Edit: V.O
Mà lúc này trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa.
Chỉ là, tình hình của Tương Quý Thần vô cùng hỏng bét, buồng tim ngưng đập mấy lần, rồi lại đập trở lại, suốt một ngày một đêm, các bác sĩ mệt mỏi cả người đi ra phòng cấp cứu.
Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ Tương Quý Thần – Hà Dĩ Ninh không ngủ, Mộ Ái Quốc và Vương Hiểu Lệ cũng ngồi hai bên trái phải.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Hà Dĩ Ninh tiến lên hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ trưởng vuốt vuốt cái trán mệt mỏi: "Tình hình bệnh nhân tạm thời đã ổn định lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng."
Hà Dĩ Ninh vừa muốn thở phào, lại nghe thấy bác sĩ kia tiếp tục nói: "Nhưng tình hình bệnh nhân cũng không lạc quan, nếu trong vòng ba ngày không tỉnh lại, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại."
"Cái gì? Lời này của ông rốt cuộc là có ý gì?" Hà Dĩ Ninh còn chưa mở miệng, Vương Hiểu Lệ bên cạnh đã kịch liệt nói chen vào.
Bác sĩ nhìn bà ta, giọng nói cũng có chút cứng rắn: "Ý chính là, rất có thể cậu ấy sẽ trở thành người thực vật!"
"Sao có thể? Rốt cuộc các người đã chữa thế nào..."
Vương Hiểu Lệ còn muốn nói gì đó, Hà Dĩ Ninh đã chặn lời bà ta: "Được rồi, mẹ Kiều Kiều, chị bớt nói một câu đi!"
Mộ Ái Quốc cũng rất có mắt kéo Vương Hiểu Lệ sang một bên: "Được rồi, không ngại mất mặt sao?"
"Mất mặt chỗ nào, lời em nói là thật, dieendaanleequuydoon - V.O, nếu như Quý Thần vẫn không tỉnh lại, vậy Kiều Kiều làm sao bây giờ?" Vương Hiểu Lệ giảm âm thanh thấp xuống, nhỏ giọng thầm thì: "Theo em thấy, trước hết đừng nói chuyện này với Kiều Kiều."
Nhưng điều Vương Hiểu Lệ tính toán vẫn không thể thực hiện được, rất nhanh Mộ Kiều Kiều đã biết tình hình của Tương Quý Thần, đồng thời, trong lòng cô ta cũng nôn nóng không dứt, cô ta thật vất vả mới lấy được người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không thể cứ từ bỏ cơ hội gả vào hào môn như vậy.
Vì vậy, sau ba ngày, mỗi ngày Mộ Kiều Kiều đều ngồi ở bên cạnh Tương Quý Thần nói chuyện với anh, theo lời bác sĩ nói, như vậy có thể kí©h thí©ɧ não bộ, khiến anh nhanh tỉnh lại.
Đáng tiếc chính là, Mộ Kiều Kiều cố gắng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ba ngày thoáng một cái đã qua, Tương Quý Thần lại không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Mộ Kiều Kiều có nóng nảy cũng không có cách nào, cô ta ngạc nhiên ngồi ở chỗ đó, nhìn khuôn mặt anh tuấn tú khiến người người oán trách của người nằm trên giường bệnh, trong lòng đều không cam lòng!
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng, rất nhanh cô ta có thể trở thành phu nhân nhà giàu nhất Giang Thành, thành đối tượng tất cả phụ nữ hâm mộ, nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ, nửa đời sau cô ta đều phải ở sống bên cạnh một người thực vật sao?
Mộ Kiều Kiều cũng không nhịn được nữa, rơi nước mắt.
Mộ Kiều Kiều nắm tay Tương Quý Thần, khó nén bi thống trong lòng, đột nhiên, cô ta cảm thấy lòng bàn tay căng chặt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy được ngón tay khớp xương rõ ràng của Tương Quý Thần đang siết tay cô ta rất chặt.
Mộ Kiều Kiều mừng rỡ không thôi, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tương Quý Thần, nhất thời cô ta giật mình, vô thức buông lỏng tay Tương Quý Thần ra.
Nhưng rất nhanh, Mộ Kiều Kiều lại ổn định tinh thần lại, cẩn thận dò hỏi: "Quý Thần? Anh đã tỉnh?"
Kết quả, Mộ Kiều Kiều vừa dứt lời, Tương Quý Thần lại nhắm hai mắt lại lần nữa, hôn mê.
Mộ Kiều Kiều đứng ở nơi đó, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng xa lạ lúc trước, chỉ cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi.
Qua hồi lâu, cô ta mới phản ứng lại, vội vã nhấn chuông gọi, không lâu lắm, bác sĩ trưởng tới đây, đi cùng ông còn có ba mẹ hai nhà.