Hai người nằm lẳng lặng ở trên giường hồi lâu, rốt cuộc Dương Vi cảm thấy có chút đói bụng, cô đẩy đẩy Tống Triết, Tống Triết làm bộ cái gì cũng không biết, cuối cùng Dương Vi phải lên tiếng: “Tôi đói bụng.”, Tống Triết do dự một lát, mới nói: “Anh nấu mì cho em.”
Dương Vi đáp ứng, Tống Triết lấy khăn tắm, anh tùy ý lau rửa một chút, sau đó đi ra phòng bếp nấu mì. Dương Vi vào trong phòng, cô để nước đổ ập xuống gương mặt, tại phòng tắm chật hẹp này, có một sự yên ổn bình tĩnh hiếm có.
Tìиɧ ɖu͙© luôn là liều thuốc cảm xúc lớn nhất đối với con người, tất cả bi thương thống khổ, bất an nôn nóng, trong quá trình hòa vào nhau đều sẽ được chậm rãi vuốt phẳng.
Cô và Tống Triết đã có thời gian ba năm không làʍ t̠ìиɦ, cô đã từng một lần cảm thấy, cùng người này làʍ t̠ìиɦ thật ghê tởm vô cùng. Nhưng khi nước mắt của hai người hòa vào nhau, thân thể đan xen vào nhau, cô chợt phát hiện, đây là quá trình dây dưa sung sướиɠ và thống khổ, ngược lại đó là một cách hay để trấn an cô. Trong quá trình này cô tìm được đường đi, tìm được nơi tá túc cho chính mình.
Cô rửa sạch mặt, lau khô tóc, Tống Triết còn ở phòng bếp, cô nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông trong phòng bếp , nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, gần như rời đi mà không phát ra tiếng. Sau đó cô xuống dưới tiệm thuốc trong tiểu khu mua thuốc tránh thai và nước khoáng, cô ngồi trên ghế dưới tiểu khu uống thuốc.
Cô lẳng lặng nhìn người trong sân tới tới lui lui, sáng sớm rất nhiều bà cụ mang theo cháu trai cháu gái đi dạo xung quanh, cô nhìn những đứa trẻ đó chạy tới chạy lui, nhìn qua có vẻ thập phần đáng yêu, cô lẳng lặng nhìn một lát, phát hiện di động rung lên, là tin nhắn từ Tống Triết: “Mì đã chín, trở về đi.”
Dương Vi trầm mặc nhìn tin nhắn, rất lâu sau, cô hít sâu một hơi, đứng dậy, một lần nữa trở về nhà mình.
Thời điểm về đến nhà, Tống Triết đang ngồi bên cạnh bàn ăn, anh mặc áo sơ mi, cúi đầu xuống, trước mặt đặt hai chén mặt, nhìn qua có chút hơi thấp.
Dương Vi ngồi vào trước mặt anh, gọi tên anh: “Tống Triết?”
Anh đột nhiên phục hồi tinh thần , ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Dương Vi nhìn chén mì trước mặt anh chưa được động đến một chút gì, lên tiếng nhắc nhở: “Ăn mì đi, còn phải đi làm một việc.”
Tống Triết gật đầu, anh nhận đôi đũa từ trong tay Dương Vi, Dương Vi cúi đầu, thần sắc bình tĩnh ăn mì, dường như tối hôm qua chưa từng phát sinh chuyện gì. Tống Triết cầm đôi đũa, qua hồi lâu, rốt cuộc anh lên tiếng: “Đi làm cái gì?”
“Đi ra ngoài một chút.”
Dương Vi cầm tương ớt bên cạnh, thuận miệng lên tiếng, Tống Triết dùng chiếc đũa khuấy mì , dường như anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn không dám nói.
Trong khoảng thời gian này anh đã học xong hầu hết các món ăn mà cô thích ăn, tay nghề càng ngày càng tốt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, anh nhanh chóng hoàn thành việc lột xác trưởng thành chưa từng có trong mười mấy năm. Dương Vi ăn mì, không ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Chuyện ngày hôm qua anh quên đi, tôi nói rất rõ ràng, chuyện ngày hôm qua coi như một nghi thức tạm biệt.”
Tống Triết siết chặt chiếc đũa, tay anh bởi vì quá dùng sức nên có chút trắng, Dương Vi tiếp tục nói: “Tôi rất cảm kích thời gian này anh đã trả giá rất nhiều vì tôi, nhưng tôi có cuộc đời của tôi, A Triết,” thanh âm cô mềm mại, “Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, anh nên để tôi tiến về phía trước.”
Tống Triết không nói chuyện, thời điểm Dương Vi muốn tiếp tục khuyên can, dường như anh phải lấy dũng khí rất lớn, ngẩng đầu lên, mang theo mỉm cười, khàn khàn nói: “Anh không ngăn cản em tiến về phía trước .”
Dương Vi ngẩn người, anh nhìn cô, tiếp tục lên tiếng: “Anh đã nói, anh không thèm để ý. Em có thể ở bên cạnh Chu Văn, chúng ta cứ như bây giờ, cũng khá tốt.”
“Tối hôm qua em…… Tối hôm qua cũng rất thích .” thanh âm của anh không che lấp được sự run rẩy, “ Anh cảm thấy anh ta sẽ không tốt hơn anh, hai người chúng ta cứ như bây giờ, em và anh ta ở bên nhau cũng không có việc gì. Nếu em sợ anh ta biết, anh có thay em che dấu……”
“Tống Triết,” thanh âm Dương Vi lạnh nhạt, “Anh đang nói cái gì?”
“Anh có thể,” dường như anh đang lặp lại để thuyết phục chính mình, “Anh có thể tiếp nhận anh ta, có thể tiếp nhận tình cảm của hai người, chỉ cần em vẫn luôn ở cạnh anh. Anh cái gì cũng có thể chấp nhận……”
“Tống Triết!” Dương Vi đột nhiên nâng cao âm lượng, cô nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt , “Đừng chà đạp chính mình như vậy. Anh hãy nghĩ về dì, nghĩ về chú Tống, họ nuôi anh ngàn kiều vạn sủng lớn lên, anh không thể vì một phần cảm tình như vậy mà chà đạp chính mình. Anh nghe tôi nói,” Dương Vi đi đến bên cạnh anh, cô vuốt mái tóc của anh, thần sắc nghiêm túc, “Anh là con trai mà dì Triệu cùng chú Tống, kiêu ngạo cả đời, ưu tú cả đời, anh không nên như vậy.”
“Cảm tình so với cuộc sống, vĩnh viễn đều là dệt hoa trên gấm. Nếu nó tới, anh ra sức bảo hộ quý trọng, nhưng khi nó phải đi, anh cũng nên thong dong cáo biệt.”
Môi Tống Triết run rẩy, anh ngơ ngác nhìn Dương Vi, Dương Vi còn muốn mở miệng , nhưng trong nháy mắt, cô lại nghe thấy thanh âm run rẩy của người này : “Anh làm không được……”
Anh hốt hoảng duỗi tay, đột nhiên ôm chặt cô: “Anh làm không được, Dương Vi, anh làm không được. Anh không cảm thấy mình đang chà đạp chính mình, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, bảo anh làm gì cũng được.”
Nước mắt anh rơi xuống, Dương Vi cuống quít đi đẩy anh ra, nhưng anh cố chấp không chịu buông tay, hai người ra sức đấu tranh giằng co, cho đến khi Tống Triết chợt gào khóc ra tiếng, Dương Vi bị tiếng khóc của anh làm cho ngẩn người, cô nhìn người đàn ông trước mặt đang gào khóc thành tiếng giống như một đứa trẻ : “Em không thể giữ anh bên người sao……”
“Anh cái gì cũng không có, anh chỉ còn lại mình em, em không thể như vậy, Dương Vi……”
Loading...
“Anh cái gì cũng có thể cho em, Tống gia anh cho em, tự do anh cho em, mạng anh cũng cho em, anh đã đi đến một bước này, anh có thể đi đến một bước này, em bảo anh quay đầu lại, anh làm thế nào để quay đầu lại?”
Nếu anh vẫn còn là thiếu niên đỏ mắt khi xuất ngoại trước kia, nếu tình yêu của anh vẫn chỉ là một phần cảm giác, một phần ái mộ, có lẽ anh còn có thể bứt ra.
Nhưng hiện giờ người này đối với anh, là chấp nhất, là tín ngưỡng, là tình thân, là tình yêu, là mong đợi của anh cho nửa sau cuộc đời, cũng là tất cả ký ức nửa đời trước.
Cho dù là mối quan hệ vặn vẹo, anh cũng muốn duy trì, cho dù là dùng mạng,anh cũng không thể buông tay.
“Vậy anh có nghĩ tới tôi không?” Dương Vi nhìn người đàn ông trước mặt khóc đến mức không có cách nào dừng lại được, nhịn không được hỏi ra miệng, “Anh vẫn nói tôi không thể ném anh xuống , anh suy nghĩ anh có bao nhiêu khổ sở, rất nhiều bi thương, nhiều thống khổ, nhưng anh có nghĩ tới tôi sao?”
“Anh cho rằng vì cái gì mà tôi lại đi đến ngày hôm nay?” trong mắt Dương Vi nhịn không được hàm chứa nước mắt, “Tôi dùng mười ba năm! Mẹ nó tôi mất mười ba năm mới có thể rời khỏi anh! Tôi muốn có tương lai, tôi muốn có một cuộc sống khác, tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa, anh có vì tôi mà suy nghĩ chưa?!”
“Hành vi hiện tại của anh, la lối khóc lóc lăn lộn, anh và những người đàn ông lì lợm la liếʍ bạn gái cũ có gì khác nhau? Cuộc sống của tôi và anh bị trói buộc sao? Tôi có trách nhiệm gì với anh sao? Dựa vào cái gì,” Dương Vi thở hổn hển, “Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải thích anh cả đời ?!”
Lời này mắng cho Tống Triết sửng sốt, Dương Vi nắm lấy tóc của anh, khiến anh phải ngẩng đầu lên, cô gắt gao nhìn anh chằm chằm: “Tống Triết anh hãy nghe cho kỹ, tôi muốn đi về phía trước, tôi muốn thích một người khác, tôi muốn thoát khỏi quan hệ với anh. Nếu đúng như lời anh nói anh đã thay đổi, nếu anh thật sự biết làm thế nào để thích một người, tôi yêu cầu anh tôn trọng tôi. Giống như nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn tôn trọng tất cả các quyết định của anh.”
Tống Triết ngơ ngác nhìn cô.
Giờ khắc này, anh biết rõ ràng sự khác biệt giữa hai người.Khi cô thích, cô hy vọng hai người đều sống thật tốt, cho nên thời điểm cô cho rằng anh không thích cô, cô không bắt buộc, không giữ lại,cô yên lặng giúp anh làm tốt tất cả, thậm chí lấy 5% cổ phần Triệu Dương Lan cho cô để lại cho anh, không oán không hận, bình tĩnh bứt ra.
Đây là cách thích của cô, tôn trọng, trả giá, hy sinh.
Mà anh thích, chính là cố chấp muốn hai người ở bên nhau, vô điều kiện, không có bất cứ tạp chất gì, và hai người hòa thành một thể.
Vĩnh viễn buộc chặt, vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn thuộc về đối phương.
Cô đối với anh mà nói, phần tình cảm kia quá bình tĩnh, quá mỏng manh.
Mà tình cảm của anh đối với cô mà nói, quá ngây thơ, quá quyết tuyệt.
Lần đầu tiên anh phát hiện khoảng cách giữa hai người là không thể vãn hồi, mà người trước mặt này, cho dù cô có cười với anh hay không, có chịu đựng được khi anh tiếp cận hay không, có đối xử tốt với anh hay không, khoảng cách giữa hai người, đều không thể có bất cứ thứ gì thay đổi.
Đó là một cái khe rãnh không có cách nào vượt qua, anh muốn lấp đầy nó, đó chính là Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, nàng Tinh Vệ lấp biển.
Anh mãi mãi mất đi cô, không có cách nào vãn hồi.
Tuyệt vọng che trời lấp đất xông lên, anh ngồi trên ghế , nhìn cô, rất lâu sau, ma xui quỷ khiến anh lên tiếng: “Cho anh một đứa con……”
Dương Vi ngẩn người, mà Tống Triết phảng phất như vừa bắt được cọng rơm duy nhất, anh cầm tay cô, nóng bỏng khẩn cầu: “Anh không ép em, Dương Vi, anh hy vọng em sống tốt, anh không ép em. Cho anh một đứa con, cầu xin em,” Trong mắt anh tất cả đều là mong mỏi, giống như điên rồi, “Anh sẽ không cưới người khác, về sau anh chỉ có một đứa con là nó, anh sẽ nuôi nấng nó thật tốt, anh sẽ đem tất cả mọi thứ của anh cho nó.”
Dương Vi ngơ ngác nhìn Tống Triết hoàn toàn xa lạ trước mắt, cô có chút sợ hãi, cô nhịn không được lui một bước, nhưng mà đối phương lại từng bước ép sát, anh đi theo cô tiến lên, vội vàng nói: “Anh biết em đi mua thuốc tránh thai, anh biết em không muốn sinh con, coi như em đáng thương anh, đứa nhỏ này sinh ra, anh bảo đảm đời này anh sẽ không dây dưa, anh sẽ đối xử với nó thật tốt, anh sẽ……”
“Tống Triết,” Dương Vi không thể tưởng tượng được nhìn anh, “Anh thật sự, thích tôi sao?”
Tống Triết sững sờ tại chỗ, Dương Vi ép sát dò hỏi: “Anh thật sự yêu tôi sao?”
Là yêu, nhưng trong tuyệt vọng , và cô độc, vẫn tìm kiếm niềm an ủi duy nhất?
Tống Triết lẳng lặng nhìn cô, cổ họng nghẹn ngào, rất lâu sau, rốt cuộc anh mở miệng: “Là yêu, cũng là duy nhất.”
Anh có thể chịu đựng mình mất đi tình yêu, lại không có cách nào tiếp nhận mình đã mất đi cuộc sống.
Dương Vi nói không ra lời, từ trước tới nay cô không nghĩ tới, có một ngày, Tống Triết sẽ biến thành cái dạng này.
Tống Triết như vậy, khiến cô vừa hận vừa đau, thương hại lại chán ghét, rất lâu sau, cô hít sâu một hơi, cô đẩy anh: “Anh buông tay.”
Anh cố chấp lôi kéo cô, mím chặt môi, phảng phất như nếu cô không đáp ứng, anh sẽ không buông tay. Hành động như vậy đã thành công chọc giận cô, cô nhịn không được đột nhiên kéo anh ra, rống giận thành tiếng: “Anh nhất định phải khiến tôi khó chịu như vậy sao?!”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải sinh con cho anh? Tôi muốn như thế nào anh còn không hiểu? Tôi ở bên ai không cần anh cho phép, tôi cũng không cần suy xét đến cảm thụ của anh, cho dù hôm nay anh nói với tôi……” Dương Vi gắt gao nhìn anh chằm chằm , Tống Triết nhìn cô, trong mắt nhịn không được có ý cười: “Nói với em cái gì?”
“Cho dù hôm nay anh nói với tôi,” Dương Vi cắn răng, thân mình cô run nhè nhẹ, nhưng vẫn nói ra lời, “Anh muốn đi tìm cái chết, tôi vẫn sẽ rời đi.”
Dường như Tống Triết không có chút nào ngoài ý muốn, anh lẳng lặng nhìn Dương Vi, nhưng dưới sự bình tĩnh khi, cũng không hoàn toàn che lấp được tuyệt vọng cùng bi thương. Dương Vi nắm chặt tay, cô tự nói với mình nhiều lần.
Phải cắt đứt.
Cô không thể, cũng không nên cho anh bất kỳ hy vọng gì.
Cô cần phải làm anh hoàn toàn hết hy vọng, hoàn toàn từ bỏ, một quá trình đi vào chỗ chết như vậy, mới có một cuộc sống mới.
Vì thế cô ép chính mình, gian nan lên tiếng: “Tôi muốn một lần nữa thích một người, tôi muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương, tôi hy vọng đối phương đối xử tốt với tôi, tôn trọng tôi, mà tôi cũng nên cho anh ấy tôn trọng tương ứng. Tôi không có khả năng duy trì bất kỳ mối quan hệ nào với anh khi yêu người khác, tôi cũng không thể sinh con khi tôi và anh không yêu nhau. Điều đó đối với anh là không có trách nhiệm, đối với đứa trẻ lại càng không có trách nhiệm.”
“Tống Triết,” giọng nói của cô hạ thấp xuống, “Thành thục một chút.”
Nói xong, cô kéo bàn tay vô lực của anh ra, thấp giọng nói một câu: “Thu dọn một chút, nhanh chóng đi làm đi.”, Sau đó cô vội vàng trở về phòng. Cô đóng cửa lại, khóa cửa, dựa lên cánh cửa và ngồi xuống đất, cắm ngón tay vào mái tóc, cắn chặt khớp hàm, không nói một lời, mặc cho nước mắt dừng trên quần áo , cả người đau đớn lại tuyệt vọng.
Cô nghe thấy thanh âm Tống Triết đứng dậy, nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh, rốt cuộc cô có thời gian rảnh rỗi , nhịn không được ôm lấy chính mình, khóc thành tiếng. Cô khóc nức nở một cách tinh tế, bởi vì khóc quá lâu, trúc trắc mà đứt quãng. Kỳ thật cô cũng không biết mình khóc cái gì, cô chỉ cảm thấy có quá nhiều thứ đè nén trên ngực mình.
Cô không hy vọng Tống Triết đi đến ngày hôm nay, trong xương cốt của cô, trước sau đều hy vọng Tống Triết sống tốt, cô cũng có thể sống tốt. Nhưng Tống Triết buộc cô phải lựa chọn, buộc cô phải lựa chọn giữa việc làm tổn thương người này và tổn thương chính mình.
Nhưng cho dù đáp án là gì, đều trái với nội tâm cô.
Cô không rõ tại sao mình muốn thoát ra khỏi một mối quan hệ, muốn nói chuyện tình cảm thật tốt , tại sao lại khó như vậy.
Vì thế cô đứng lên, cô lấy hộp nhẫn ra, đặt hộp nhẫn Chu Văn cho cô trong
lòng bàn tay, ngồi trên giường, cuộn tròn thân mình.
Hộp nhẫn kia dường như gánh vác tất cả hy vọng của cô, cứu rỗi cô khỏi đoạn tình cảm này, cô ôm hộp nhẫn kia, run rẩy gọi điện thoại cho Chu Văn.
“anh Văn……” Cô chợt khóc thành tiếng , “Tôi đi theo anh, chúng ta đi.”
Rời khỏi thành phố này, rời khỏi đoạn tình cảm này.
Bọn họ đã từng nỗ lực muốn duy trì sự hữu hảo hoà bình ngoài mặt , nhưng từ trước đến nay họ không biết, nếu hai người tách ra còn có thể chuyện trò vui vẻ, nếu không phải chưa từng yêu, thì chính là bởi vì quá yêu.
Tình yêu là học cách trưởng thành, tình yêu có thể khoan dung, tình yêu giúp thoát thai hoán cốt, cắt bỏ thế giới ấu trĩ của chính mình , sau đó học được cách thong dong khéo léo, học được cách đối xử với thế giới một cách dịu dàng.
Nhưng cho dù là Tống Triết hay Mộ Nhu, tình cảm của họ đều chỉ dừng ở thích. Bởi vì thích nên họ ấu trĩ không biết tự xem xét lại, khi Dương Vi và Chu Văn vì họ mà thay đổi nội tâm chính mình, tính cách, thậm chí là giờ quốc tế, nhưng trước sau họ vẫn dừng lại ở —— tôi nguyện ý vì bạn, thay đổi hành vi thích một người.
Đây là hai trình tự tuyệt vọng.
Chu Văn nghe tiếng khóc của Dương Vi, anh biết rõ ràng tiếng khóc kia đại biểu cho cái gì, truyền đạt cái gì, anh thống khổ nhắm mắt lại, khàn khàn lên tiếng: “Được.”
Anh nói: “Tôi mang cô đi.”
Cũng mang chính mình rời đi.
Một câu này, đẩy ra mây mù, trái đất tỏa sáng vạn trượng, Dương Vi ngồi xổm xuống, rốt cuộc trong nháy mắt, lên tiếng khóc lớn.
Mà lúc này, Tống Triết lái xe chạy ra khỏi gara, thần sắc anh bình tĩnh, anh vọt trên đường cái, gọi điện thoại cho Lãnh Mân: “Tôi muốn số điện thoại của Chu Văn.”
Lãnh Mân ngẩn người, nhưng cô không nhiều lời, đáp ứng nói: “Được, chờ một lát.”
Tống Triết cúp điện thoại, không bao lâu sau Lãnh Mân đã tìm được số điện thoại của Chu Văn, gửi dãy số đó sang di động Tống Triết. Tống Triết ở trên xe gọi điện thoại cho Chu Văn, lúc này Chu Văn vừa treo điện thoại của Dương Vi, anh nhìn dãy số xa lạ kia, nhíu mày, nhưng anh vẫn ấn nhận.
“Tôi là Tống Triết,” thanh âm bình tĩnh của Tống Triết truyền tới, Chu Văn ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng lý giải ý đồ Tống Triết gọi điện đến, anh lên tiếng, sau đó nói: “Chuyện gì?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Tống Triết lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Chu Văn không nói gì, trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc anh vẫn đáp ứng: “Được.”
Tống Triết gửi địa chỉ cho Chu Văn, rồi sau đó đến thẳng nhà hàng, anh tới không lâu, Chu Văn cũng có mặt.
Ánh mắt đầu tiên khi Chu Văn vào cửa anh nhìn Tống Triết, mặc âu phục màu trắng gạo, mắt kính gọng mạ vàng, anh ngồi ở vị trí có ánh sáng từ kính rơi xuống, sau lưng là vườn cây xanh um tươi tốt.
Nhìn qua có vẻ cao ngạo lại lạnh nhạt, từ lông mi đến đầu ngón tay đều mang theo một loại trời sinh ra đã có sẵn tinh tế. Nghe thấy anh đi vào , Tống Triết quay đầu lại, gật đầu với anh, lễ phép mở miệng: “Ngồi.”
Thời điểm hai người hội đàm, Dương Vi cũng sửa sang lại cảm xúc, cô nghiêm túc suy nghĩ, mở word, rốt cuộc cũng quyết định bắt đầu viết thông báo tạm biệt.
Cô đã không còn cách nào tìm được nội tâm lúc ban đầu của mình trong công việc livestream , cô cũng không muốn giằng co cùng Tống Triết, cô lại càng không muốn nén giận để bộ phận quan hệ xã hội của Võ Luân đứng ra nói hươu nói vượn.
Vì thế cô mở word ra, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc gõ dòng chữ đầu tiên.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên tôi viết thư cho mọi người, lại là thư tạm biệt.”
Khi Dương Vi viết phần mở đầu , thì cuộc đối thoại của Chu Văn và Tống Triết cũng bắt đầu.
Chu Văn kéo ghế ra ngồi xuống, cách Tống Triết một cái bàn, hai người trầm mặc một lát, rốt cuộc Tống Triết lên tiếng: “Tôi đã nói chuyện với Dương Vi.”
“Ừ.” Chu Văn trả lời, người bên cạnh bắt đầu lên đồ ăn, Tống Triết nhìn nó, dường như có chút mỏi mệt, chờ đồ ăn được bê hết lên xong , anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Chu Văn, bình tĩnh nói: “Tôi biết mấy thứ như tiền không có cách nào khiến anh lui bước. Nhưng tôi rất tò mò, vì sao lại là Dương Vi?”
“Cái gì?” Chu Văn có chút không hiểu, thần sắc Tống Triết lạnh nhạt: “Trong lòng anh có Mộ Nhu, vì sao vào ngay lúc này, lại muốn bắt đầu một đoạn tình cảm một lần nữa? Mà người này, lại là Dương Vi?”
Chu Văn không nói chuyện, Tống Triết nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Kỳ thật anh đổi một người khác, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh biết tôi sẽ không dễ dàng buông tay, mà đối đầu với tôi, anh sẽ phải trả giá rất nhiều . Anh xác định,” Tống Triết giương mắt, lạnh lùng nhìn Chu Văn, “Những chuyện đó anh có thể thừa nhận sao?”
“Anh tới tìm tôi như vậy,” Chu Văn nâng chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, “Dương Vi biết không?”
“Cô ấy không biết, nhưng cô ấy biết hay không, không quan trọng.”
Chu Văn cười nhẹ: “Nói nửa ngày như vậy, tôi vẫn không rõ, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi.”
Nói xong, anh buông chén trà, giương mắt nhìn về phía người đàn ông mắt lạnh đối diện: “Anh cũng biết tôi sẽ không từ bỏ Dương Vi, vậy anh còn tới nói với tôi?”
Tống Triết trầm mặc, anh dùng ánh mắt soi xét để nhìn Chu Văn.
“Tôi chỉ muốn biết,” chần chờ thật lâu, anh mới mở miệng, “Vì sao, anh muốn bất chấp hậu quả đoạt lấy một người mà anh không yêu?”
Chu Văn không trực tiếp trả lời, anh rũ đôi mắt, uống ngụm trà, Tống Triết lẳng lặng chờ, rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Một người đi trong bóng tối quá lâu, chỉ muốn tìm một người đi cùng mình. Hiện tại tôi không yêu Dương Vi, nhưng tôi nghĩ về sau, chúng tôi sẽ yêu đối phương.”
“Vì sao lại là Dương Vi?” Chu Văn hỏi lại chính mình, “Bởi vì cô ấy cần tôi, tôi cũng cần cô ấy.”
“Anh biết không, kỳ thật có rất nhiều thứ, trong tình cảm của hai người đổ dồn về khiến tinh thần cô ấy suy sụp ” Chu Văn giương mắt nhìn về phía Tống Triết, “Cô ấy cần tôi giúp cô ấy. Mà tôi và cô ấy giống nhau. Nếu cô ấy là một cô gái bình thường, tôi sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào khi tôi chưa thích cô ấy, bởi vì thứ mà cô ấy muốn ở tôi chính là một phần tình cảm được đáp lại, tôi cho không được. Nhưng Dương Vi không giống, thứ mà cô ấy muốn chính là trợ giúp, là làm bạn, điều cô ấy muốn, tôi có thể cho, mà thứ mà tôi muốn, cô ấy cũng có thể đáp ứng.”
Tống Triết siết chặt nắm tay, anh lạnh lùng nhìn Chu Văn: “Cho nên anh theo đuổi cô ấy?”
“Cô ấy rất thích hợp.” Chu Văn cười khẽ lên, “Tôi chưa từng có hảo cảm khi đối mặt với người phụ nữ khác, Dương Vi là người đầu tiên, tôi cảm thấy cô ấy là một cô gái thực không tồi. Khi ở bên cô ấy tôi thấy rất nhẹ nhàng, tôi có thể tưởng tượng ra tương lai nếu chúng tôi ở bên nhau. Cô ấy cũng nói,” trong mắt Chu Văn mang theo ấm áp, “Cảm giác chúng tôi ở bên nhau, quá khứ chưa từng có. Tống Triết, kỳ thật trên con đường tình yêu này, tôi và Dương Vi đều đã là người đứng ở điểm cuối. Tâm chúng tôi đã già rồi, chúng tôi sợ hãi cái loại tình cảm nóng rực này, sợ hãi không thể kiểm soát, sợ vì tình cảm mà phải trả giá hết thảy đến mức tan xương nát thịt, điều chúng tôi muốn chỉ là một gia đình bình yên trong tương lai. Mà tất cả những thứ này, anh không cho Dương Vi được, Mộ Nhu cũng không cho tôi được.”
“Nếu anh không thể yêu cô ấy thì phải làm sao bây giờ?” Tống Triết nhanh chóng lên tiếng, Chu Văn ngẩn người, tiếp theo anh thở dài mở miệng: “Chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Hiện giờ tôi và Dương Vi ở bên nhau, quan trọng nhất không phải là cuối cùng chúng ta có thể yêu đối phương hay không, mà là chúng tôi có thể trợ giúp đối phương hay không, cho đối phương sự yên ổn.”
“Tôi không dám nói tôi nhất định sẽ yêu cô ấy,” thần sắc Chu Văn lạnh nhạt, “Nhưng cô ấy muốn một tương lai yên ổn, tôi có thể cho.”
Tống Triết không nói chuyện, bàn tay anh cầm ly rượu run nhè nhẹ, Chu Văn trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Tống tổng, kỳ thật tôi lại đây, chính là muốn nói với anh, buông tha Dương Vi, cũng buông tha cho chính anh.”
“Trong tương lai, chúng ta gặp lại sẽ rất tốt.”
Tống Triết nhấp rượu, rượu nóng rát chảy xuống thực quản, gặp thoáng qua trái tim, dung nhập vào dạ dày.
Anh buông chén rượu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Văn: “Anh biết thời điểm lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, là mấy tuổi không?”
“Mười bốn tuổi.” anh khoa tay múa chân một chút, “Khi đó cha mẹ cô ấy qua đời, trước khi cô ấy đến nhà tôi , mẹ tôi nói với tôi, cô ấy sẽ ở lại đây, bảo tôi chăm sóc cho cô ấy. Tôi không thích cô ấy, tôi không rõ vì sao mình phải để một người không hiểu được bước vào thế giới của mình, cho nên tôi bài xích cô ấy, cự tuyệt cô ấy.”
“Nhưng người này rất ngốc ,” Tống Triết cảm thấy có cái gì đó làm mơ hồ đôi mắt, cười ra tiếng nói, “Cho dù tôi nói cái gì, làm cái gì, cô ấy đều không nói lời nào, bảo cô ấy làm bài tập, bảo cô ấy khoác túi. Sau này tôi lại cảm thấy, người này là người của tôi, tôi phải che chở cho cô ấy.”
“Ai bắt nạt cô ấy tôi sẽ tìm người đó gây phiền toái, ai làm cô ấy không vui tôi cũng khiến cho anh ta không thể vui được, thời điểm cô ấy nhút nhát sợ sệt, tôi dẫn cô ấy vào trong tiệm thử quần áo, buộc cô ấy phải mua một bộ quần áo đắt tiền. Khi cô ấy nói chuyện không dám lớn tiếng, tôi bắt cô ấy nói chuyện lớn tiếng một chút, tôi nói tôi không nghe thấy. Khi đó cô ấy thích cái gì, không thích cái gì, cũng không dám nói, tôi ép cô ấy phải học cách nói cho người khác biết cô ấy thích gì. Cô ấy vẫn luôn lắc đầu nói với tôi ‘ tôi không thích gì’‘ tùy tiện ’‘ đều có thể ’, vì thế tôi liền hỏi cô ấy ——”
Tống Triết cười không dừng được: “Em có thích tôi hay không?”
Lúc đó là ban đêm, hai người ngồi ở trên sân thượng của biệt thự trên, các ngôi sao chiếm đầy đôi mắt thiếu nữ, cô nghe thấy anh hỏi, hoảng loạn, mặt đỏ, rất nhiều cảm xúc đan chéo lên, anh nhéo cằm cô, nghiêm túc nói: “Em dám nói không thích?”
Cô vội vàng lắc đầu, anh liền ép cô: “Vậy em thích, hay không thích?”
Cô không nói chuyện, anh có chút nôn nóng, đang muốn mắng chửi người, liền nghe thấy cô nhỏ giọng mở miệng: “Thích……”
“Cô ấy nói cô ấy thích tôi, sau này cô ấy nói cô ấy muốn thích tôi cả đời. Cô ấy từng nói qua cô ấy sẽ ở cạnh tôi cả đời, tôi cũng tin. Thời điểm cha tôi mất, nhà tôi loạn thành một đoàn, cô ấy vẫn luôn chăm sóc tôi, kéo tay của tôi, vẫn luôn nói với tôi, còn có em.”
“Thời điểm mẹ tôi đi,” Tống Triết có chút kìm chế không được, anh nhắm mắt lại, tỏ vẻ mình không quá mức chật vật, khàn khàn lên tiếng, “Cũng là cô ấy ở bên cạnh tôi, nói, còn có em.”
“Anh biết đối với tôi cô ấy có ý nghĩa gì không?”
Tống Triết mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông đối diện, thần sắc sáng rõ: “Cô ấy là mười ba năm quá khứ của tôi, mãi mãi là tương lai của tôi. Cô ấy từng chút từng chút một làm bạn với tôi cho tới ngày hôm nay, anh nói,” anh đột nhiên nâng cao âm lượng, “Mẹ nó , dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh?!”
“Cho nên anh tính làm gì bây giờ?” Chu Văn mắt lạnh nhìn lại, “Tiếp tục ép cô ấy? coi cô ấy như vật sở hữu của anh? Tống Triết anh phải hiểu được, cô ấy đi đến ngày hôm nay, trưởng thành thành một người phụ nữ ưu tú như thế, không phải anh làm bạn, cũng không phải anh đắp nặn nên, cô ấy là chính cô ấy, cô ấy cảm kích anh trợ giúp để cô ấy có những thành tựu như ngày hôm nay, tuy nhiên, Dương Vi chưa bao giờ thuộc về anh.”
Tống Triết nghe Chu Văn nói, thở hổn hển, anh đứng dậy, Chu Văn cảnh giác nhìn anh, Tống Triết đi đến trước mặt anh, thân mình run nhè nhẹ, phảng phất như cây trúc trước gió, run run rẩy rẩy. Anh siết chặt nắm tay, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Văn, chậm rãi gập hai đầu gối lại.
Anh nhìn Chu Văn, khàn khàn lên tiếng: “Cho nên, tôi cầu xin anh.”
“Cô ấy đối với anh mà nói, chỉ là an ủi nhất thời, nhưng đối với tôi mà nói, đó chính là mệnh của tôi.”
“Chu Văn,” thân mình Tống Triết run nhè nhẹ, cả đời anh kiêu ngạo như vậy, chỉ riêng ở chuyện tình cảm là phải cong lưng, anh áp chế tất cả cảm xúc của chính mình, nhìn Chu Văn, gian nan mở miệng, “Tôi biết, anh và cô ấy đều cảm thấy, tôi không có thuốc nào cứu được, đối với tôi đó là một cơn ác mộng, nếu cô ấy quay đầu lại, đó chính là giẫm lên vết xe đổ.
Tôi không có cách nào chứng minh tương lai, nhưng mà Chu Văn,” anh nhắm mắt lại, thống khổ lên tiếng, “Tôi thật sự yêu cô ấy.”
Chỉ là anh hiểu quá muộn, cũng tới quá trễ.
“Tôi tuyệt đối sẽ không,” thanh âm anh khàn khàn, lại dị thường nghiêm túc, “Khiến cô ấy giẫm lên vết xe đổ.”