"Tiểu thư,hôm nay cô ta đến bệnh viện khám bệnh sắc mặt không được tốt cho lắm".
"Được rồi cứ tiếp tục theo dõi cô ta có chuyện gì cứ báo lại cho tôi".
"Vâng tiểu thư!". Đầu dây bên kia tắt máy.
Yên Phi Lộ đang đứng ở hành lang công ty Diamond Jewelry.
Nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên dưới lòng cô ta không khỏi háo hức để chờ đợi tin Lam Sương bị người của cô hại.
Trong văn phòng họp, Lưu Trần Lãng đang họp cùng với các cổ đông lớn của công ty, Yên Phi Lộ từ bên ngoài đi vào ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Long đứng phía sau có cản cô ta nhưng bị anh cản lại, dù gì ba cô ta cũng là đối tác của anh, làm vậy sẽ gây nghi ngờ cho ba cô ta.
Cuộc họp kết thúc, các cổ đông rời khỏi phòng họp, Lưu Trần Lãng đứng dậy rời đi, Yên Phi Lộ lập tức đứng dậy kéo tay anh lại.
"Anh Trần Lãng đi ăn cơm trưa với em nhé!".
"Tôi còn phải đi gặp đối tác,cô tự mình ăn đi".Anh lạnh lùng đáp trả.
Yên Phi Lộ vẫn mặt dày bám dính lấy anh:"Cho em đi cùng với, dù sao ba em cũng hợp tác với công ty anh đã lâu,em đi chung cũng không sao đâu ha".
"Tùy!".
Cô ta nở nụ cười tươi trên môi đi theo anh đến nhà hàng cao cấp nhất Thường Châu gặp đối tác.
"Ây cha Lưu Tổng hân hạnh được gặp!".
"Hân hạnh!".
Cả hai bắt tay rồi vào bàn ăn.
Đối tác này là Tuyết Thịnh Dung giám đốc công ty trang sức lớn ở Pháp,nổi tiếng là người phụ nữ giỏi làm ăn có tiếng,bà đích thân đến đây ngoài gặp anh ra thì bà còn đến tìm người.
"Lưu Tổng đây là vợ anh sao, thật là đẹp đôi!".
Yên Phi Lộ tay cầm ly rượu vang giơ lên mời bà :"Cảm ơn bà".
Lưu Trần Lãng vẫn im re không nói một lời nào.
"Lưu Tổng chắc hẳn quen thuộc với nơi này, liệu anh có thể giúp tôi tìm một người được không?".
"Bà cứ nói, nếu như giúp được tôi sẽ giúp!".
"Đó là một người phụ nữ tầm tuổi tôi tên Lam Thanh Ảnh, quê ở Thường Châu này còn có một đứa con gái tên Lam Sương tầm tuổi 21 hay 23 gì đấy!".
Nhắc đến Lam Sương anh chợt dừng lại từng động tác cắt thịt trên đĩa.
"Vậy bà tìm người đó để làm gì?".
"Lưu Tổng đây là chuyện riêng, không thể nói cho anh được!".
"Chuyện riêng à!". Lưu Trần Lãng lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi cười nhạt.
"Lam Sương có cha là Lâm Chí đúng chứ!".
"Đúng thế!".
Lưu Trần Lãng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn để lại cho bà một câu.
"Vậy tôi sẽ giúp bà tìm người đó!".Anh không cần tìm thì cũng thấy được người ấy rồi.
Ra khỏi nhà hàng.
"Yên Phi Lộ, tôi không nói gì chỉ vì giữ thể diện cho gia đình cô, nhưng cô đừng có không biết điều mà làm tới!".
"Em xin lỗi!".
"Về Diễm Lệ Uyển đi, đừng theo tôi!".Anh lạnh lùng đuổi cô ta ra khỏi xe.
2h chiều.
Lam Sương cùng Lưu Anh về nhà bà ngoại, nhưng cô không vào nhà mà chỉ đến vườn hoa cải vàng.
Không khí trong lành, chiều nay trời không nắng gió nhè nhẹ thổi làm cho những cây hoa cải không ngừng chuyển động nhẹ.
"Haha.. không khi trong lành,cảnh hoa đẹp tuyệt sắc quả nhiên rất thú vị".
Ở giữa đồng hoa cải còn có một cái chòi nghỉ ngơi khá là rộng 10 người vào trong cũng chưa chật hẹp,xung quanh được bao bọc bởi loài hoa hồng nhỏ rất xinh động.
"Ngồi đi,nhảy nhót nhiều như thế lát nữa lại toát mồ hôi ra".Lam Sương từ từ ngồi xuống ghế bên trong chòi nghỉ.
"Nơi này tuyệt thật đấy!".