Việc này không coi trọng Hứa gia, khiến cho cả triều đình đều cảm thấy lạnh lòng.
Đặc biệt là Hứa thừa tướng.
Còn thực tế thì sao?
Chỉ có ta biết, nếu phụ thân ta nghe được tin này, dù có cảm thấy lạnh lòng hay không, về đến nhà sẽ đóng cửa lại cùng gia đình nâng chén rượu mừng, chúc mừng ta thoát khỏi cảnh ngộ này.
Khóe miệng nhếch lên chưa được bao lâu, người trong cung đã đến truyền chỉ.
Lễ sách phong sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, cứ tiến hành như thường lệ.
Ân Thương Quận suốt ngày ngoài việc đi triều sớm thì đều ở bên cạnh ta.
Ngay cả lúc phê duyệt tấu chương, hắn cũng phải ôm ta.
Công công được lệnh đi truyền chỉ trở về, Ân Thương Quận không chút để ý mà thoáng nhìn ông ấy.
Hắn đặt một tay lên eo ta, một tay lật xem tấu chương.
Ta làm bộ muốn tránh thoát, hiện nay trong cung ngoài cung đều đang nói ta là hồ ly tinh, mê hoặc quân chủ.
Ta không muốn phải gánh thêm tội danh nào nữa.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Hứa thừa tướng phản ứng thế nào?"
Động tác ta giãy giụa dừng lại một chút.
Công công liếc mắt nhìn ta một cái, thành thật nói: "Cười còn khó coi hơn cả khóc."
Sau khi Ân Thương Quận cho người đi xuống, ta mới từ trong miệng hắn biết được, hắn dời lễ sách phong của ta lên trước tiên.
Ta tái mặt, run rẩy nói: "Tại sao nhất định phải là ta?"
Ân Thương Quận đặt tấu chương xuống, giơ tay xoa đầu ta.
Cười như không cười cúi đầu nhìn ta: "Bởi vì, hoàng hậu của trẫm không thể là người khác."
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn truyền vào tai ta, như một tiếng sấm sét, khiến cảm xúc ta tan tành thành từng mảnh.
Nếu là nữ tử bình thường nghe được lời này, có lẽ sẽ tin.
Nhưng ta không giống, tự nhiên sẽ không tin mấy lời ma quỷ của hắn.
Đứng dậy, nhịn không được chất vấn hắn, giọng nói không khỏi run rẩy.
"Kiến Vi quận chúa đâu? Nàng cũng là thái tử phi của ngươi."
Sắc mặt Ân Thương Quận không thay đổi, như thể ta đang nhắc đến một cái tên vô cùng bé nhỏ không đáng kể.
Chậm rãi thay đổi tư thế, sau đó muốn kéo ta vào lòng một lần nữa, nhưng trong khoảnh khắc hắn chạm vào ta, ta lại không theo ý hắn, lùi lại phía sau một bước.
Tay nắm hụt, Ân Thương Quận cũng không tức giận, ánh mắt chân thành một mảnh, nghiêm mặt nói:
"Trẫm không động vào nàng ta”.
"Là trẫm không có mặt mũi với nàng, lúc đó tình hình bắt buộc, trẫm đã nghĩ kỹ lúc tình hình ổn định rồi, trẫm đã cho nàng ta ra khỏi cung, tìm được người tốt xứng đáng với nàng ta hơn."