Tiếng mưa như trút nước hòa vào nỗi đau thương bao trùm cả nghĩa trang. Cố Hàn Phong đứng lặng lẽ bên cạnh bia mộ trắng toát, ánh mắt vô hồn dán chặt vào tấm ảnh thiếu nữ đang mỉm cười rạng rỡ. Lâm An Nhiên, người con gái anh yêu thương nhất, đã vĩnh viễn rời xa anh.
Bầu trời u ám như phản chiếu tâm trạng Cố Hàn Phong lúc này. Nỗi đau đớn, trống rỗng như bóp nghẹt trái tim anh. Chỉ mới hôm qua thôi, An Nhiên còn ở bên cạnh anh, giọng nói dịu dàng, nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là hồi ức.
Cố Hàn Phong nhớ như in khoảnh khắc lần đầu gặp An Nhiên. Anh khi ấy là chàng trai nổi tiếng, băng giá, luôn được các cô gái săn đón. Vậy mà anh lại bị thu hút bởi cô gái nhỏ nhắn, rụt rè với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn trong veo e ấp sau cặp kính dày cộp. An Nhiên khác hẳn những cô gái anh từng gặp. Cô ngây thơ, trong sáng như một bông hoa dại, e ấp mà thuần khiết.
Tình yêu của họ nảy nở tự nhiên như những đóa hoa dại ấy, nhẹ nhàng mà mãnh liệt. Cố Hàn Phong yêu chiều An Nhiên hết mực, anh dâng tặng cô tất cả những điều tốt đẹp nhất. An Nhiên cũng yêu anh bằng cả trái tim, cô trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên anh, tỉ mỉ ghi chép từng kỷ niệm nhỏ vào cuốn nhật ký màu hồng phấn.
Những buổi hẹn hò lãng mạn, những chuyến du lịch ngập tràn tiếng cười, những món quà anh tinh tế lựa chọn, những nụ hôn ngọt ngào dưới bầu trời đêm đầy sao… từng khoảnh khắc hạnh phúc như những thước phim quay chậm lướt qua tâm trí Cố Hàn Phong. Anh nhớ tất cả, nhớ từng chi tiết nhỏ về cô, nhớ mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên mái tóc An Nhiên, nhớ cả cách cô nhíu mày khi lo lắng, nhớ cả cách cô cười rạng rỡ khi anh tặng cô chú mèo bông màu trắng muốt.
Nhưng rồi, những cơn ghen tuông vô cớ, những hiểu lầm không đáng có đã dần xuất hiện, bào mòn tình yêu của họ. An Nhiên trở nên đa nghi, nhạy cảm, cô luôn lo sợ Cố Hàn Phong sẽ rời xa mình, sợ anh bị những cô gái xinh đẹp vây quanh dụ dỗ. Cô kiểm soát anh, theo dõi anh, đọc trộm tin nhắn, cài định vị vào điện thoại anh, khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó thở trong chính tình yêu của mình.
Cố Hàn Phong nhiều lần giải thích, nhẫn nại dỗ dành An Nhiên. Anh chứng minh tình yêu của mình bằng những hành động chân thành, dành thời gian cho cô, từ chối mọi lời mời gọi của các cô gái khác, chỉ hướng về An Nhiên. Nhưng những nỗ lực của anh như muối bỏ bể, An Nhiên vẫn chìm đắm trong sự nghi ngờ, ghen tuông mù quáng.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi Cố Hàn Phong phát hiện An Nhiên đã cài định vị theo dõi vào điện thoại của anh. Anh đau đớn, thất vọng, cảm giác như tình yêu và lòng tin của mình bị chà đạp. Anh không thể hiểu nổi tại sao An Nhiên lại làm như vậy, tại sao cô không tin tưởng anh? Cuộc cãi vã nổ ra, những lời nói cay nghiệt tuôn ra như thác lũ, cuốn trôi đi những kỷ niệm đẹp của họ.
“An Nhiên, em không tin anh đến vậy sao?” Cố Hàn Phong đau đớn hỏi, giọng nói anh run rẩy.
“Em…em chỉ sợ mất anh.” An Nhiên run rẩy đáp, nước mắt lăn dài trên má.
“Nhưng cách em làm chỉ khiến anh càng muốn rời xa em hơn.” Cố Hàn Phong lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại An Nhiên trong sự tuyệt vọng.
An Nhiên hối hận, cô muốn chạy theo Cố Hàn Phong để giải thích, nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cô biết mình đã sai, cô đã quá ích kỷ, quá mù quáng trong tình yêu. Nhưng đã quá muộn, Cố Hàn Phong đã quyết định rời xa cô.
Anh ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên lạc với An Nhiên. Cô như rơi xuống vực thẳm, ngày đêm dằn vặt, đau khổ. An Nhiên nhận ra mình đã đánh mất đi thứ quý giá nhất, tình yêu của Cố Hàn Phong. Cô sống trong dằn vặt, hối hận. An Nhiên tìm mọi cách liên lạc với Cố Hàn Phong, gửi tin nhắn, email, gọi điện thoại nhưng đều vô vọng.
Rồi tai nạn xe hơi bất ngờ ập đến, cướp đi sinh mạng của An Nhiên. Khoảnh khắc nhắm mắt xuôi tay, trong đầu cô chỉ còn lại hình bóng Cố Hàn Phong và lời hối hận muộn màng.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Cố Hàn Phong. Giá như anh có thể quay ngược thời gian, giá như anh có thể ôm An Nhiên vào lòng, nói với cô rằng anh tha thứ, rằng anh vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Nhưng tất cả đã quá muộn. An Nhiên đã ra đi, để lại trong anh nỗi đau xé lòng và sự hối hận khôn nguôi. Gió lạnh thổi qua nghĩa trang, tiếng mưa rơi như bản nhạc buồn não nề, hòa vào nỗi đau đớn tột cùng của Cố Hàn Phong.