Chương 7

Ta giả vờ không hiểu, cố gắng qua mặt.

Ân Thương Quận vẫn giữ nguyên nụ cười, nhắc nhở ta.

"A Ninh, trẫm ghét nàng ở trước mặt trẫm nói láo."

Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm ta lên, uốn cong khớp xương.

"Cho nên... trẫm cho nàng thêm một cơ hội nữa, nói thật đi."

Ân Thương Quận hơi cúi đầu, cố ý vô tình mà chạm vào cánh môi ta.

Giọng nói ôn hòa nhưng lại tàn nhẫn: "Nếu không, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng đâu."

Ta sợ hắn thật rồi, không biết hắn có tha cho ta không.

Đôi mắt ta đảo quanh: "Là, là từ nhỏ ta bệnh tật ốm yếu, mẫu thân ta mang thuốc đến cho ta... chỉ vậy thôi."

Ta run run đứng dậy khỏi vòng tay Ân Thương Quận, từ một chỗ ẩn giấu cực kỳ kín đáo lấy ra chiếc lọ sứ rồi đưa cho hắn.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn như kẻ đi săn mà gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.

Làm trong lòng ta run sợ.

Bình sứ đựng thuốc tránh thai trong tay Ân Thương Quận được hắn ngắm nghía, ánh nến chiếu sáng bình sứ đến mức trong suốt.

"A Ninh..."

Ân Thương Quận hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt ta.

Một tiếng A Ninh này, ta biết mình sắp gặp xui rồi.

"Từ nay, loại thuốc không rõ nguồn gốc như thế này, nàng cẩn thận một chút, đừng ăn hại thân thể."

Nói rồi, hắn hất tung chiếc bình sứ đựng thuốc xuống đất.

"Nàng hiểu chưa?"

Hắn đưa tay chạm vào ta, cả người ta không tự chủ được, lùi lại.

Hành động này thế nhưng chọc giận hắn.

"Nàng sợ ta?"

Ánh mắt hắn hiện lên một tia bi thương, đây là lần thứ mấy kể từ khi hắn trở về cung, hắn tự xưng là "ta" trước mặt ta.

Ngoài ở căn nhà tre, hắn giả vờ mất trí nhớ.

Suốt thời gian còn lại chúng ta quấn lấy nhau trên giường, âu yếm nồng nàn, hắn quấn lấy ta như một người đáng thương cầu xin tình yêu của ta.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo, hắn gần như điên cuồng mà giam cầm cả người ta vào trong lòng ngực.

"Tại sao phải sợ ta? Ta đối xử với nàng không tốt sao?"

Bị người ta gắt gao ôm chặt thật khó chịu, suýt nữa thì không thở nổi.

"Chàng làm ta đau."

Hơn nữa không thể nghe rõ hắn đang nói gì, bên ta một trận ù ù, cái gì cũng nghe mơ hồ.

Ân Thương Quận cố chấp, nếu ta không nói những lời hắn thích nghe, chuyện này sẽ không có hồi kết.

"Ngày sau ta sẽ vì chàng mà khai chi tán diệp, một lòng một dạ yêu chàng, nếu chàng đối xử tốt với ta, ta sẽ mãi mãi yêu chàng."

Rõ ràng, đã có tác dụng.

Hắn ăn mềm không ăn cứng, lời ngon tiếng ngọt thấm vào hắn.

Sức lực của hai cánh tay dần dần thả lỏng, nghẹn ngào nói: "A Ninh đừng lừa ta. Nếu nàng bỏ ta, ta sẽ phát điên."