Chương 1: Thai Ba

"Tiểu điện hạ, thánh hậu ở Vĩnh An Cung triệu kiến, đã có nô tỳ chờ sẵn ngoài điện, ngài mau chuẩn bị một chút đi."

Bên ngoài tẩm điện, giọng nói của tỳ nữ thϊếp thân A Lâu bên cạnh Độc Cô hoàng hậu truyền tới.

"Biết rồi, xin Lâu ma ma đợi một lát."

Vừa mới nằm xuống, Dương Minh đã phải vội vàng ngồi dậy, hai tiểu nha hoàn Noãn Đông, Lương Hạ làm ấm giường cho hắn thì bước xuống giường trước hẳn.

Một người sờ soạng đốt đèn, một người vội vàng lấy lò sưởi ra khỏi chăn, chuẩn bị quần áo thay cho Dương Minh.

Đêm hôm khuya khoắt thế này, tổ mẫu triệu kiến mình làm gì chứ?

Cơm tối vẫn còn ăn chung với nhau, có chuyện gì tại sao không nói lúc ăn cơm chứ?

Dương Minh ngái ngủ mặc cho hai nha hoàn mặc quần áo, chải tóc đội mũ lên cho mình.

Xuyên không đến vương triều Đại Tùy kỳ lạ này đã sáu năm, Dương Minh đã quen với cuộc sống ở nơi này.

Mà Dương Minh, là tôn tử của Tùy Văn Đế Dương Kiên và hoàng hậu Độc Cô Già La, là hậu duệ có huyết mạch thuần tuý nhất của hoàng thất.

Còn cha của hắn là ai ư?

Không cần nhắc tới cũng được!

Tóm lại, có cha có mẹ có gia cảnh khủng, cho nên viện mồ côi của Khởi Điểm xem như mất đi một người nhé.

Từ Cảnh, là thái giám từ nhỏ làm bạn hắn tới lớn đã dẫn người chuẩn bị xong kiệu, cung kính chờ đợi ở ngoài điện.

Noãn Đông, Lương Hạ một trái một phải, đỡ tay của thế tử gia đi ra ngoài điện, leo lên kiệu, sau đó được Lâu ma ma thoạt nhìn cực kỳ trẻ trung đốt đèn dẫn đường, đi về phía Vĩnh An Cung nơi Độc Cô hoàng hậu ở.

Thật ra, lúc Dương Minh mới vừa đầy tháng đã bị cha mẹ ruột hớn hở đưa từ Giang Đô về kinh đô Đại Hưng, từ đó về sau đều do Độc Cô hoàng hậu tự tay nuôi dưỡng.

Năm nay hắn đã mười một tuổi, còn có bốn năm nữa mới từ một cậu bé biến thành nam nhân chân chính.

Đúng vậy, mười lăm tuổi ở Đại Tùy đã xem như trưởng thành.

Nguyệt Hoa điện nơi Dương Minh ở cách Vĩnh An Cung không xa, là Độc Cô hậu cố ý an bài, bà không muốn tôn tử cách bản thân quá xa.

Không đến hai mươi phút, kiệu đã dừng lại.

Đổi thành Lâu ma ma đỡ tay Dương Minh tiến vào Vĩnh An Cung, những người khác cung kính chờ đợi ở ngoài điện.

Độc Cô Già La năm nay đã năm mươi ba tuổi, bởi vì bảo dưỡng đặc biệt tốt, vị khai quốc hoàng hậu dưới một người trên vạn người ở vương triều Đại Tùy này thoạt nhìn vẫn giống như mỹ phụ đoan trang phong độ ngời ngời, giở tay nhấc chân, từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Thấy tôn tử đi vào, Độc Cô Già La cười tủm tỉm ngoắc Dương Minh:

"Kỳ Lân Nhi mau tới đây, vốn không muốn triệu kiến giữa lúc đêm hôm thế này, nhưng tối nay tổ mẫu cứ trằn trọc khó ngủ, nên muốn thương lượng một chuyện quan trọng với cháu."

Được rồi, người mất ngủ cũng không để cho cháu ngủ à? Dương Minh thầm càu nhàu, nhưng vẫn cười híp mắt đi tới.

Tuy là trời đông giá rét, nhưng Vĩnh An Cung có địa long, trong điện ấm áp như mùa xuân, Lâu ma ma giúp Dương Minh cởi bỏ áo khoác xong, Dương Minh lập tức nhào vào vòng ôm ấm áp mềm mại của Độc Cô hoàng hậu.

Độc Cô Già La mặc một thân thường phục, mái tóc đen dài đến eo xõa tung ở sau lưng, vóc người bảo dưỡng thích đáng, bụng không hề có chút thịt dư nào, không thể nhìn ra đây là một vị mẫu thân vĩ đại đã sinh mười đứa bé.

Đúng vậy! Mười đứa!

"Hoàng tổ mẫu, rốt cuộc người tìm cháu có chuyện gì vậy?"

Cho dù trong điện ấm áp, nhưng Dương Minh vẫn cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được mà nhích sát vào lòng Độc Cô hoàng hậu.

Độc Cô Già La xoa xoa cái mông nhỏ mềm mại của tôn tử, chỉ vào mấy quyển trục ở trước mặt, cười nói:

"Chuyện này tổ mẫu đã suy tính rất lâu rồi, nay Kỳ Lân Nhi của ta đã gần đến tuổi trưởng thành, cũng nên tính toán sớm một chút mới phải."

Sau đó, Độc Cô Già La ra hiệu, Lâu ma ma quỳ xuống đất, chậm rãi mở quyển trục ra.

Đập vào mắt là từng bước tranh mỹ nữ đếm không hết.

Bên cạnh tranh minh họa còn ghi chú xuất thân, tuổi tác, sở thích vân vân vân vân của từng nữ tử, cực kỳ chi tiết.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Dương Minh đã lập tức hiểu ra,

Đây là muốn chọn phi cho mình ư?

"Cháu xem thử đi, chọn mấy người vừa mắt, sau đó tổ mẫu sẽ kiểm tra kỹ lại cho cháu." Độc Cô Già La buông Dương Minh ra, để cho hắn tự nhìn mấy bức họa mỹ nữ kia.

Dương Minh nằm trên bàn nhìn, mắt không nháy một cái, nhìn hết một lượt mấy bức họa mỹ nhân trên bàn.

Đầu tiên chính là:

"Lý Tú Tình, Lý thị Lũng Tây, trưởng nữ của Thái thú Huỳnh Dương Lý Uyên, mẹ là Đậu thị con gái của Bắc Chu Thần Võ quận công Đậu Nghị, sinh vào năm Khai Hoàng thứ năm... ."

Hửm? Con gái của Lý Uyên? Lại còn là trưởng nữ? Năm Khai Hoàng thứ năm, cũng chính là lớn hơn ta hai tuổi? Năm nay mười ba?

Dương Minh xoay đầu lại, tò mò hỏi: "Tên nhóc Kiến Thành còn có tỷ tỷ ư?"

Độc Cô Già La cười nói: "Đúng vậy "

Lý Kiến Thành ra đời, Dương Minh có biết, dù sao Lũng Tây Lý thị cũng là hào phiệt, Lý Uyên bây giờ gần như đã được chọn là người thừa kế phiệt chủ đời tiếp theo, cho nên trưởng tử nhà hắn chào đời cũng phải báo lên triều đình.

Huống chi hai nhà Dương Lý còn dính hôn, mẹ của Lý Uyên là tứ tỷ của Độc Cô Già La, Lý Uyên phải gọi tổ mẫu của mình là dì.

Luận bối phận, Lý Uyên là bá phụ của Dương Minh.

Dĩ nhiên, cho dù Dương Minh gọi hắn một tiếng bá phụ, hắn cũng không dám đáp lời.

Dương Minh lặng lẽ liệt Lý Tú Tình vào hàng ngũ chuẩn bị chọn, có thể làm anh rể của Kiến Thành, Thế Dân, Nguyên Cát, hình như cũng là một chuyện không tồi.

Kế tiếp:

"Lý Mật Nhi, Lý thị Triệu Quận, con gái của Nghi Đồng đại tướng quân Thượng Khai Phủ Lý Tử Hùng..."

"Vũ Văn Sát Mẫn, con gái của tổng quản Thứ Sử Thọ Châu Vũ Văn Thuật... ."

"Dương Nhân Giáng, tôn nữ lớn của Thượng thư Hữu Phó Xạ Dương Tố... ."

"Độc Cô Phượng Nhi, tôn nữ Triệu Quốc Công Độc Cô La... ."

Ừm? Không đúng? Sao lại có Độc Cô gia nữa?

Dương Minh kinh ngạc, Độc Cô Già La ngồi bên cạnh giải thích: "Phượng Nhi năm nay chỉ lớn hơn cháu ba tuổi."

Cái này thì liên quan gì tới chuyện lớn hơn mấy tuổi chứ? Dương Minh đen mặt.

Độc Cô La là đại ca của người, như vậy Độc Cô Phượng Nhi chính là tôn nữ của người, ta lại là tôn tử của người.

Cái này còn chưa quá năm đời mà? Không tính là lσạи ɭυâи à?

Độc Cô Già La như nhìn ra nghi hoặc của Dương Minh, mỉm cười giải thích: "Phượng Nhi là nghĩa nữ của Độc Cô Toản, trưởng tử của đại ca. Cha ruột của nàng là Độc Cô Tĩnh con trai độc nhất của đường đệ Độc Cô Thác nhà ta, chắc cháu cũng biết cái tên Độc Cô Tĩnh này nhỉ?"

Loạn thật đấy...

"Ừm... . Có nghe nói..." Dương Minh ra vẻ như chợt hiểu ra, nếu là tôn nữ của đường đệ nhà tổ mẫu, nếu mình cưới Độc Cô Phượng Nhi, miễn cưỡng cũng coi như không phải lσạи ɭυâи vậy.

Huống chi còn chưa chắc sẽ cưới.

Độc Cô Tĩnh là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, đại tông sư võ đạo đứng đầu trên giang hồ, vũ lực của Độc Cô phiệt đáng giá đứng đầu Lạc Dương.

Đáng tiếc người đi ở bờ sông, nào có không ướt giày?

Võ công cao hơn nữa cũng có ngày bị chém, năm ba mươi sáu tuổi đã bị người ta gϊếŧ chết.

Đến bây giờ vẫn chưa tra được là chết trong tay ai, đúng là đáng sợ mà.

Dương Minh tiếp tục xem.

Những nữ tử kia, nhỏ thì mười tuổi, lớn thì không quá mười lăm tuổi, bộ dáng cao thấp không đều, có mỹ lệ làm rung động lòng người, cũng có tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí.

Gần như tập trung toàn bộ nữ tử đích xuất của các quý tộc hào môn, danh môn vọng tộc trong thiên hạ, như vậy có thể thấy được, bản thân người tổ mẫu này thật sự rất thương mình.

Dù sao Dương Minh ở nhà đứng hàng thứ ba, cha hắn còn chưa phải là thái tử.

Tựa hồ toàn bộ chuyện tốt cũng không đến phiên lão tam như hắn hưởng.

Sở dĩ bản thân được Dương Kiên và Độc Cô Già La yêu quý cưng chiều, hơn hẳn những hoàng tôn khác cũng là nhờ một giấc mơ của Dương Kiên vào mười một năm trước.

Dương Kiên tương đối mê tín.

Thuật sĩ phụ trách giải mộng cho Dương Kiên tên Chương Cừu Thái Dực, hắn nói: "Kỳ Lân từ phía Đông tới, vào dương thất, gánh vác sơn hà."

Vì vậy Dương Kiên phái tất cả các cao thủ lục soát, tìm kiếm xem rốt cuộc Kỳ Lân trong giấc mộng này là ai.

Kết quả, Tấn vương phi Tiêu thị ở Giang Đô lúc đó mới vừa sinh ra ba bào thai.

So sánh thời gian thì hoàn toàn trùng khớp, ngày Dương Minh ra đời, vừa đúng lúc là khi Dương Kiên nằm mơ thấy Kỳ Lân nhập điện.

Vì vậy Dương Minh mới có nhũ danh Kỳ Lân.

Dương Kiên vui mừng, lập tức cho vời Dương Minh vào Đại Hưng cung tự mình nuôi dưỡng, hưởng hết sủng ái.

Đến cả cha mẹ của Dương Minh đang ở Giang Đô cũng được thơm lây.