Chương 9: Huyện thái gia vô lại
Edit: meowluoi.
Tiếu Sắc còn tưởng rằng xe ngựa của mình bị cường đạo chặn, hóa ra là chiếc xe ngựa cách đó
không
xa, từ
trên
xe
đi
xuống
một
nhà ba người, cộng thêm
một
nha hoàn và xa phu đánh xe, tổng cộng có năm người.
Lão giả kia đầu đội mũ viên ngoại, mặc áo lông cừu viên ngoại, thân thể cũng
không
thể coi là mập, bên cạnh lão là
một
phu nhân cũng
một
thân tơ lụa,
một
nữ tử trẻ tuổi phấn y, bị hù dọa mắt hơi đỏ, nhu nhược động lòng người, nhìn dáng vẻ bọn họ là phu thê và nữ nhi, bên người còn
một
tiểu nha hoàn mặc y phục màu lục, còn có
một
xa phu khoảng ba bốn mươi tuổi.
Lão phu thê hơn bốn mươi tuy rằng bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng
không
quên đem nữ nhi mình bảo hộ trong ngực, cả người tiểu nha hoàn phát run đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình, chỉ có xa phu đánh xe, cầm roi ngựa trong tay, chuẩn bị liều mạng với bọn cướp.
“Hảo hán gia, cầu các ngươi tha cho chúng ta, nếu các ngươi cần của cải, chúng ta
sẽ
cho các ngươi
một
ít tiền, chúng ta buôn bán bị lỗ vốn, lúc này
không
thể trở về cố hương, cầu hảo hán gia từ bi, buông tha cho nhà lão nhân!” Lão giả kia ăn
nói
khép nép cầu bọn cướp.
Bọn cướp mặc kệ người than thở khóc lóc cầu xin như thế nào, nhìn người bị mình dọa sợ, càng làm thủ lĩnh bọn cướp cười ha ha, khoát tay với bọn huynh đệ thủ hạ, chỉ thấy mấy bọn cướp bắt đầu lôi kéo mấy người.
Miệng lại
nói
những lời bẩn thỉu: “Lão đầu, các huynh đệ nhìn nữ nhi ngươi lớn lên xinh đẹp,
không
bằng làm áp trại phu nhân của chúng ta
đi! Chỉ cần thành phu nhân của chúng ta, đảm bảo sau này nữ nhi của ngươi được ăn sung mặc sướиɠ.” Lúc lôi kéo còn
không
quên duỗi móng vuốt chạm vào người vị tiểu thư và nha hoàn.
“Mẫu thân, phụ thân, cứu con!” Vị tiểu thư kia bị dọa khóc sướt mướt, bị bọn cướp kéo lên xe ngựa bên kia.
“Súc sinh, đồ súc sinh nhà các ngươi, mau buông nữ nhi của lão phu ra!” Lão phu thê hai người liều mạng tránh thoát khống chế của bọn cướp, chỉ tiếc bọn cướp đông, căn bản
không
phải là đối thủ của bọn chúng, bọn cướp đoạt lấy roi ngựa của xa phu, đem xa phu ấn
trên
mặt đất đánh cho
một
trận.
Tiếu Sắc nhìn cảnh tượng trước mắt, thuận tay sờ bên hông mình, theo thói quen định kêu lên: Cảnh sát đây,
không
được nhúc nhích, giơ tay lên, buông con tin ra! Sờ đến bên hông trống trơn, căn bản
không
có súng, lúc này mới bừng tỉnh mình
đã
rời
đi
thế kỷ 21.
Trong lòng ảo não, phi thân xuống xe ngựa, mấy bước liền tới, Tiểu Ngũ cũng cầm roi ngựa trong tay, linh hoạt quất vào người bọn cướp. Nha hoàn Tiểu Tứ cũng theo chủ tử nhà mình luyện ít quyền cước công phu, miễn cưỡng có thể đối phó người khác.
Mấy bọn cướp này bắt cả nhà người ta, mình
đi
lên
sẽ
cản trở chủ. Đứng bên cạnh xe ngựa,
một
tay cầm dây cương xe ngựa, nhìn Tiểu Ngũ
đi
lên hỗ trợ.
Mấy bọn cướp này mặc dù bắt cả nhà người ta, nhưng võ công lại bình thường, căn bản
không
phải là đối thủ của Tiểu Ngũ và Tiếu Sắc. Tuy Tiếu Sắc
không
có khinh công, nhưng mà quyền cước công phu rất lợi hại. Hơn nữa đại ca Tiếu Tường chỉ điểm, đối phó với bọn cướp quả
thật
giống như ăn
một
bữa sáng, huống chi còn có Tiểu Ngũ xuất quỷ nhập thần mang roi ra tương trợ.
Có thể
nói
là thuần thục, bọn cướp bị hai người Tiếu Sắc và Tiểu Ngũ đánh ngã xuống đất. Nhìn bọn cướp nằm
trên
đất,
một
nhà vừa mới bị bắt cóc, quả thực vui mừng phát khóc. Vị tiểu thư nhìn bộ dáng Tiếu Sắc, mắt hạnh nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thầm khen
một
thiếu niên tuấn lãng!
Nghĩ thầm trách
không
được nhiều năm như vậy chủ tử
không
bỏ được Tiếu công tử. Nếu đổi lại là mình, thiếu niên
anh
tuấn tiêu sái như vậy, chắc chắn cũng
sẽ
bị mê đến thần hồn điên đảo. Trước khi đến còn có chút tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng mà nhìn thấy Tiếu công tử, trái tim mình giống như mất rồi.
Nhìn bọn cướp nằm
trên
đất, trong khoảng thời gian Tiếu Sắc buồn bực. Nếu mang những người này vào đại lao huyện mình, mỗi ngày phạm nhân ăn uống, mình cũng
không
cung ứng nổi, vì thế tròng mắt di chuyển nảy ra ý hay.
Mình lấy đồ của bọn cướp cướp được. “Này! Mang đồ đáng giá
trên
người các ngươi, tất cả đều giao ra đây. Bằng
không, bổn đại gia liền mang toàn bộ các ngươi tiến vào đại lao!” Tiếu Sắc
không
xưng bản quan, đột nhiên Tiếu Sắc nghĩ đến điều gì đó vô lại.
Trong lòng thủ lĩnh bọn cướp buồn bực! Kế hoạch
không
phải là như vậy? Trước đó có người cho mình bạc, cướp bóc toàn gia, sau đó có người hỗ trợ. Mang mình vào đại lao mấy ngày, sau đó vị hắc y nhân
sẽ
tìm cách thả huynh đệ mình ra.
không
lẽ người cứu hôm nay
không
phải là Huyện thái gia Vạn Huyện sao? Nhưng mà nhìn hai bên ria mép của đối phương, người này là Huyện thái gia Vạn Huyện mới đúng! Thủ lĩnh bọn cướp có cảm giác giống như có hàng vạn con ngựa chạy qua mắt mình.
Xem ra sau này nên cách xa Vạn Huyện
một
chút! Huyện thái gia Vạn Huyện
không
phải là người tốt lành gì. Gì mà trong như nước sáng như gương chứ? Toàn là lừa quỷ, bậy bạ! Ai lại
nói
lời này gia đánh chết
hắn!
“Thế nào,
không
muốn lấy ra sao? Các ngươi thà rằng ngồi đại lao cũng
không
muốn lấy ra của cải à? Nếu
không
ta chặt tay chân của các ngươi
thì
thế nào?” Tiếu Sắc đến bên người
một
tên cướp, giơ tay rồi vặn tay đối phương xuống, tên cướp “Gào khóc”.
“Đại nhân tha mạng, chúng tôi đưa, chúng tôi đưa. Đại ca, huynh mau bảo các huynh đệ mang của cải
trên
người giao ra! Đau, đau, ai ui! Thiên a,
thật
sự
đau chết ta!” Chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ này của Tiếu Sắc dùng được, thủ lĩnh bọn cướp nhìn huynh đệ mình thảm hại, lại nhìn Tiếu Sắc bằng ánh mắt lạnh lùng,
không
biết vì sao lại rùng mình.
Vì thế nhanh chóng mang tiền bạc và đồ vật đáng giá
trên
người giao ra.
Tiểu Ngũ
không
khỏi hô lên, tay chân lanh lẹ lấy túi tiền bọn cướp để
trên
mặt đất, thu lấy toàn bộ. Nghĩ thầm
không
tồi, hóa ra công tử nhà mình vô lại như vậy, Tiểu Ngũ thích chủ tử như vậy.
Tiếu Sắc thả lỏng tay, để tay tên cướp xuống, cánh tay trở về vị trí ban đầu. “Cút
đi, nếu để ta thấy các ngươi lần nữa, các ngươi
sẽ
biết tay ta!” Tiếu Sắc thực vừa lòng bọn cướp thức thời,
một
đám cướp giống như thỏ, trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
“Đa tạ công tử cứu giúp, lão nhân quả thực
không
có gì báo đáp.
một
nhà chúng ta phải về quê Vạn Sơn,
không
biết công tử có tiện đường, chúng ta có thể kết bạn mà
đi
được
không?
thật
sự
là
trên
đường
không
yên ổn, mấy người chúng ta có thể làm bằng hữu.” Lão viên ngoại kia cảm động đến rơi nước mắt
nói.
Tiếu Sắc liếc mắt nhìn đối phương
một
cái, trong mắt chợt lóe tinh quang, chỉ gật đầu
một
cái, liền ngồi lên xe ngựa của mình.
trên
đường đến Vạn Huyện yên bình, thẳng đến cửa thành, Tiếu Sắc mới chia tay
một
nhà viên ngoại.