Một tiếng chúc mừng này gọi thần trí Dương Vi trở về, cô nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, khiến bản thân không có vẻ quá mức kinh ngạc, cô bắt tay với tất cả các tuyển thủ, sau đó bắt đầu trao giải cuối cùng trong tiếng hoan hô của mọi người.
Chờ mọi thứ kết thúc, khi Dương Vi đi về sau hậu trường, Hướng Duy kích động vọt về phía Dương Vi, đột nhiên ôm lấy Dương Vi, cao hứng nói: “Thắng thắng! cô thật sự thắng!”
Quanh người đều tiếng chúc mừng , các tuyển thủ khác cũng nhất nhất đi tới nói chuyện cùng cô, mà Dương Cesar lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài. Lãnh Mân lại gần kéo Hướng Duy ra, nhưng trên mặt cũng mang theo tươi cười, dịu dàng nói: “Tốt, không bận chứ, chúng ta gọi mọi người tới chúc mừng một chút đi, thắng chính là chuyện tốt.”
Dương Vi há mồm muốn hỏi cái gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng cô thở dài, rốt cuộc nói: “Chị Mân , mọi người đi thôi, tôi có chút không thoải mái, muốn về nhà ngủ trước một giấc.”
Lãnh Mân ngẩn người, muốn hỏi gì đó, nhưng dường như cuối cùng lại hiểu được, cô gật đầu, vỗ vai Dương Vi: “Trở về ngủ một giấc cho tốt, mọi việc đừng nghĩ quá nhiều, thắng chính là thắng, đừng nghĩ nhiều.”
Dương Vi lên tiếng, tiếp theo lấy danh nghĩa đi WC để ra ngoài nghỉ ngơi, mới vừa chuyển ra hành lang dài, liền thấy Dương Cesar đứng ở nơi đó. Anh ta cúi đầu hút thuốc, thấy Dương Vi tới, anh ta giương mắt nhìn cô một cái, Dương Vi lập tức hiểu ý tứ của anh ta, đi theo anh ta vào lối an toàn.
“Tôi cảm thấy cô giống như có việc muốn hỏi tôi.” Dương Vi vừa vào cửa, Dương Cesar đã mở miệng, Dương Vi cũng không hàm hồ, nói thẳng: “Tôi nghe nói vốn dĩ anh nên là quán quân.”
“Đúng vậy, không sai,” Dương Cesar gật đầu, “Bất quá thị trường tư bản, ai có tiền người đó là lão đại.”
Dương Vi nhíu mày: “Đây là chương trình cho Star Media tổ chức……”
“Công ty cũng không có khả năng vì một danh hiệu đệ nhất của tôi mà đắc tội với các nhà tài trợ đúng không?” Dương Cesar cười rộ lên, anh ta trên dưới đánh giá Dương Vi một chút, sau khi xác nhận cô thật sự không hiểu, rốt cuộc nói, “Một tuần trước, Mộ Đạt Daily trở thành nhà tài trợ cho chương trình chơi nói chữ, tôi nghe nói cô là người phát ngôn của bọn họ.”
“Tôi không có……”
“Cô có thể trở về hỏi một chút.”
Dương Cesar giương cằm lân, Dương Vi trầm mặc xuống, Dương Cesar hút xong điếu thuốc, anh ta ném thuốc sang một bên, xoay người đi ra ngoài. Dương Vi từ lối an toàn ra ngoài, Lãnh Mân chờ cô, cô ấy và Hướng Duy mang theo người hộ tống cô rời khỏi hội trường, vừa ra ngoài cả phóng viên và fans chen chúc nhau xông lên, Dương Vi che mặt, được Lãnh Mân che chở cho cô lên chiếc xe bảo mẫu, Dương Vi mới vừa lên xe, đóng cửa xe lại, liền nghe thấy một tiếng vui sướиɠ không thể kìm chế được: “Chúc mừng.”
Dương Vi ngẩng đầu, thấy Tống Triết ngồi hàng ghế sau, cười tủm tỉm nhìn cô. Nét tươi cười mang theo vài phần lấy lòng, giống như một đứa bé chờ người lớn phát kẹo. Dương Vi mím môi, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Xe rời khỏi đám người, nhanh chóng an tĩnh lại, Hướng Duy và Lãnh Mân một đường ríu rít trò chuyện, Tống Triết rõ ràng muốn nói chuyện cùng Dương Vi, nhưng trong xe nhiều người, nên anh cũng không nhiều lời, chỉ là ánh mắt thường trộm dừng ở trên mặt Dương Vi.
Dường như Dương Vi rất mệt mỏi, cô nhẹ nhàng dựa đầu vào cửa kính, ngọn đèn đường chợt sáng chợt tắt dừng trên mặt cô, thần sắc Dương Vi lạnh nhạt, người trên xe bảo mẫu lục tục rời đi, cuối cùng rốt cuộc chỉ còn dư lại Tống Triết Dương Vi và tài xế, Tống Triết đứng dậy, đi lên phía trước xem xét cô, nhỏ giọng nói: “Có phải em không thoải mái hay không?”
Loading... “Không có,” Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười nói, “Chính là có chút mệt.”
Tống Triết “Nga” một tiếng, dường như muốn nói gì đó, Dương Vi suy nghĩ, giương mắt nhìn qua , đột nhiên nói: “Có phải mấy người giúp tôi ký hợp đồng làm người phát ngôn cùng Mộ Đạt Daily hay không?”
“Ừ.” Tống Triết ho nhẹ một tiếng, rõ ràng mang theo vài phần đắc ý, “Anh nói.”
Nói xong, anh lại nhìn Dương Vi, giống như là một ám chỉ. Dương Vi gật đầu, nhẹ nhàng bộ dáng bâng quơ khiến nội tâm Tống Triết có chút rối rắm.
Kết quả ngày hôm nay đã xuất hiện, Dương Vi còn hỏi lời này, kỳ thật anh đã làm cái gì chắc hẳn Dương Vi có thể đoán được đại khái, nhưng vì sao Dương Vi vẫn giữ bộ dáng không mặn không nhạt? Có phải không vui vẻ hay không?
Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn nhíu mày hỏi : “Em không vui?”
“Không có,” Dương Vi lặp lại lần nữa, “Chính là có chút mệt.”
Lời này khiến Tống Triết cảm thấy nghẹn đến mức hoảng loạn, Dương Vi nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ, lẳng lặng suy tư.
Cô không chút nghi ngờ trong chuyện cô đoạt giải quán quân có Tống Triết quạt gió thêm củi, thậm chí cô còn biết rõ ràng, giờ phút này Tống Triết đang khát vọng được cô khích lệ. Thuyết phục Mộ Đạt Daily, khẳng định phải muốn trả một mức giá nhất định, cho nên giờ này khắc này cô không có bất kỳ góc độ nào để nói Tống Triết không tốt, thậm chí cô còn có vài phần cảm động, Tống Triết đối xử với cô rất tốt. Anh nguyện ý vì cô mà nỗ lực và lo lắng, điều này đối với vị công tử như Tống Triết đã là tiến bộ khó lường.
Nhưng cô không có cách nào khích lệ anh, Tống Triết không hiểu, cô livestream, tham gia thi đấu, kết quả tất nhiên quan trọng, nhưng quá trình mới khiến cho người ta chú ý.
Tống Triết không thể hiểu được những chuyện như vậy đối với cô có ý nghĩa như thế nào, anh chỉ là đơn thuần nghĩ cho cô kết quả mà cô muốn, nhưng một khi điểm xuất phát sai rồi, thì tất cả mọi thứ phía sau đều sẽ sai .
Cô không mở miệng chỉ trích anh được, cũng không có cách nào tán đồng, chỉ có thể trầm mặc như vậy.
Đến khi hai người về đến nhà, cũng chưa nói thêm câu nào với nhau, Tống Triết bị thái độ của cô khiến cho có chút bốc hỏa, nhưng anh không dám nói gì, chờ vào thang máy, rốt cuộc anh nhịn không được nói: “Em cảm thấy anh có chỗ nào làm không đúng, em có thể nói với anh.”
“Không có,” Dương Vi mỉm cười, bình thản nói, “Tôi thật sự chỉ có chút mệt.”
Nói xong, cửa thang máy mở ra, Dương Vi nhìn anh, thần sắc dịu dàng: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tất cả mọi người đều bận rộn suốt một ngày, hôm nay anh tới cổ vũ cho tôi, tôi rất vui. Cảm ơn anh. Ngủ ngon.”
Tống Triết nói không ra lời, Dương Vi chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn là nói: “Tôi muốn đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Dương Vi liền xoay người rời đi.
Tống Triết nhìn bóng dáng cô, trong một cái chớp mắt, anh cảm giác như thể anh đã trở lại thời điểm vừa mới về nước. Khi đó anh vừa về nước , Triệu Dương Lan liền nói để anh và cô đính hôn, cô vĩnh viễn đều như thế này, cho dù có cao hứng hay không, khổ sở hay không khổ sở, trước sau đều là một bộ dáng này.
Cô luôn thong dong bình thản, trong mọi lúc. Cảm xúc của cô bị cất giấu một cách gắt gao, rất khó để phát hiện một chút dấu vết không vui từ trên người người này.
Vì thế ngay từ lúc bắt đầu để ý, sau này liên tục lặp lại, cuối cùng trở nên không sao cả.
Anh cho rằng cô sẽ không bao giờ bị thương và luôn bao dung, thẳng đến khi cô ra sức phản kích, anh mới hiểu được, nội tâm người này chính là một cây đao, hoặc là không ra khỏi vỏ, còn nếu đã ra khỏi vỏ liền thấy máu.
Phẫn nộ cùng cảm giác vô lực cùng nhau xông lên, trước khi cô vào cửa anh nhanh chóng tiến lên, túm lấy tay cô, giơ tay “Loảng xoảng” ấn cánh cửa vừa mới mở ra đóng trở lại, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói: “Em nói rõ ràng.”
“Tôi……”
“Em không cần như vậy, Dương Vi,” trong giọng nói của anh mang theo chút cầu xin, “Em không cần đặt tất cả mọi thứ ở trong lòng, mỗi ngày tự mình cân nhắc tự mình tưởng tượng, tưởng tượng muốn làm thế nào để cho anh một phương án xử lý tốt nhất. Em và anh đã ly hôn, em không cần có trách nhiệm với anh, quan hệ của hai người chúng ta không cần vòng đi vòng lại để quay về thời điểm ban đầu.”
“Dương Vi,” Tống Triết hít sâu một hơi, “Anh thừa nhận trong đoạn hôn nhân thất bại kia trách nhiệm của anh là chủ yếu, nhưng em phải nhìn thẳng vào một vấn đề, từ trước đến nay em chưa từng mở rộng nội tâm với anh. Em đem tất cả lời muốn nói giấu ở trong lòng, với bộ dáng này của em, cho dù anh hoàn mỹ không khuyết điểm, đoạn hôn nhân này cũng không thể kéo dài, em có hiểu không?”
Lời này khiến nội tâm Dương Vi có chút run rẩy, có một loại cảm xúc không tên đánh úp lại, làm cô thấp thỏm lo âu. Cô rũ đôi mắt xuống, bình tĩnh nói: “Anh buông tôi ra trước, đợi chúng ta bình tĩnh một chút, lại nói sau.”
“Anh không có gì phải bình tĩnh, em cũng không có gì để bình tĩnh,” Tống Triết nhanh chóng mở miệng, anh túm lấy tay cô, hấp tấp nói, “Em cảm thấy anh làm đúng hay không, còn không phải chỉ một câu, em có cái gì mà không dám nói?”
“Tống Triết anh không cần như vậy……”
“Anh không cần như thế nào?!” Tống Triết đề cao thanh âm, “Anh muốn em nói một câu sự thật , là anh sai sao?”
Anh nhìn cô chằm chằm , trong mắt mang theo phẫn nộ: “Cho dù là bạn bè, em nói một câu thật lòng với anh, thì cũng có gì sai?”
“Em mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, hiện tại em còn cẩn thận dè dặt sợ làm tổn thương anh, em sợ cái gì? Em có gì bất mãn thì cứ nói a!”
“Tống Triết!” Dương Vi đột nhiên đẩy anh ra, “Tôi chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ lại anh cũng không buông tha cho tôi sao?”
Tống Triết lui một bước, anh không nói chuyện, Dương Vi nhanh chóng mở cửa muốn vào nhà, liền nghe thấy Tống Triết ở sau lưng nói: “Để anh giúp em nói. Có phải em cảm thấy cái danh hiệu quán quân này là anh cho em hay không?”
Dương Vi dừng bước chân, Tống Triết tiếp tục nói: “Không phải, anh tìm Mộ Nhu, nhưng anh không bảo cô ấy cho em chức quán quân, anh nhờ cô ta cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu em thắng, em làm người phát ngôn miễn phí cho họ ba năm, nếu em không lấy được danh hiệu quán quân, phí tổn anh ra một nửa. Một nửa tiền kia không phải tiền của công ty, mà từ tài khoản cá nhân của anh.”
“Anh biết em không chỉ cần giải nhất,” thanh âm Tống Triết hạ thấp xuống, “Anh đã nói rồi, anh sẽ sửa, anh sẽ suy nghĩ xem em đang nghĩ gì, vì sao anh làm thế nào em cũng không tin ?”
Dương Vi không nói chuyện, cô đưa lưng về phía anh, căn bản không dám nhìn anh, Tống Triết thấy cô trầm mặc, anh đi đến sau lưng cô, chần chờ một lát, anh chậm rãi vươn tay, thử từ phía sau lưng ôm lấy cô.
Độ ấm kia khiến Dương Vi nhịn không được run rẩy, cô đột nhiên cảm thấy mình như thể quay về thời trung học, người phía sau vẫn là thiếu niên ngạo mạn lại vụng về, lải nhải nói với cô: “Không cần nghe lời mẹ tôi nói, bà ấy rất phiền……”
Cô có chút hoảng hốt, nghe anh mở miệng: “Dương Vi,” anh nhỏ giọng lại dịu dàng, “Anh biết, em có thói quen coi anh trở thành trách nhiệm, là mẹ anh dạy em coi anh như một đứa trẻ, là mẹ anh dạy em thời thời khắc khắc đều phải chăm sóc anh, muốn em không thể hiện ra vui buồn, phải làm một người phụ nữ thanh lịch. Nhưng khi anh trưởng thành, em có thể dựa vào anh. Dương Vi,” anh buộc chặt hai tay, “Đừng giấu ở trong lòng.”
Dương Vi không nói chuyện, cô cảm giác Tống Triết giống như một đội quân vũ trang mạnh mẽ, anh cường ngạnh nghiền áp lại đây, cho dù cô có thiết kế bất kỳ chướng ngại gì, dường như anh đều có thể đánh vỡ. Đột nhiên cô có chút sợ hãi, sự trưởng thành của người này so với trong tưởng tượng của cô càng nhanh hơn, cũng so với kỳ vọng của cô thì càng tốt hơn.
Nếu một người kỳ vọng về một người khác quá thấp, như vậy rất dễ dàng bất ngờ, tiện đà…… Vui mừng.
Rõ ràng cô nhận ra sự kích động trong nội tâm chính mình, cô cảm thấy dường như mình bị phân liệt thành hai người, một người nản lòng thoái chí thờ ơ lạnh nhạt, một người thật cẩn thận nhìn người bên ngoài cửa sổ đang nỗ lực muốn vào.
Cô cúi đầu xuống, rất lâu sau, rốt cuộc lên tiếng: “Buông ra đi, tôi mệt mỏi.”
Tống Triết ngẩn người, anh tưởng tượng rất nhiều trường hợp Dương Vi sẽ nói gì, lại không nghĩ rằng đối phương vẫn chỉ nói một câu lạnh nhạt như vậy, tất cả sức lực của anh phảng phất đều nện trên bông , khiến anh vừa thất vọng vừa tức giận.
Tính tình anh bộc phát, cả giận nói: “Anh không bỏ, em không nói rõ ràng với anh, anh sẽ không bỏ.”
Dương Vi nhắm mắt lại.
“Tống Triết, anh xác định lời nói của tôi, anh muốn nghe sao?”
Tống Triết cứng đờ, anh có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Em nói.”
“Tống Triết, kỳ thật từ lúc bắt đầu lựa chọn con đường này, tôi muốn lựa chọn một con đường của chính mình. Con đường này không nên có anh, càng không có sự trợ giúp của anh. Tôi không muốn nợ anh.”
“Anh không cần……”
“Anh dám nói anh làm mấy chuyện đó, không phải đang chờ mong hồi báo?” Dương Vi mở to mắt, thần sắc cô bình tĩnh, trong mắt tất cả đều là hiểu rõ, “Từ trong xương cốt anh, trước sau đều coi tôi như vợ anh, mấy trăm triệu phí quảng cáo nói bỏ là bỏ, nếu anh chỉ coi tôi là bạn bè bình thường, anh sẽ làm như vậy sao?”
“Anh sẽ không. Anh không bỏ xuống được, điều này đối với tôi mà nói, đây là sự bối rối lớn nhất. Tôi muốn giải quán quân, tôi muốn công bằng, nhưng tôi không phải trẻ con, tôi sẽ có phương thức xử lý của chính mình, rõ ràng tôi biết thế giới này không công bằng, công bằng chỉ có thể tự mình đi tìm, Star Media bỏ tiền nâng đỡ Dương Cesar, điều này có gì không công bằng? Tôi biết được, tôi không ngại, tôi không cần anh trả giá lớn như vậy để đối lấy sự công bằng trên sân khấu cho tôi, sau đó nói cho tôi giống như đang hiến vật quý, anh đã thay đổi.”
“Tôi không thèm để ý anh có thay đổi hay không.” Dương Vi đẩy tay anh ra, quay đầu lại nhìn anh, thần sắc mang theo mỏi mệt, “Tôi rất vui khi anh học được cách làm thế nào để đối xử tốt với một người , nhưng người đó không nên là tôi. Nếu là tôi, thì nó lại trở thành gánh nặng.”
Tống Triết không nói chuyện, anh siết chặt nắm tay, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Dương Vi nhìn chăm chú vào anh, một lát sau, cô nhẹ nhàng cười: “Anh xem, anh muốn tôi nói sự thật, nhưng khi tôi nói ra, anh lại tức giận.”
“Anh không có.” Tống Triết nở một nụ cười thật tươi, “Anh cảm thấy em nói thật với anh, khá tốt. Anh thích nghe, anh sẽ sửa lại, thật sự, anh sẽ không giống trước kia.”
Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần thương xót.
“Tống Triết,” cô gian nan lên tiếng, “Anh đừng như vậy.”
“Không có, thật sự, em đừng lo lắng, anh không tức giận, anh khá tốt. Nếu em cảm thấy anh can thiệp vào cuộc sống của em, anh đã biết, về sau anh sẽ không, anh……”
“A Triết,” Dương Vi chợt ngắt lời anh, “Đừng vì tình yêu mà đánh mất chính mình!”
Tống Triết ngẩn người, Dương Vi nói xong câu đó , dường như cũng cảm thấy mình vừa nói vào trọng điểm, cô vội vàng muốn mở miệng giải thích, nhưng trước khi lên tiếng cô lại nghe được anh nói: “Vậy rốt cuộc em muốn anh như thế nào?”
Dương Vi dừng thanh âm, rốt cuộc Tống Triết cười không nổi nữa, anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo sự mỏi mệt cùng tuyệt vọng.
“Anh không vì tình yêu mà đánh mất chính mình, em nói anh ngạo mạn, nói anh làm tổn thương em, nói anh không tốt.”
“Anh hạ thấp đầu, mọi chuyện anh đều nghĩ cho em, anh nỗ lực muốn đối xử tốt với em, em lại nói anh vì tình yêu mà đánh mất chính mình.”
“Tương lai của em không có anh, em cho rằng anh không biết hiện tại em không muốn nhìn thấy anh, không muốn anh xuất hiện, không muốn gặp anh? Anh biết .”
“Nhưng anh có thể làm gì bây giờ?” anh chua xót cười rộ lên, “Anh có thể làm gì bây giờ? Dương Vi, đừng ép anh như vậy.”