nói gì sao: Muốn sang thì bắt cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy. Quà cho cô giáo mà cũng cần lí do sao.

Chị nhấn mạnh câu sau, chủ yếu là để cô nghe nhưng nhìn cũng nhìn không ra phản ứng của cô. Đúng là tâm tính cô được tu dưỡng quá tốt hoặc là cô giỏi che đậy cảm xúc của mình.

- Vậy tôi cảm ơn.

Cô biết chị muốn gì nhưng vẫn rất bình tĩnh không muốn chị nhìn ra tâm trạng của mình.

- Em thích không?

- Ừm.

- Hình như em định đi đâu?

- À tôi đi công chuyện.

- Giờ cũng gần 8h rồi. Em đi thì mấy giờ về?

- Tôi về hơi muộn, khoảng gần 11h.

- Cái gì muộn vậy! Thôi để tôi đưa em đi. Dù gì tối nay tôi cũng rãnh, mà bé My lại không ở nhà.

- Không, tôi đi taxi được rồi. Nói dì ba đợi cửa giúp tôi.

- Ừm.

Hừ, đi đâu mà ăn bận đẹp và còn trang điểm kĩ càng vậy nữa. Chắc là đi hẹn hò với ai chứ gì, lại còn không để tôi đưa đi. Em không cho tôi đi thì tôi không có cách chắc. Tối nay tôi nhất định phải biết được rốt cuộc là em đã đi đâu.

Cô ra đợi taxi thì chị cũng thay đồ chuẩn bị ra xe làm việc của mình. Chị thấy vì cô mà dạo gần đây chị đã làm những việc không giống ai. Sau gần nữa giờ theo sau taxi thì cũng tới nơi. Cô bước vào một phòng trà trên quận 1, chị đôi khi cũng vào phòng trà nghe nhạc. Và nơi đây nếu không nhầm thì chị cùng vào người bạn đã tới đây vài lần và cũng chủ yếu là đến vào ngày chủ nhật.

Chị nhanh chóng gửi xe và bước vào trong. Nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn không thấy cô. Rõ ràng là vào đây mà sao tìm hoài không ra, không lẽ mình nhìn nhầm sao. Chị chưa chịu bỏ cuộc và vẫn cố nhìn quanh một lượt nữa.

- Dạ cô tìm ai sao cô?

Chị giật mình nhìn lại thấy một phục vụ nam đang đứng chờ câu trả lời của mình.

Chị tìm một bàn trống ngồi xuống vội hỏi phục vụ.

- Cô tìm một cô gái, cô ấy vừa mới vào đây mà cô nhìn hoài không thấy.

- Cô ấy như thế nào, nếu được con đi vòng vòng tìm giúp cô vì giờ khách cũng chưa đông lắm.

Chị miêu tả sơ sơ về cô cũng không nghĩ là cậu bé này sẽ biết cô.

- Người cô nói giống với ca sĩ ở đây quá.

- Vậy ca sĩ đó tên là gì vậy con?

- Dạ chị ấy tên Việt Uyên.

- Đúng rồi, đúng rồi cô ấy tên Việt Uyên. Mà con nói cô ấy làm gì ở đây?

- Dạ chị ấy là ca sĩ của phòng trà. Chị ấy hát ở đây khoảng bảy năm rồi, nhưng chị ấy chỉ hát thứ bảy thôi còn chủ nhật chủ yếu đánh đàn. Thỉnh thoảng khách yêu cầu hoặc trong khi chờ đợi ca sĩ tới thì chị ấy mới hát.

- Vậy mấy ngày còn lại cô ấy hát ở đâu.

Chị thừa biết nhưng vẫn hỏi xem sao vì nhỡ đâu nhầm lẫn cô với ai.

- Dạ con cũng không biết,con cũng nghe nói lại thôi vì con vào đây làm chưa lâu.

- Cảm ơn con. Cho cô ly cà rốt ép.

Chị lấy tiền ra boa cho cậu bé và thôi không nhìn ngó xung quanh nữa vì mục tiêu xem như đã xác định.

- Dạ cô đợi tí nhé!

Phục vụ đi rồi chị cũng bắt đầu suy nghĩ. Cô làm gì mà phải làm thêm ở phòng trà, chẳng lẽ cần tiền. Không thể, công việc cô ổn định thế kia thì đâu đến mức thiếu tiền. Không lẽ là đam mê, nếu đam mê thì nên làm ca sĩ để nổi tiếng đằng này mình biết cô lâu vậy mà còn chưa biết cô đi hát thì làm sao người khác biết được. Mà hát ở đây thì ít gây được sự chú ý chứ đừng nói đến nổi tiếng.... Mà cô cũng lắm tài lẻ, hèn gì hôm sinh nhật cô hát hay đến vậy. Lại còn đánh đàn nữa, cái gì cũng biết. Nói tóm lại cô hội đủ tất cả các yếu tố làm người khác ngưỡng mộ. Nhưng hình như ở đây không ai biết cô làm gì, giấu cũng giỏi nhỉ. Chị nghĩ hết cũng không nghĩ ra vì sao cô lại đi hát...

Sở dĩ cô đi hát ở đây là vì kế sinh nhai. Thời sinh viên cô sống tự lập, không muốn ba mẹ ngoài quê vất vả nên hết năm nhất cô vừa học vừa làm tự lo cho việc học của mình. Vừa đi dạy kèm vừa đi hát phòng trà vào thứ bảy chủ nhật kiếm thêm tiền. Chính vì đi dạy kèm nên mới còn nhớ mà dạy bé My. Sau khi ra trường đi du học về cô dù đi làm vẫn không bỏ hát vì số tiền đi hát cô dùng vào mục đích riêng của mình.

Chị vẫn ngồi đó mãi suy nghĩ cho đến khi nghe tới tên cô và cả giọng cô cất lên. Cô hát chủ yếu các bản bolero nhưng giọng cô nghe rất ngọt ngào. Chị chăm chú lắng nghe cho đến cuối giờ. Không nghĩ đến mình có nhiều thu hoạch về cô đến vậy. Chị thấy có vài người, chủ yếu là nam lên tặng hoa cho cô. Trông cô kìa, cười rất tươi với người ta nữa. Chưa bao giờ cười như vậy với mình. Đúng là bất công mà, mình cũng đối với cô đâu có tệ nếu không nói là rất thành tâm nữa.

Thêm Bình Luận