Chương 2

7.

Buổi sáng tiễn Tống Tùy ra ngoài, điện thoại tôi thông báo một ghi chú, tôi vội vã liếc nhìn, mới nhớ ra hôm nay là ngày đến thăm mẹ tôi.

Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, ông ấy không yêu mẹ tôi, đã sớm lén lút với người khác sinh ra một đứa con gái còn lớn hơn tôi.

Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, thế nên tôi đã tự hứa với lòng sẽ phải học hành chăm chỉ.

Chỉ là số tôi hơi đen, trở thành mục tiêu b.ạo l*c học đường.

Cho dù thật ra tôi chẳng làm gì cả, có lẽ chỉ là ăn mặc khiến họ không vừa mắt, hay có lẽ chỉ là nói một câu khiến họ ghi hận trong lòng.

Tôi không dám nói với mẹ tôi, giáo viên cũng không thể quản họ, tôi càng phản kháng, họ chỉ càng làm những điều tồi tệ hơn.

Có một hôm tôi bị rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ, thật ra tôi đã sớm rèn cho mình một tinh thần cảm xúc thô ráp, gom gạch đá xây cho mình một rào chắn trong lòng, khiến bản thân chẳng còn để ý đến những kẻ xấu xa xung quanh.

Ánh mắt khi miệt của nữ sinh cầm đầu kia rơi vào mặt tôi, như thể một giây sau sẽ tuyên bố lời phán quyết.

Sau đó Tống Tùy xuất hiện.

Anh ấy rất thông minh, biết được mọi chuyện không phải mới xảy ra ngày một ngày hai.

Anh ấy cũng rất có ý thức tự bảo vệ, giúp tôi ngăn những người đó, tôi và anh ấy cùng bình an trải qua ba năm trung học.

Thế nên tôi mới có suy nghĩ không màn mọi thứ đuổi theo phía sau lưng anh ấy, thi đậu cùng trường đại học với anh ấy, cố gắng trở thành người tốt hơn để xứng đáng đứng bên cạnh anh.

Nhưng tôi vẫn trễ một bước.

Cũng giống như Tống Tùy là ánh sáng của tôi, anh ấy cũng gặp được ánh sáng của anh ấy.

Tô Đường.

Cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.

8.

Tôi mang đến cho mẹ tôi chút đồ, hiện tại bà ấy đã có gia đình mới, tôi ngồi tầm mười phút, trò chuyện với bà ấy một vài câu đơn giản rồi lịch sự chào tạm biệt ra về.

Bắt taxi về nhà, đi đến cửa khu dân cư, từ xa tôi đã nhìn thấy họ.

Tô Đường và Tống Tùy sóng vai nhau mà đi, không biết đang nói đến cái gì, chỉ thấy người chồng xưa nay lãnh đạm của tôi lúc này đang cong khóe môi, khóe mắt hiện lên ý cười mềm mại.

Tôi sững sờ tại chỗ.

Nhìn bọn họ nói cười, phía sau bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra một chú chó con bẩn thỉu, nhìn về phía Tô Đường kêu hai tiếng.

Hai người dừng lại, Tô Đường muốn sờ nó, chó nhỏ gầm gừ nhào vào đùi chị ta, chị ta sợ tới mức chui thẳng vào lòng Tống Tùy.

Tống Tùy đưa tay đỡ một chút, bàn tay đặt bên hông chị ta lại nhanh chóng buông ra.

Lúc nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng ở nơi đó, phản ứng của Tô Đường còn nhanh hơn anh ấy: "Niệm Niệm!"

Tôi chầm chậm đi tới, Tô Đường đang muốn nói gì đó, tôi lại đi trước chị ta một bước, khom lưng ôm lấy chó con bẩn thỉu trên mặt đất.

Chó con dường như cũng sợ hãi, chui tọt vào lòng tôi, nhưng cũng không giãy giụa.

"Tống Tùy." Tôi nhìn anh ấy cười: "Em muốn nuôi nó."

Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống.

Tôi chỉ mỉm cười lặp lại: "Em sẽ nuôi nó."

9.

Tống Tùy cùng tôi đến bệnh viện thú cưng, lúc kiểm tra cho chó con mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, xương bị nứt, bụng có vết trầy xước, còn rất nhiều vết thương nhỏ khác.

Nhưng nó rất ngoan, để yên cho bác sĩ kiểm tra mà không ồn ào, chỉ yên lặng nằm sấp.

Tống Tùy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi kiểm tra xong về đến nhà, anh ấy cũng không nói gì.

Chó con được đưa từ bệnh viện về nhà, tôi đặt tên cho nó là "Niên Niên." (*)

(*) 念念 - niàn niàn - Niệm Niệm (Nhớ nhung) (Tên nữ chính)

(*) 年年 - nián nián - Niên Niên (Năm trong năm tháng) (Tên chó con)

Khi chúng tôi về nhà, bầu không khí như cứng lại.

Tống Tùy không mở miệng, tôi cũng lặng im.

Mãi cho đến khi chúng tôi vào phòng ngủ, ánh sáng màu cam nhạt đột nhiên khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.

Tôi ngồi trên giường, thấy Tống Tùy mặc đồ ngủ đi vào.

Ánh sáng ấm áp rơi trên người anh ấy, khiến gương mặt đầu mày cũng trở nên nhu hòa đi vài phần.

Tâm tình anh ấy không biểu lộ ra ngoài, thỉnh thoảng tôi thấy anh ấy cười, cũng chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, giống như hoa đàm chợt hiện, rất nhanh đã biến mất.

Tôi không biết Tống Tùy đối với tôi có bao nhiêu phần tình cảm, nhiều năm như vậy, tôi cho rằng anh ấy ít nhiều cũng có chút động lòng.

Chỉ là những ý nghĩ này từ sau khi Tô Đường trở về lập tức trở nên rất buồn cười.

"Tống Tùy." Tôi đột nhiên gọi anh ấy.

Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, thần sắc vô tội lại lạnh lùng.

"Lời anh nói còn tính không?"

"Lời gì?"

"Anh nói...."

"Em là vợ của anh."

"Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

Tống Tùy lại đột nhiên cụp mắt, âm thanh nhàn nhạt: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này."

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi."

Đau đớn loáng thoáng ở bụng trên ập tới, cảm giác đau bên hông đến đêm lại tăng dần, thần kinh trong đầu tôi nhảy dựng lên, giống như từng sợi dây đều bị thắt chặt.

"Sẽ."

Ngay lúc anh ấy trả lời, đèn trong phòng cũng tắt.

Hơi thở nóng bỏng nam tính lập tức rơi xuống gò má tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

"Ngủ ngon, Niệm Niệm."

Hô hấp của người phía sau dần trở nên bình ổn, tôi cẩn thận tránh khỏi l*иg ngực ấm áp, xoay người cùng anh ấy mặt đối mặt.

Sau đó nương theo ánh trăng, từng tấc từng tấc một cẩn thận miêu tả dung nhan của anh ấy, từ mi mắt đến cằm.

Tống Tùy sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ.

Nhưng anh ấy dù đi đến đâu vẫn sẽ nhớ nhung Tô Đường.

Tôi bỗng nhiên muốn biết, sau khi tôi ch.ết, nếu Tống Tùy nhớ đến hiện tại.

Không biết anh ấy sẽ cảm thấy thế nào.

10.

Ngày ra khỏi bệnh viện, cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đầu óc như kết thành một mớ len hỗn độn.

Một trong những ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là, sau khi tôi c.hết, Tống Tùy sẽ làm gì.

Anh ấy sẽ tái hôn.

Khi đó tôi nghĩ, Tô Đường ly hôn, anh ấy góa vợ, hai người họ vừa hay đến với nhau.

Chuyện đó không quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Lần đầu tiên tôi gặp Tô Đường là vào năm sinh nhật lần thứ 10 của tôi.

Mẹ tôi hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi, cùng tôi đến nhà hàng ăn tối.

Nhà hàng đó rất cao cấp, các món ăn bên trong đều đắt tiền, mẹ thì chỉ gọi một vài món.

Ngồi cách chúng tôi không xa là một gia đình ba người cười nói vui vẻ, trong khi tôi và mẹ có vẻ hơi im lặng.

Chị gái ngồi bàn bên luôn mỉm cười, mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, đội một chiếc vương miện nhỏ sáng lấp lánh.

Ba chị ấy ngồi đối diện liên tục chụp ảnh.

Cho đến khi người đàn ông trung niên kia đứng dậy đi vệ sinh, khuôn mặt quen thuộc kia khiến dao nĩa trong tay tôi rơi thẳng xuống bàn.

Mẹ tôi chú ý thấy sự khác thường của tôi, nhìn theo ánh mắt tôi xong lại bình thản quay đầu.

"Muốn sang đó chào hỏi không?" Bà bình tĩnh hỏi tôi: "Dù gì đó cũng là ba con."

Lúc ba trở về chỗ ngồi, chị gái kia cười chạy ra đón ông ấy, bị ông ấy ôm lấy, nụ cười trên mặt hai người đều vô cùng sáng lạn.

Tôi lắc đầu.

Trong trí nhớ của tôi, ba tôi rất mơ hồ, bởi vì ông ấy chưa từng gần gũi với tôi, thỉnh thoảng tôi muốn làm nũng với ba, cũng bị ông ấy lạnh lùng khiển trách.

Sau đó tôi mới hiểu ra rằng, ông ấy chỉ là không yêu thương tôi mà thôi.

Những thứ tôi cảm thấy xa xôi không thể chạm tới, đối với Tô Đường mà nói chỉ là vật trong tầm tay.

11.

Tôi giả vờ như hoàn toàn không biết gì về chuyện Tống Tùy đi gặp Tô Đường, thỉnh thoảng vẫn ngửi thấy mùi hoa hồng trên quần áo anh ấy.

Có đôi khi trong ảnh chụp trên trang cá nhân của Tô Đường luôn có chút bóng dán của Tống Tùy.

Mờ ẩn nhưng rõ ràng.

Tôi thường xem những bài viết đó rất lâu, sau đó còn thả tim cho bài viết của chị ấy.

Nhưng tôi chưa từng lên tiếng. Tôi giống như trước đây, luôn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

Chỉ khác ngày ấy một chút là tôi đã từ chức ở nhà nội trợ nhiều năm, còn tập được thói quen viết nhật ký.

Ngày nào cũng viết, ghi lại những thói quen nhàm chán hàng ngày và tình trạng thể chất của chính mình.

Tôi bắt đầu cả đêm không ngủ được, bụng luôn đau nhức.

Mỗi ngày tôi vẫn đều đặn nấu ăn cho Tống Tùy, chỉ là đến giờ cơm tôi lại ngồi nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn thật lâu nhưng chẳng có tí khẩu vị nào.

Tôi lần nữa đến thăm mẹ, chúng tôi vẫn chỉ trò chuyện mười phút như thường lệ.

Trước khi đi, tôi thừa lúc bà ấy không chú ý đã nhét một tấm thẻ ngân hàng có dán mật khẩu vào một quyển sách trên bàn.

Bên trong là hơn một nửa số tiền tiết kiệm của tôi. Đây cũng là lần cuối cùng tôi đến thăm bà ấy.

Mẹ đưa tôi ra cửa, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, lại dặn dò thêm một câu: "Chú ý sức khỏe."

"Cảm ơn, mẹ cũng vậy ạ."

Bà ấy không yêu ba, cũng không yêu tôi, nhưng bà ấy vẫn đảm đương trách nhiệm của một người mẹ nuôi tôi lớn khôn khỏe mạnh.

Sau đó đại khái chắc là báo ứng, ba tôi phá sản.

Nhưng vận may của mẹ tôi lại đến, bà ấy tái hôn, gả cho người bà ấy thích, sinh ra một cậu em trai, một nhà ba người rất hòa thuận.

12.

Tối nay Tống Tùy về sớm, lúc tôi nấu cơm xong anh ấy cũng về đến nhà.

Đồ ăn trên bàn bốc hơi nóng, lâu rồi chúng tôi không ăn tối với nhau.

Tô Đường trở về, anh ấy càng ngày càng bận rộn.

Tống Tùy giáo dưỡng rất tốt, ăn không nói ngủ không nói.

Ngày trước tôi luôn cảm thấy hai người chỉ cần ngồi như vậy, không nói gì cũng tốt.

Tống Tùy chậm rãi gắp thức ăn, tôi ăn đơn giản hai miếng, không còn khẩu vị, bụng lại bắt đầu mơ hồ đau nhức.

Vừa vặn Niên Niên cũng từ trên lầu đi xuống, thoáng cái chui vào dưới bàn ăn.

Tôi buông bát đũa xuống, Tống Tùy liếc mắt nhìn tôi, tôi giải thích: "Em đi lấy chút đồ ăn cho Niên Niên."

Phòng Niên Niên cũng ở tầng hai, là cái ổ nhỏ tôi dọn lại phòng kho ban đầu cho nó.

Đồ ăn trong bát đã không còn miếng nào, tôi đổ thêm một ít, Niên Niên vẫy đuôi vui vẻ ăn.

Tôi nhìn xung quanh, tâm trạng lúc này mới tốt hơn một chút.

Cơn đau bụng đột nhiên tăng lên, cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt. Tôi lấy tay che miệng, nhìn lại chỉ thấy một màu đỏ tươi đến chói mắt.

Niên Niên bỗng nhiên ngừng miệng, quay đầu nhào tới bên chân tôi, nhìn về phía tôi kêu mấy tiếng.

Tôi lấy một tờ khăn giấy lau máu, sau đó vò thành một cục ném vào thùng rác.

Tôi ngồi xổm xuống xoa mạnh đầu chó con, nhẹ giọng nói: "Mẹ không sao."

Nó lại kêu hai tiếng, cơm cũng không ăn đã lao về phía tôi.

Cửa phòng bị người ta gõ vang, Tống Tùy đứng bên cạnh cửa nhìn chúng tôi, dịu dàng nói: "Ăn cơm trước đã, Niệm Niệm."

Tôi thật sự không có khẩu vị, cố gắng ăn cho xong, để Tống Tùy vào phòng bếp rửa chén.

Lúc anh ấy bước ra, thấy tôi đang ngồi trên sô pha chơi với Niên Niên, liền ngồi xuống bên cạnh.

"Niệm Niệm, gần đây anh hơi bận rộn, qua một thời gian nữa rảnh hơn chúng ta cùng đi biển đảo chơi được không?"

Tôi xoa xoa tai Niên Niên, đáp: "Được."

Cùng Tống Tùy đi biển đảo luôn nằm trong nguyện vọng của tôi.

Trước kia chúng tôi còn xa lạ, sau khi nhận được giấy kết hôn cũng không đi tuần trăng mật, chỉ sống như ngày thường, đi làm và tan tầm.

Về sau quan hệ tốt lên, tôi vẫn luôn nghĩ nếu được cùng Tống Tùy đi biển đảo một lần cũng coi như là tuần trăng mật muộn.

Tôi không nói chuyện này với Tống Tùy, chỉ là thời gian luôn không chờ người, chúng tôi vẫn mãi chưa thể cùng đi biển đảo.

Dư quang liếc thấy anh ấy dịu dàng nhìn tôi, nhưng tôi lại giả vờ như không thấy.

Anh ấy mở miệng: "Thứ tư tuần sau có một bữa tiệc tối, hôm đó em rảnh không, đi với anh nhé?"

Tôi hơi sững người, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Em không đi."

Tống Tùy cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

Ánh mắt tôi dừng trên người Niên Niên, không để ý đến Tống Tùy nữa.

Tô Đường vừa về nước, cơ hội tốt như vậy chị ta sẽ không bỏ qua.

Nếu như chị ta nài nỉ Tống Tùy, anh ấy sẽ không mặc kệ chị ta.

Niên Niên nằm sấp trên đùi tôi hừ hừ hai tiếng, tôi sờ sờ đầu nó.

Chỉ là Tống Tùy sẽ không nghĩ đến, tôi sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối anh ấy giấu tôi dẫn bạch nguyệt quang của anh ấy tham gia.

(Còn tiếp)