Chương 5: Tan chảy trái tim băng giá

Mùa hè đến, mang theo nắng vàng rực rỡ và những chuyến đi đầy niềm vui. Nhóm bạn của Cố Hàn Phong tổ chức một chuyến dã ngoại đến vùng núi thơ mộng. An Nhiên và Cố Hàn Phong cùng tham gia, bên cạnh Tần Hạo và một số người bạn khác.

Trong chuyến đi, An Nhiên và Cố Hàn Phong có nhiều thời gian ở bên nhau. Họ cùng nhau leo núi, khám phá những thác nước hùng vĩ, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. An Nhiên luôn tràn đầy năng lượng, cô hào hứng tham gia mọi hoạt động, nụ cười rạng rỡ của cô như ánh nắng mặt trời sưởi ấm trái tim Cố Hàn Phong.

Cố Hàn Phong cũng dần cởi mở hơn, anh không còn giữ khoảng cách với An Nhiên nữa. Anh chủ động nắm tay cô khi leo núi, che chở cho cô khi qua suối, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương.

Buổi tối, cả nhóm quây quần bên đống lửa trại, vừa nướng thịt, vừa trò chuyện rôm rả. An Nhiên kể những câu chuyện cười dí dỏm, khiến mọi người cười nghiêng ngả. Cố Hàn Phong im lặng lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi cô, anh say sưa ngắm nhìn nét rạng rỡ, tươi vui trên khuôn mặt An Nhiên.

Trong một trò chơi, An Nhiên vô tình bị trượt chân, ngã xuống bãi cỏ. Cố Hàn Phong lo lắng chạy đến bên cô, anh cẩn thận kiểm tra vết thương trên chân An Nhiên. Dù chỉ là vết xước nhỏ, nhưng Cố Hàn Phong vẫn lo lắng, anh nhẹ nhàng thoa thuốc, băng bó vết thương cho cô.

“Anh thật sự không cần lo lắng đến vậy đâu.” An Nhiên mỉm cười, cô cảm động trước sự quan tâm của Cố Hàn Phong.

“Anh không muốn em bị thương.” Cố Hàn Phong đáp, ánh mắt anh chứa đầy sự chân thành.

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận rõ ràng tình cảm của Cố Hàn Phong dành cho mình. Anh không còn là chàng trai băng giá, khó gần như trước kia nữa. Trái tim anh đã tan chảy, anh đã mở lòng đón nhận tình yêu của cô.

Đêm xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh, không khí trong lành, mát mẻ. Cố Hàn Phong và An Nhiên tản bộ bên bờ suối, dưới ánh trăng huyền ảo. Họ trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, chia sẻ những tâm tư, ước mơ.

“Em thích cuộc sống ở đây, nó thật yên bình và gần gũi với thiên nhiên.” An Nhiên nói, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của núi rừng.

“Anh cũng thích. Ở đây khiến anh cảm thấy thư thái, quên đi mọi muộn phiền.” Cố Hàn Phong đáp.

“Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.” An Nhiên mỉm cười, ánh mắt cô sáng long lanh dưới ánh trăng.

Cố Hàn Phong nhìn sâu vào mắt An Nhiên, anh cảm nhận được tình yêu chân thành từ ánh mắt ấy. Anh không thể kìm nén cảm xúc của mình thêm nữa, anh nhẹ nhàng kéo An Nhiên lại gần, trao cho cô nụ hôn ngọt ngào.

Nụ hôn đầu tiên của họ diễn ra trong khung cảnh lãng mạn của núi rừng, dưới ánh trăng dịu dàng, giữa tiếng suối chảy róc rách. Nụ hôn ấy như một lời khẳng định cho tình yêu của họ, một tình yêu đã vượt qua những thử thách, những nghi ngờ để đến được với nhau.

Tần Hạo lặng lẽ quan sát An Nhiên và Cố Hàn Phong từ xa. Anh buồn bã khi thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau, nhưng anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp của họ. Tần Hạo âm thầm chôn giấu tình cảm của mình, anh cầu chúc cho An Nhiên được hạnh phúc.