Lúc Triệu Nhạc Quân nói muốn lại bắt đầu dùng chức vị Đại Tư Mã thì không ít người chạy đến Đại tướng quân phủ gặp Vưu Bằng Huyên. Đa số đều đồng tình với ông ta, cũng có kẻ nóng vội đã bày vẻ mặt phẫn nộ.
Ngự sử Hoàng đại nhân, bạn tốt của Vưu Bằng Huyên chính là loại thứ hai. Ông ta mắng đến nước miếng bay tứ tung: “Tuy nói một đời vua một đời thần nhưng trưởng công chúa rõ ràng là lấy quyền mưu tư, đề bạt người của mình lên, chuẩn bị để đám lão thần chúng ta đều cuốn gói cút đi! Nữ tử này lòng dạ hẹp hòi, bệ hạ đến giờ còn chưa có tin tức, nàng ta lại nắm giữ chiều trính thì chúng ta sợ là chẳng có trái cây tốt mà ăn!”
Đối mặt với bạn tốt vì mình bất bình, Vưu Bằng Huyên vẫn bình tĩnh, trong tay ông ta vuốt ve một con mãnh hổ bằng ngọc.
“Ông nói xem hiện tại ông phải làm gì. Hôm nay nàng ta đề bạt Sở Dịch, ngày mai sẽ dám đoạt chức quan của ông đó!” Hoàng đại nhân thấy ông ta không rên một tiếng thì gấp đến độ sắc mặt xanh mét, “Chẳng lẽ ông cứ ngồi chờ chết chắc?!”
“Hoàng huynh tốt với ta, ta đều hiểu.” Vưu Bằng Huyên rốt cuộc mở miệng, nhìn chằm chằm con hổ bằng ngọc trong tay, mắt lộ ra hung quang rồi chậm rãi nói, “Nhưng nếu trưởng công chúa thật muốn trực tiếp đoạt quyền của ta thì nàng hoàn toàn có thể cho Sở Dịch thế chân Đại tướng quân của ta. Sở Dịch có công lớn, trong hàng ngũ võ tướng hắn cũng có tư cách gánh chức vụ này.”
Ông ta nói xong thì bàn tay đột nhiên siết chặt, ở trong lòng tự giễu cười cười. Lời thì nói thế nhưng rốt cuộc ông ta vẫn khó chịu. Có điều nói đến cùng thì thời vận của ông ta cũng không tốt. Đế vương mới trung niên đã đột nhiên chết vì phản loạn, đây là chuyện chẳng ai nghĩ tới. Vì thế ông ta còn chẳng có cơ hội đi làm thân với Thái Tử!
“Tướng quân, bên ngoài có người đưa tới một lá thư.” Một sĩ binh đi vào trước phòng cao giọng bẩm báo.
Vưu Bằng Huyên cười xin lỗi Hoàng đại nhân sau đó đi ra ngoài nhận tin và đứng ở hành lang xem tin. Chữ Hán trên đó có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, giống nét chữ của trẻ con.
Ông ta cúi đầu nhìn, trong lòng chợt căng thẳng —— cái gì gọi là Võ Đế chết có nguyên nhân, yêu cầu ông ta hỗ trợ điều tra, giúp ông ta có thể từ bị động biến thành chủ động.
Ông ta lập tức gấp thư lại, nhìn binh lính đưa tin tới vội vàng hỏi: “Ai đưa tới?”
Binh lính hồi tưởng đáp: “Một đứa nhỏ.” Là con nhà nghèo, trên quần áo đều là mụn vá. Đứa nhỏ như thế thì làm sao có thể viết chữ? Nhưng phong thư này có đề gửi cho tướng quần của bọn họ, cũng chính vì khác thường nên bọn họ mới đưa tin vào nếu không đã sớm đuổi đi.
“Tướng quân, có cái gì không thỏa đáng sao? Bọn thuộc hạ có cần đuổi theo đứa bé kia không?” Binh lính thấy thần sắc ông ta nghiêm túc thì thử thăm dò hỏi.
Vưu Bằng Huyên cất thư vào tay áo, nhìn về phía chân trời nắng gắt, trong lòng phỏng đoán đây là việc của người nào. Cuối cùng ông ta bất động thanh sắc nói không, lại dặn binh lính kia không được lắm mồm.
Ngày tiếp theo sứ đoàn người Hồ rốt cuộc cũng rời khỏi Triệu Quốc. Triệu Nhạc Quân phái người hộ tống bọn họ.
Nói là hộ tống nhưng kỳ thật là giám thị bọn họ để đảm bảo những người này rời khỏi mảnh đất không thuộc về bọn họ. Người đưa bọn họ ra khỏi thành là Lưu thái úy cùng Vưu Bằng Huyên. Đưa sứ giả ra khỏi thành rồi bọn họ chắp tay thi lễ chúc mọi việc thuận lợi.
Lúc Vưu Bằng Huyên đi ngang qua xe ngựa của sứ đoàn thì như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm. Lưu Thái Úy phải thúc giục ông ta mới cưỡi ngựa về bẩm báo.
Triệu Nhạc Quân đã đem nơi tân hoàng bị nhốt nói cho Lưu Thái Úy và Vưu Bằng Huyên nghe. Đây coi như là chuyện tốt duy nhất trong khoảng thời gian này. Trong lòng Lưu Thái Úy rất vui.
Triệu Nhạc Quân gặp phải áp lực thì ông ta cũng gặp phải áp lực. Ông ta là người của thế gia, quyền khai thác sắt bị thu hồi, bọn họ cũng không được phép tự mình chiêu binh. Thế gia được vinh sủng thời gian dài lúc này chậm rãi thất sủng. Mọi người tự nhiên cũng có hỏi thăm, mà ông ta cũng cần trấn an bọn họ.
“Không biết trưởng công chúa chuẩn bị nghĩ cách cứu viện thế nào? Nếu thần có thể làm gì thì điện hạ cứ dặn.”
Triệu Nhạc Quân con chưa có ý gì nên chỉ nói: “Chờ thám tử xác định xong địa hình chúng ta lại thương nghị.”
Nàng cũng muốn nhìn xem Thái Tử có truyền đến tin tức khác không.
Vưu Bằng Huyên vô cùng trầm mặc trước mặt Triệu Nhạc Quân, trong lúc đó ông ta còn thất thần hai lần.
“Đại tướng quân có việc gì phiền lòng sao?” Triệu Nhạc Quân gọi ông ta hai lần, thấy ông ta ngẩn ra thì hơi hơi mỉm cười nói, “Là vì việc ta quyết định lúc lâm triều hôm qua sao?”
“Thần sợ hãi, trưởng công chúa nghĩ nhiều rồi. Không nói đến Sở tướng quân đánh lui địch có công, mặc dù Sở tướng quân nhậm chức Đại Tư Mã thì cũng để chia sẻ trách nhiệm với thần. Thần làm gì có đạo lý nào phiền lòng chứ?”
Triệu Nhạc Quân là người biết xem mặt đoán ý, nàng cẩn thận phát hiện kỳ thật ông ta đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng nàng cũng không tiện vạch trần, nếu nàng là ông ta thì tâm tình cũng không tốt.
Nàng vẫn cười nói: “Đều nói một đời vua một đời thần, hiện giờ ta ở đây thì lời này chỉ đúng phân nửa. Ta quả thật muốn đề bạt người thân cận với mình, cái này chẳng có gì phải che lấp. Bởi vì nếu ta không làm như vậy thì sẽ không thể đủ sức giữ được giang sơn của Triệu gia. Nhưng đồng thời ta cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa thế nên ta sẽ không nhắm vào những người đã trả giá vất vả vì Triệu gia.”
Chỉ một lời ngắn ngủi nhưng lại hết sức thẳng thắn. Trong lòng Vưu Bằng Huyên hoàn toàn chấn động. Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới Triệu Nhạc Quân sẽ nói trắng ra như thế. Ông ta lập tức cúi đầu càng thấp, ôm quyền một chữ cũng nói không nên lời. Trong lòng vì bức thư hôm qua mà nhiễu loạn thì nay lại an ổn hơn nhiều.
Lúc này Ngân Cẩm bưng thuốc dưỡng thai của Triệu Nhạc Quân vào, hai người bọn họ cũng thức thời mà cáo lui.
Sở Dịch vẫn luôn ở bên cạnh nhưng hắn không chen lời. Hắn chỉ duỗi tay lấy bát thuốc, thổi thổi rồi uống một ngụm nhỏ để thử độ ấm rồi mới đút cho nàng.
Triệu Nhạc Quân cau mày một hơi uống xong lại thuận tay nhéo một quả mơ bỏ vào miệng thì nghe thấy Sở Dịch nói: “Ta vẫn cảm giác Vưu Bằng Huyên có chút không thích hợp, có lẽ trong lòng có cái gai khó nuốt.”
“Ông ta ở bên cạnh phụ hoàng hưởng hơn mười năm hơn phú quý, trong lúc nhất thời không chấp nhận được cũng là bình thường. Lời ta nói đã đủ rõ ràng, chỉ xem ông ta có vượt qua được không thôi. Nếu ông ta hữu dụng thì ta nhằm vào ông ta làm gì. Nhưng có chút việc vẫn cần A Tấn trở về mới có thể chân chính thúc đẩy thực hiện. Rốt cuộc ta vẫn có chút danh không chính ngôn không thuận nên đành chịu bó tay.”
“Chắc cũng sắp tìm được A Tấn rồi, đến lúc đó nàng định đi cứu nó thế nào?” Hôm qua nàng nói một câu làm hắn kinh hồn táng đảm, canh cánh trong lòng.
Triệu Nhạc Quân nghe vậy thì lười nhác ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh sáng trong mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người khiến hắn không tự giác được mà ho khan một tiếng.
Lúc này nàng mới duỗi tay ôm mặt hắn, hôn hắn nói: “Đến lúc đó, tự nhiên là muốn Đại Tư Mã ra tay.”
“Thật sao?”
Sao hắn lại nghi ngờ như thế chứ?
Nàng gật gật đầu: “Ta có bao giờ nói dối đâu?”
Vốn dĩ nàng quyết định để hắn đi vì ngoài hắn hiện giờ nàng làm gì có người nào có thể tin tưởng.
Sở Dịch nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn có chút bất an. Lúc môi nàng rời đi, hắn ffảo khách thành chủ, hung hăng mà hôn nàng. Triệu Nhạc Quân mới ăn quả mơ nên trong ngọt ngào có chút chua chua, giống hệt tâm tình của hắn hiện tại.
Thật lâu sau hắn buông môi nàng ra, cùng nàng ghé sát, nhìn đôi mắt mê mang của nàng rồi nhẹ thở gấp nói: “Nếu có việc gì nàng nhất định phải nói rõ với ta.”
Nàng ừ một tiếng, hắn lại dây dưa. Trong lúc sa vào ôn nhu của nàng, hắn dần động tình, đôi tay cũng tự chủ trương mà trèo đèo vượt núi. Triệu Nhạc Quân bị bàn tay hắn vói vào trong áo làm cho cả người nóng lên, môi phát ra tiếng ngăn cản nho nhỏ.
Sở Dịch quyến luyến cảm giác tinh tế mềm mại kia nhưng cũng không dám làm càn mà vội vàng buông nàng ra.
Nàng dựa vào ngực hắn, hơi cảm thấy thẹn. Không biết vì cái gì hiện tại hắn vừa đến gần là nàng đã trở nên mẫn cảm.
Lúc này đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng hắn nói: “Hình như to ra.” Nói xong hắn còn dùng nắm tay khoa múa cho nàng dễ nhìn ra hai kích cỡ khác nhau.
Triệu Nhạc Quân bị hắn nháo một câu này thì mọi kiều diễm đều tan hết, mắt trừng lớn —— hắn có ý gì?!
***
Tường thành cao ngất, nhìn từ trên xuống chỉ thấy một mảnh xanh biếc. Trong rừng rậm có một tòa thành được xây dựng bí ẩn lại khổng lồ.
Triệu Tấn đứng trên tường thành, nhìn núi rừng liên miên nơi xa sau đó chậm rãi xoay người nhìn nơi có đường phố phồn vinh.
Người đang đi lại đều mặc áo giáp của binh lính, ngoài phụ nhân thì nam nhân ở đây đều như thế. Bọn họ cứ thế ầm ĩ rao hàng hoặc đi dạo ở quảng trường.
Ngụy Xung đứng bên cạnh hắn, đem kinh ngạc trên mặt hắn thu vào đáy mắt. Hắn dựa trên tường thành, nói: “Đáng tiếc năm đó chúng ta vẫn chậm một bước, không thể dời vào tòa thành này nếu không làm gì có chuyện cả ngàn tính mạng táng thân trong biển lửa?”
Năm đó tòa thành này còn chưa xây xong thì đế vương đã đột ngột mang quân tới chém gϊếŧ khiến bọn họ không kịp chạy đến chốn dung thân này.
Triệu Tấn không nói gì, thần sắc nặng nề. Mặc kệ như thế nào thì Hòa thị cũng vi phạm hứa hẹn năm đó, âm thầm chiêu binh, cũng không hề an phận.
Năm đó chính bọn họ không muốn tước vị, sợ công cao chấn chủ nên mới có thể trốn đi ẩn cư. Thái Tổ không có hề bức bách, lời hứa không chiêu binh cũng là do Hòa thị tự nói. Nhưng sau này bọn họ vẫn xẩy dựng một thành trì dễ thủ khó công thế này.
Quy mô thế này thì chỉ nguyên viện vận chuyển gỗ, vật liệu đá đã đủ tốn cả một thế hệ rồi. Cho nên bọn họ kỳ thật đã sớm làm trái với lời hứa.
“Có phải hành động của các ngươi bị phụ hoàng của ta phát hiện nên ông ta mới xuống tay trước không?” Triệu Tấn nhàn nhạt, không phải chất vấn mà như trần thuật.
Ngụy Xung nghiêng nghiêng đầu liếc hắn một cái sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh nói: “Có lẽ là thế…… Nhưng chúng ta muốn tự bảo vệ mình cũng không có sai.”
“Đúng vậy, các ngươi cũng không sai, sai chính là người ra quyết sách của Hòa thị lúc ấy! Hắn không muốn thứ mình nên có, sau đó để cả tộc sống trong sợ hãi, cuối cùng chết thảm!”
“Ngu xuẩn!” Thiếu niên hung hăng mắng một câu. Nhưng hắn nói chính là sự thật. Khai triều nguyên lão năm đó tuy rằng hiện giờ phần lớn đã không còn hỏi việc triều đình, chỉ an tâm làm thế gia nhàn tản nhưng ít nhất bọn họ cũng cho hậu thế một cái an ổn.
Bọn họ từng thế hệ tiếp nối phò tá đế vương, đó mới là biện pháp tốt nhất để giữ phồn vinh cho nhất tộc. Chỉ có Hòa thị đi lên con đường này khiến hắn muốn mắng một câu.
Ngụy Xung không phản bác, lúc ấy tổ tiên đưa ra quyết định này có vấn đề, hắn chưa bao giờ phủ nhận.
“Cho nên Hòa thị phải trả giá đắt, huyết hải thâm thù ta không có khả năng coi như không thấy. Nếu tổ tiên ta sai thì ta sẽ thay họ lấy về thứ chúng ta đáng có, vậy là không sai nữa.”
Triệu Tấn bỗng nhiên quay đầu lại, ở trên mặt hắn nhìn thấy kiên quyết thì trong lòng hắn nhảy dựng, lạnh lùng nói: “Ngươi thả Liên Vân đi là có ý gì?”
Mấy ngày trước đây hắn vẫn luôn nương theo việc chạy trốn để truyền tin ra ngoài. Ngụy Xung sơ hở không để ý tới. Nhưng trước khi vào núi hắn vẫn đem Liên Vân đi, sau đó không thấy Liên Vân xuất hiện nữa.
Thái Tử không lo Ngụy Xung sẽ gϊếŧ Liên Vân bởi vì nếu muốn gϊếŧ thì trên đường cũng không cần phải trị thương cho hắn.
Ngụy Xung nghe vậy thì nhìn hắn, dưới ánh mắt cảnh giác của hắn cười nói: “Tất nhiên là để hắn thay ta đi cầu hôn. Nếu a tỷ ngươi chướng mắt với thân phận mưu sĩ thì ta lấy thân phận hậu nhân của Hòa thị mà cầu hôn nàng……”
“Ngụy Xung! Ngươi cũng không phải thiệt tình muốn cưới a tỷ ta!” Triệu Tấn rốt cuộc nhịn không được, giơ tay muốn đánh một quyền.
Ngụy Xung nhanh tay lẹ mắt lùi về sau hai bước, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ: “Không, ta xác thật thích a tỷ ngươi nên mới nghĩ đến kết thân cho hai họ.”
Nữ nhân khiến hắn nhiều năm cũng không thể xuống tay kia sao hắn có thể không thích chứ?
***
Triệu Nhạc Quân lại đợi tin tức em trai thêm 5 ngày nữa. Ai biết còn chưa chờ được người truyền tin đến thì đã gặp người vốn đang ở cùng Thái Tử là Liên Vân.
Hôm nay Sở Dịch ra khỏi cung, chuẩn bị đến các cửa thành tuần tra một vòng, nhưng còn chưa ra khỏi thành đã bị thân tín của mình để lại trong cung đuổi tới.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, trong lòng lại có dự cảm không tốt. Không đợi hắn hỏi là chuyện như thế nào thì binh lính kia đã vội vàng nói: “Tướng quân! Tên Ngụy Xung kia ở đất Thục tự lập nước, lại thả Liên công tử về. Đi theo còn có một người, ở ngay lúc công chúa đang nghị sự với các đại thần mà cầu hôn trưởng công chúa và nói nếu trưởng công chúa chịu gả qua thì hắn sẽ trả Thái Tử về!”
“Ngụy Xung!” Sắc mặt Sở Dịch biến đổi, lập tức vung roi ngựa, giục ngựa lao nhanh ra ngoài như mũi tên. Hắn làm sao lại không biết ý của Ngụy Xung đang muốn ép Triệu Nhạc Quân đồng ý chứ?
Một vị công chúa nhϊếp chính nếu không đồng ý đổi đế vương về thì sẽ bị người ta đổ tội, bị dân chúng trong thiên hạ phỉ nhổ!
Lúc này kẻ tới truyền lời đã được đưa xuống nghỉ ngơi, đám Lưu Thái Úy thì hai mặt nhìn nhau. Không biết là ai ở ngay lúc này vội thấp giọng nói: “Nước không thể một ngày không có vua.”
Triệu Nhạc Quân nhìn về phía mấy người đang đứng chung, trên mặt không tức giận mà lại gật đầu đồng ý: “Quả thật, nước không thể một ngày không có vua.”