Lời này khiến Tống Triết ngây ngốc, anh phải dùng thời gian rất lâu mới phản ứng lại , anh có chút khẩn trương, lặng yên không một tiếng động giơ tay bắt lấy tay vịn, ra vẻ trấn định nói: “Em không nói giỡn đi?”
“Không có,” Dương Vi quyết đoán nói, “Nếu anh thật sự có bất cứ vấn đề gì, em phải ra mặt giúp anh xử lý mọi vấn đề. Em cần một thân phận.”
Tống Triết không nói gì, anh lẳng lặng nhìn phía trước, anh cảm giác nội tâm mình dị thường phức tạp. Kỳ thật anh nên vui vẻ, nhưng trong nháy mắt, anh lại cảm thấy như mình vừa quay về thời trung học , khi đó Dương Vi giữa anh và Tống gia, cô đã quyết đoán lựa chọn Tống gia. Hoặc có thể nói, lựa chọn mẹ của anh.
Trước sau trong lòng anh vẫn cất dấu một loại tự ti, loại tự ti này khiến anh ngạo mạn lại bất lực trước tình cảm này.
Tống Triết suy nghĩ đến điểm này, đột nhiên ngẩn người, anh đột nhiên ý thức được, đó chính là nguyên nhân chân chính cho thái độ của anh đối với mối quan hệ này trong nhiều năm.
Bởi vì anh biết Dương Vi vĩnh viễn sẽ không phản bội Tống gia, mà thứ anh muốn chính là tình yêu của Dương Vi, không phải sự trung thành của Dương Vi với Tống gia.
Anh lẳng lặng nhìn phía trước, mà Dương Vi hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ cự tuyệt.
Dương Vi vừa lái xe vừa thương lượng nói: “Em vừa nhờ Cố Lam kiểm tra Cục Dân Chính cách nơi này nhất ,ít người nhất, em đã đặt số trước , hiện tại cho đến lúc đó vẫn còn có một giờ, chúng ta đi photo chứng minh thư, đồng thời đóng dấu và ký vào giấy ủy quyền, kế tiếp cho dù phát sinh chuyện gì, em đều sử dụng thân phận vợ của anh để ra mặt thay anh hoàn thành, giấy ủy quyền vì để ngừa vạn nhất.”
Nghe đến đó, rốt cuộc Tống Triết cũng mở miệng, anh dùng ngữ điệu bình tĩnh một cách dị thường nói: “Tốt.”
Dương Vi nghe trong giọng nói này cũng không có loại cảm giác mừng như điên như trong tưởng tượng của mình, cô không khỏi liếc mắt nhìn Tống Triết một cái.
Thần sắc Tống Triết rất bình tĩnh, dường như anh không có nửa phần tự giác khi mình đang trên đường đi đăng ký kết hôn. Trong lòng Dương Vi “Lộp bộp” một tiếng, đột nhiên cô có vài phần hoảng loạn, cô nhịn không được nắm chặt tay lái.
Kỳ thật sở dĩ quyết định kết hôn, là bởi vì từ trước tới nay cô không nghĩ tới Tống Triết sẽ không đồng ý.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng, trong mối quan hệ giữa bọn họ, Tống Triết đứng ở phía người theo đuổi, cô đưa ra ý kiến kết hôn, chắc hẳn anh sẽ không chút do dự lập tức đáp ứng.
Mà sở dĩ cô đưa ra ý muốn kết hôn, đương nhiên là bởi vì đây là phương án tốt nhất, còn bởi vì……
Cô cũng không phản cảm.
Nó như một lý do để cô kết hôn, cô cảm giác dường như mình đã có một lý do hợp tình hợp lý, hoặc nó là một cái cớ, để cô hoàn thành một chuyện , cô cho rằng có thể thực hiện được.
Nhưng thái độ của Tống Triết đã nằm ngoài dự kiến của cô, trong nháy mắt phảng phất như quay lại thời quá khứ.
Loading... Cô đã đoán sai?
Cô nghĩ, có phải cô lại tiếp tục tự mình đa tình một lần nữa hay không?
Rốt cuộc kể từ khi trở về tới nay, lâu như vậy, tuy rằng Tống Triết vì cô mà thay đổi rất nhiều, Tống Triết và cô cũng sống chung giống như một cặp vợ chồng, nhưng từ đầu tới cuối, anh đều không nói một câu xác minh mối quan hệ của hai người. Anh dùng một loại thái độ thực cẩn thận, xử lý mối quan hệ giữa hai người.
Dương Vi cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà cô khống chế được cảm xúc của chính mình, cô chờ đợi anh đáp lại, sau đó cô nghe thấy Tống Triết chậm rãi nói: “Giấy ủy quyển anh viết cho em, nhưng giấy chứng nhận kết hôn, anh sẽ không nhận.”
Dương Vi không nói chuyện, cô gắt gao nắm chặt tay lái, cánh tay bởi vì quá dùng sức mà run nhè nhẹ, trên mặt vẫn không lộ một chút biểu tình, dùng ngữ khí lạnh nhạt lại khách khí nói: “Xin lỗi, là em không suy xét đến suy nghĩ của anh, giấy ủy quyền cũng được, giấy ủy quyền cũng đủ để em xử lý các công việc kế tiếp rồi.”
Tống Triết nghe lời cô nói, anh có thể nghe ra sự khổ sở trong lời nói của cô, nhịn không được quay đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, nghiêm túc nói: “Em không suy xét đến ý nghĩ của anh, hay em cho rằng, anh sẽ không cự tuyệt đề nghị kết hôn?”
Dương Vi cảm thấy phá lệ lúng túng, lời Tống Triết nói, như đang kéo thân thể trần trụi của cô từ trong nhà kéo dài trên đường cái, để mọi người nhìn thấy cô trần trụi tự cho là đúng.
Tống Triết không hề hứa hẹn chính xác với cô điều gì, là tự cô cho rằng anh thích cô nhiều hơn.
Tống Triết đối xử tốt với cô, có lẽ chỉ giống như một người thân trong gia đình, hoặc có thể nó chỉ là khởi đầu của tình yêu.
Tống Triết……
Trong đầu cô đang miên man suy nghĩ, cô cũng không nói ra, chỉ mím môi, dùng sức lực rất lớn, mới mở miệng nói: “Xin lỗi, lúc trước em hiểu lầm ý tứ của anh, đúng là em đã cho rằng anh sẽ không cự tuyệt đề nghị này, em cho rằng anh muốn kết hôn với em……”
“Anh muốn.” Tống Triết quyết đoán mở miệng.
Dương Vi ngẩn người, nhất thời cô không có cách nào hiểu rõ ý đồ của Tống Triết, cô quay đầu lại nhìn anh, mờ mịt nói: “Vậy vì sao anh……”
“Anh thích em, anh muốn kết hôn với em, nhưng thứ mà anh muốn hơn cả là tình yêu của em, em hiểu không, Dương Vi?”
Tống Triết nghiêm túc lên tiếng.
Anh nghĩ tới năm đó, dường như từ trong xương cốt anh không hề có chút thay đổi nào so với thời niên thiếu, đối với một phần tình cảm, anh có kiêu ngạo của anh, cũng có yêu cầu của anh.
Chỉ là thời niên thiếu anh quá ích kỷ, anh chỉ nghĩ tới tình yêu mà anh muốn, khi Dương Vi không có cách nào thỏa mãn, anh liền phẫn nộ, khóc lóc, khiển trách. Khi đó anh không nhìn ra sự khó xử của Dương Vi, nhìn không ra mọi thứ Dương Vi làm vì anh, nhưng hôm nay anh đã học được cách đứng ở góc độ của Dương Vi mà suy xét, anh có thể hiểu rằng Dương Vi muốn tốt cho anh, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi tình yêu mà anh muốn.
“Dương Vi, nếu em nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của anh, đó chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Nhưng điều anh hy vọng chính là, em bởi vì yêu nên mới ở bên anh, em bởi vì nguyện ý nên mới kết hôn với anh.”
Dương Vi rũ đôi mắt xuống, nội tâm cô chậm rãi bình phục lại, cô nghe thấy Tống Triết hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh rất cảm kích vì em đã quay lại giúp anh vào lúc này, thậm chí còn nguyện ý kết hôn với anh. Nhưng anh không cần.”
Tống Triết có chút kích động nói: “Anh tình nguyện yêu đơn phương em cả đời, cũng không muốn loại hôn nhân giống như bố thí này , em hiểu không?”
Dương Vi không nói chuyện, cô vẫn luôn dựa theo chỉ dẫn tiến về phía trước , cô nghe Tống Triết nói, cũng không biết vì sao, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Tống Triết thấy cô không nói lời nào, anh xoay đầu đi, chậm rãi nói: “Cứ như vậy đi,” anh lạnh nhạt nói, “Chúng ta trở về, anh ký giấy ủy quyền cho em.”
Dương Vi vẫn trầm mặc, Tống Triết nhịn không được nhìn cô, sau đó anh liền thấy người phụ nữ này một tay đặt trên tay lái, một tay khác đặt tùy ý gác trên cửa sổ xe bên cạnh, khớp xương ngón tay ngừng bên môi, che giấu ý cười. Gió nhẹ nhàng thổi qua , sợi tóc của cô dừng bên má, khiến cả người cô có vẻ sung sướиɠ lại dịu dàng.
Tống Triết ngẩn người, theo bản năng nói: “Em cười cái gì?”
“Ký vào giấy ủy quyền là có thể giải quyết vấn đề của công ty,” Dương Vi thấy anh hỏi chuyện, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “Nhưng còn một số vấn đề trọng đại không có cách nào giải quyết.”
“Ví dụ như?” Tống Triết nhíu mày, Dương Vi cười rộ lên: “Thông báo về bệnh tình nguy kịch làm sao bây giờ?”
“Anh có thể liên hệ khẩn cấp với người trao quyền hay không?”
“Thời điểm anh sinh bệnh ai tới ký tên?”
“Nếu anh trở thành người bị hạn chế năng lực hành động, em làm thế nào để trở thành người giám hộ của anh?”
“Tài sản của anh em làm sao mà kế thừa?”
“Khi anh xảy ra chuyện em làm thế nào mới có thể trở thành người đầu tiên thông báo cho anh?”
“Rốt cuộc làm thế nào, em mới có thể trở thành người nhà của anh, để cho người khác cảm thấy yên tâm rằng, chuyện của anh, em tới xử lý là theo lý thường?”
Một chuỗi câu hỏi khiến Tống Triết ngốc luôn, khóe miệng Dương Vi hàm chứa ý cười, lại dùng giọng điệu như đang thảo luận chuyện công việc, nghiêm túc nói: “Nếu anh chỉ viết giấy ủy quyền cho em, nhưng còn rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà anh không nghĩ tới ,chuyện này, anh nói phải làm sao bây giờ?”
“Dương Vi……”
Hầu kết Tống Triết giật giật, rất lâu sau, anh muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày đều dừng lại ở một chữ “Em……”.
Dương Vi nhìn phía trước, ôn hòa nói: “Anh cho rằng em không biết một tờ giấy ủy quyền hiện tại có thể giải quyết 90% vấn đề?”
“Nhưng em còn lựa chọn kết hôn, bởi vì điều em muốn không phải giải quyết 90%, mà là 100%.”
“Vấn đề anh nói, kỳ thật em đã nghĩ tới, tuy nhiên em không dám nghĩ sâu. Nếu anh không hỏi, em cũng cho qua một cách đại khái mơ hồ. Bởi vì có rất nhiều vấn đề, em không dám hỏi sâu để tìm đáp án.”
“Em sợ khi đáp án được đưa ra , cả anh và em đều không hài lòng. Ví dụ như nói việc anh kết hôn với em, là vì cái gì? Sự yêu thích của anh dành cho em, phát ra từ đâu?”
“Anh kết hôn với em, có phải bởi vì trong quá khứ em đối xử với anh quá tốt hay không, khiến nó trở thành thói quen? Hoặc bởi vì anh đánh mất đồ vật anh cho rằng không nên mất đi, cho nên anh không cam lòng? Tình cảm của anh đối với em, có phải nó phát ra cùng với nỗi sợ hãi mất đi người thân thuộc nhất trong cuộc sống? Có phải anh biến em trở thành một loại đồ ăn tinh thần? Anh cho rằng chỉ mình anh có yêu cầu đối với tình cảm sao?”
Dương Vi quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em cũng có.”
Trong tình cảm bất cứ ai đều có sự kiêu ngạo.
Cho dù ở thời điểm hèn mọn nhất, cũng muốn phần tình cảm này, phải nghiêm túc và nó là độc nhất vô nhị.
Tống Triết nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, nhìn cô quay đầu đi, tiếp tục nói: “Anh biết không, vì tình cảm mà hạ thấp cái tôi của mình, thông thường là do có những yêu cầu khác đối với phần tình cảm này. Lúc trước, em thật sự rất lo lắng, em vẫn luôn suy nghĩ, đây là loại tình cảm mà em muốn sao? Đây là Tống Triết mà em yêu sao?”
“Việc kết hôn không phải em không có sự do dự, kỳ thật nếu không phải do chuyện này thúc đẩy, khả năng em sẽ không đồng ý. Nhưng hiện tại em đồng ý, là bởi vì em biết, lý do cốt lõi giữa chúng ta có lẽ là ở em, em quá nhút nhát, mà anh của hiện tại, cũng không có dũng khí.”
“Cả hai người chúng ta đều bị tổn thương bởi phần tình cảm này, cho nên cả hai đều đã mất đi sức lực đẩy tình cảm về phía trước . Tuy nhiên em muốn em là người đẩy trước tiên.”
“Em rất muốn,” mỗi một chữ Dương Vi đều nói thực nghiêm túc, rất chậm, “Rất muốn, nỗ lực,nói chuyện yêu đương cùng anh.”
“Từ sau khi em trở về, em và anh sống chung, từng chút một, đều khiến em tràn ngập hy vọng vào phần tình cảm này. Trên thực tế kết hôn vào thời điểm hiện tại em vẫn còn một chút sợ hãi cùng do dự, nhưng trong nội tâm em lại rõ ràng một sự kiện. Sự sợ hãi này, sẽ biến mất trong tương lai.”
“Sau tất cả, em sẽ thích anh, mà hiện tại anh đáng giá để em thích. Vốn dĩ em đang chờ anh tiến lên phía trước một bước, nhưng bây giờ một bước này bị buộc phải bước ra, như vậy, em sẽ bước lên.”
“Em căn cứ vào điều này để nói chuyện kết hôn với anh.”
Dương Vi nhìn đường, ngữ khí vững vàng lại ôn hòa.
“Tống Triết, từ trước tới nay em đều nghiêm túc thích anh, em cũng không khinh miệt bất cứ một phần tình cảm nào. Năm đó em không xuất ngoại cùng anh, một mặt là muốn ở bên cạnh dì, mặt khác em nghĩ rằng, em phải lưu lại trong công ty, tương lai khi anh về nước, em có thể giúp đỡ anh.”
“Nếu em không thích anh, em sẽ không nỗ lực để trở thành người anh thích như vậy.”
“Nếu em không thích anh, em sẽ không cố sức lưu lại Tống gia, năm đó em chỉ cần thi vào một ngôi trường tốt, tìm một đối tượng không cần em phải nhọc lòng, gả cho một người khác thì tốt rồi.”
“Nếu em không thích anh, em sẽ không gả cho anh.”
“Nếu em không thích anh, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
“Nếu em không thích anh, em sẽ không bắt đầu một lần nữa với anh.”
“Nếu em không thích anh,” Dương Vi cười rộ lên, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, “em sẽ không dùng hôn nhân để giúp một người.”
Tất cả mọi thứ đều bởi vì thích.
Cô bắt đầu, cô trả giá, cô rời đi, cô trở về, mỗi một bước của cô, đều bởi vì, cô nghiêm túc, ra sức thích người này.
Nếu nói thuần khiết, còn gì tuyệt vời hơn những cảm xúc đã từng trải qua mưa gió, nhưng vẫn thuần khiết như lúc ban đầu?
Nếu muốn nói nghiêm túc, cái gì có thể so sánh với sự nỗ lực, kiên trì như thế, trả giá như thế, thành khẩn nghiêm túc như thế?
Tống Triết không nói chuyện, rất lâu sau, anh đột nhiên mỉm cười.
Anh rũ đôi mắt xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Dương Vi, có đôi khi anh sẽ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh cảm giác giống như mặc kệ mình ra sức trưởng thành như thế nào, thì trong chuyện tình cảm, dường như anh vẫn không đủ chính chắn.”
Nghe được lời này, Dương Vi hạ thấp hai vai, dường như lúc này cô mới chậm rãi thả lỏng xuống dưới.
“Không phải,” thanh âm của cô nhu hòa, “Nếu không phải anh nói trước, cả đời này, em cũng không dám nói những lời này.”
“Tống Triết,” cô quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vài phần cảm kích, “Có một số việc anh nói đúng, anh vẫn luôn dũng cảm hơn em.”
Mà cô mất thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng hấp thu được sức mạnh và lòng can đảm từ trên người của anh.
Đây là mọi thứ tình yêu đã dạy cô.