"Trời ơi là trời,quả trứng thứ 134 rồi đấy,tại sao đời tôi không thể chiên nổi một quả trứng vậy chứ"cô than thở rồi nằm xuống trên bàn ăn nhà bếp, người hầu trong bếp bắt đầu dọn thức ăn lên bàn chẳng mấy chốc một bàn ăn thịch soạn đã chờ đón Lam Sương đưa vào miệng.
"Tôi có thể trò chuyện với mọi người được không?"Lam Sương vừa ăn vừa hỏi, tất cả người hầu trong bếp đứng vây quanh cô rồi cúi đầu đáp :"Dạ, thiếu phu nhân có gì cần nói ạ"thấy cảnh như vậy Lam Sương có chút ngại ngùng,tuy từng là tiểu thư của Lâm gia nhưng người hầu chưa từng tôn trọng cô như vậy,quả đúng là Lưu Trần Lãng chọn người rất tốt.
"Mọi người luôn cúi đầu như vậy khi trả lời gia chủ sao?"
Một người trong số đó bước lên nói chuyện với cô :"Đúng vậy,đây là quy luật của Diễm Lệ Uyển một khi làm trái thì sẽ mất mạng"
"Hã.... mất mạng sao? có nhất thiết phải vậy không chứ"cô vừa nuốt trôi miếng bánh mì kẹp thịt nghe được những lời này thì có chút đau đầu, Lưu Trần Lãng hằng ngày cũng tốt tính lắm mà sao đặt nội quy dữ dằn vậy không biết cô đau đầu suy nghĩ thì bị người hầu cắt ngang.
"Thiếu phu nhân yêu tâm, tất cả chúng tôi đều chưa từng phạm luật, nếu như quá 3 lần mới như vậy thôi ạ"
"Hazzz ba lần đâu phải là nhiều đâu,đáng nhẽ phải 20 lần mới đúng"
"Thiếu phu nhân là ngoại lệ của thiếu gia còn gì, cho dù thiếu phu nhân có phạm lỗi nghìn lần thì thiếu gia vẫn nhắm mắt bỏ qua đó thôi"
người hầu bên cạnh cười cười.
"Hứ bỏ qua hở,cơ mà mọi người dạy tôi chiên trứng đi tôi chiên thứ 134 lần mà cái thì cháy cái thì mặn,ai chỉ tôi với"Lam Sương với ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào người hầu làm ai nấy đều phải gật đầu đồng ý.
Gần trưa cô đã biết chiên trứng như thế nào cô cúi đầu cảm ơn mọi người rồi chuẩn bị đi về thăm bà ngoại.
Ra đến cổng cô lấy chiếc xe BMW để về nhà đám vệ sĩ thấy cô ra khỏi cổng thì rượt rượt đi theo,nếu như cô lại trốn đi mất thì cái mạng nhỏ này của bọn họ coi như xong.
Đi được nửa đường Lam Sương dừng lại cô xuống xe đi đến chỗ hai chiếc xe đen theo sau :"Các anh rảnh rỗi quá hay sao mà cứ theo tôi vậy, đừng đi theo nữa Thường Châu là quê của mẹ tôi là nơi tôi có thể nương tựa còn bỏ trốn đi đâu được chứ"
Một tên vệ sĩ từ từ mở cửa xe thò đầu ra:"Nhưng mà thiếu phu nhân ,Lão đại đã dặn dò như vậy rồi chúng tôi không thể làm trái được".
Lam Sương mặt hằm hằm quay lại xe rồi bắt đầu đi với tốc độ cao hơn bình thường,cô đi càng ngày càng nhanh đám vệ sĩ đi theo cũng tăng tốc độ,cô cười một nụ cười tự tin rồi phóng nhanh vào chợ lớn,cô xuống xe thì bắt gặp Lộ Văn quản gia của Diễm Lệ Uyển,tuy mới bắt chuyện lần đầu nhưng cô đã nhờ vả ông lái xe BMW về lại Diễm Lệ Uyển, còn cô lại lấy xe đạp mà ông quản gia Lộ Văn đi ra ngoài mua đồ để trốn chạy sự theo dõi của vệ sĩ.
Cô cởϊ áσ vest đen trên người ném thẳng vào giỏ xe đạp rồi búi tóc cao không cột tóc giống lúc nãy nữa, ngồi lên xe đạp ung dung đạp xe về nhà bà ngoại,trên đường về cô mua rất nhiều đồ ăn và hoa quả đặc biệt là quần áo cho bà ngoại, cậu Lam Tuân và dì Lam Tuyết nữa, sáng sớm hôm nay khi mới thức dậy Lam Sương đã thấy một tấm thẻ đen không giới hạn trên tủ đầu giường bên dưới còn có một tờ ghi chú "Cứ dùng thoải mái, hết anh cho, trong tay anh đang còn 99 tấm chờ em dùng đến đấy".
Lam Sương ngồi đọc ghi chú mà bật cười đúng là người nhà giàu cho dù đến đời chắt nhà cô có khi dùng còn không hết ấy chứ, nếu như anh đã muốn cô dùng thì cô cũng không ngần ngại làm gì.
Nhà họ Lam
Thời tiết nắng chói chang chiếu vào sân vườn, dì Lam Tuyết đang giặt đồ, còn cậu Lam Tuân thì trẻ củi,bà ngoại thì đang khâu vá lại quần áo, nhà bà ngoại Lam Sương là gia đình nghèo khó nhưng luôn sống rất hạnh phúc, tiếng chuông xe đạp vang lên trước cổng nhà, cả nhà đều ngó ra xem tiếng gọi của Lam Sương vọng vào.
"Bà ngoại ơi, cháu về rồi này!"Lam Sương để xe đạp vào trong sân mọi người trong nhà ai cũng bỏ bê hết công việc mà mình đang làm dở ra giúp cô lấy quà vào nhà.
Dì Lam Tuyết ôm chặt Lam Sương vào lòng:"Trời ơi cháu ngoại của dì, dì nhớ cháu quá đi!".
Bà ngoại còn lắc đầu rượt rượt:"Trời trời! mới gặp nhau hôm qua luôn á"
"Mẹ thật là"dì Lam Tuyết bỏ cô ra rồi mời cô ngồi.
"Lam Sương à cháu mua nhiều đồ thế tầm này cả gia đình ăn hai ba ngày còn chưa hết nữa"cậu Lam Tuân vừa mở đồ ra liền quở trách Lam Sương,cả gia đình cậu cô chưa từng đi chợ mà dám mua nhiều đến vậy.
"Ai nói mỗi gia đình cậu tự ăn hả Lam Tuân"tiếng người từ ngoài cửa bước vào thì ra là hàng xóm thấy Lam Sương lâu ngày mới về nên qua chơi.
"À lúc nãy trên đường về cháu gặp rất nhiều người quen cũ nên có chào hỏi tiện thể mời mọi người qua ăn cơm ấy ạ"Lam Sương cười nhẹ.