Rượu Amazake không nặng lắm, ban đầu uống một ngụm sẽ có cảm giác the the ở đầu lưỡi, nhưng sau khi chảy vào cuống họng sẽ cảm thấy một vị ngọt thanh của bã rượu lên men, rất sảng khoái, cũng rất dễ chịu.
Tôi thích vị của loại rượu này nên uống xong một cốc vẫn còn thòm thèm, muốn uống thêm nhưng ngại nói. May sao Khánh cũng rất tâm lý, anh ta lấy thêm một chiếc ly khác, rót ra nửa cốc rồi đẩy đến trước mặt tôi:
– Cái này độ cồn không cao, chỉ như nước hoa quả có ga thôi. Cô thích thì uống thêm cũng được.
– À… vâng. Vị này lạ quá.
– Thấy thế nào?
– Ngọt ngọt, thanh thanh.
Tôi nhấp thêm mấy ngụm nữa, đợi đến khi gai vị giác ở lưỡi cảm nhận đủ rồi mới gật gù bổ sung thêm:
– Có vị như vị gạo… à… không, lúa mạch.
– Ừ.
Khánh khẽ mỉm cười, cầm ly rượu của anh ta lên uống cạn. Xong xuôi lại định rót nữa, nhưng để đại gia phục vụ mình chẳng hay ho tý nào nên tôi nhanh tay cầm chai lên:
– Để tôi.
– Thích uống rượu này à?
Tôi vừa rót rượu vừa gật đầu:
– Lần đầu tiên được uống mà. Với cả tại nó cũng không nặng lắm, tôi uống được.
– Cái này nấu từ gạo, nếp, xôi. Nấu xong sẽ mang đi ủ cho lên men Koji rồi nấu thành rượu.
– Gạo, nếp, xôi ấy ạ?
– Ừ. Thường là xôi nếp than. Mấy thứ này lên men tốt cho hệ tiêu hóa, mà cũng có nhiều vitamin có lợi cho cơ thể nữa. Thế nên người Nhật rất thích uống rượu Amazake, còn sản xuất ra một loại Amazake không có cồn để uống như nước giải khát nữa.
– Ồ.
Trước giờ tôi toàn thấy mấy loại rượu đều có hại, không có cồn công nghiệp cũng toàn Ethanol, chẳng có gì tốt cho cơ thể. Thế nhưng giờ nghe Khánh nói về rượu Amazake này, tự nhiên tôi lại có cảm giác như mình đang uống một thức uống dinh dưỡng vậy.
Tôi liên tục rót rượu:
– Sao anh biết rõ thế? Anh hay uống loại rượu này à?
– Mấy năm trước đến đây uống thử, nhân viên phục vụ giới thiệu sơ qua cho tôi nghe.
– Trí nhớ tốt thật đấy. Trước giờ mấy thứ như thế tôi nghe xong là quên luôn.
Khánh thấy tôi cứ uống không ngừng nghỉ mới cau mày:
– Rượu này vẫn có cồn, uống nhiều say đấy.
– Tôi thấy ngọt mà. Với cả đằng nào có uống say thì mai cũng ngủ, anh cứ để tôi uống đi.
Tôi khăng khăng như vậy, anh ta cũng không ngăn cản nữa, chỉ lặng lẽ gắp một miếng tôm thật to đã bóc vỏ vào đĩa của tôi. Tôi chưa hề say, cũng chưa uống thêm một ly rượu nào, nhưng chẳng biết sao chỉ cần nhìn con tôm sạch sẽ kia thôi là đã thấy đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt.
Tôi bắt đầu bàn tán với anh ta về rượu Amazake, nói nếu loại này mà mang về cho mấy ông nghiện rượu ở Việt Nam thì có khi bọn họ phải uống cả chum cũng chưa say. Khánh cười cười, bảo mấy ông nghiện rượu không phải rượu 45 độ trở lên chắc sẽ không uống.
Nhớ đến lần bác Lan nói anh ta từng vì uống rượu quá độ nên xuất huyết dạ dày gần c.hế.t, tự nhiên tôi lại buột miệng hỏi:
– Anh thì sao? Uống rượu này có thấy nhạt không?
– Cũng bình thường. Tôi không nghiện rượu, nhưng loại nào cũng uống được. Vodka Diva Diamonds, Bacardi 151, Absinthe cũng uống rồi. Chỉ có rượu Ngân Nhĩ là chưa thôi.
– Rượu ngân nhĩ ấy hả? Sao tôi nghe tên quen quen thế nhỉ?
Anh ta cười cười, không đáp, chỉ lặng lẽ cầm chai rượu mới đặt gọn sang một bên, tôi không hài lòng, lại lôi chai đó về chỗ cũ. Phùng mang trợn mắt lườm anh ta, tỏ ý “không được giấu rượu của tôi”.
Tôi bắt đầu tra khảo:
– Anh nói đi, rượu Ngân nhĩ ở đâu nhỉ? Tôi có nghe rồi, nhưng tôi chưa được uống.
– Cô nhớ thử xem.
Đầu óc có cồn nên hơi lâng lâng, tôi ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ trên tàu. Hình như tàu chậm đang đi qua một thôn làng gì đó, ánh điện lấp lánh phía xa xa, những mái tranh mang đậm phong cách Nhật Bản xưa cũ êm đềm dưới chân núi.
Thôn làng, chân núi, hồ nước, rượu Ngân Nhĩ… quen thật, nhưng không thể nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.
Khánh trầm mặc uống rượu, bảo tôi:
– Ngôi làng cổ Oshino Hakkai.
– Hả?
– Ở ngoài, tàu đang đi qua ngôi làng cổ Oshino Hakkai.
– À…
Nói đến đây, bỗng dưng tôi nhớ ra một chuyện nên ngay lập tức quay đầu nhìn anh ta, hai mắt sáng quắc:
– Tôi nhớ rồi. Rượu Ngân Nhĩ trong truyện Cánh Hoa Tàn Trong Gió. Ngôi làng trong truyện là ảo ảnh, rượu Ngân Nhĩ cũng là ảo ảnh.
Chẳng trách, Khánh lại nói anh ta chưa từng được thử qua rượu Ngân Nhĩ. Bởi vì nó chỉ có trong truyện, mà trong truyện, rượu Ngân Nhĩ cũng là ảo ảnh do cây Chu Tước tạo ra.
Năm đó chiến thần vĩ đại Quách Dĩ Kiên và điệp vụ Trịnh Vân Trang đã lọt vào ảo ảnh này, sau đó đã tổ chức một đám cưới “không có nến cũng chẳng có hoa, không có bánh ga tô cũng chẳng có người chứng giám, chỉ có trời này đất này, cùng với ánh sáng của kim sa trân soi sáng đoạn đường tình yêu đầy trắc trở và mãnh liệt của hai người”. Khi đọc đến đoạn truyện ấy, tôi đã tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó đẹp và lãng mạn đến bao nhiêu, khắc cốt ghi tâm đến bao nhiêu, còn ước sau này cũng có một lần đầu tiên tuyệt vời y như thế.
Đáng tiếc, lần đầu tiên của tôi chỉ ở trên chiếc giường size King của nhà cái gã đang ngồi đối diện đây. Đau đến trào nước mắt, không nến không hoa, cũng không một chút lãng mạn.
Tôi thầm thở dài trong lòng, cau mày hỏi anh ta:
– Sao anh biết rượu Ngân Nhĩ? Tôi nhớ tôi chưa bao giờ kể chuyện đó cho anh.
Anh ta không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt này làm tôi ngứa ngáy, nhưng vẫn tò mò không chịu thôi:
– Anh đọc trộm truyện ngôn tình của tôi à? Truyện Cánh Hoa Tàn Trong Gió tôi để trên giá sách ấy?
– Không. Lúc cô dọn đồ đi đã mang đi hết rồi. Tôi chưa kịp đọc.
Khánh uống cạn một hơi, ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta, phảng phất toát ra một vẻ tịch mịch cô liêu, khiến lòng tôi chấn động.
Nhưng chấn động hơn vẫn không bằng một câu nói:
– Tôi nhớ cô thích đọc cuốn ấy nên đã thử tìm mua. Nhưng tác giả đã bán hết rồi, không có cách nào mua nữa nên tôi đọc trên mạng. Truyện rất hay.
Tôi mở thật to mắt nhìn anh ta, lúc đó đã chia tay, anh ta cũng có người mới, còn vấn vương gì mà nhớ đến tôi đã từng thích một cuốn sách, thậm chí tìm mua nó vì tôi?
Amazake chỉ có 8 độ, nhưng vì đã uống hết gần hai chai nên tâm trí tôi dần dần trở nên mơ hồ. Tôi không thể kiềm chế, sau rất lâu không dám đối diện với vết sẹo trong lòng, tôi mới có can đảm hỏi anh ta một câu:
– Tại sao?
– Cái gì tại sao?
– Tại sao lại phải tìm mua cuốn sách đó?
– Tôi nói rồi. Vì cô thích nó.
– Chẳng liên quan gì cả. Lúc đó chúng ta đã chia tay rồi.
Khánh đặt cốc rượu xuống bàn, cụp mi mắt, lông mi anh ta rất dài, khi cúi xuống cong cong như phiến lá. Sáng sủa đẹp trai, đẹp hơn rất nhiều so với ngày đầu chúng tôi gặp nhau.
Anh ta im lặng rất lâu mới nói với tôi:
– Tôi cũng thấy rất buồn cười, chia tay rồi, chẳng còn gì nữa, sao tôi lại phải nhớ rõ những thứ thuộc về cô, còn đi tìm mua những thứ cô thích? Chia tay là phải quên hết, không bao giờ quay đầu nhìn lại, giống như cô mới đúng.
Những câu nói của anh ta cứ như từng mũi tên xuyên thẳng vào tim tôi, tôi nghĩ hình như anh ta cũng say rượu Amazake rồi. Một người luôn coi việc chơi đùa với phụ nữ là niềm vui, một người nổi tiếng chưa bao giờ cặp kè với người nào hai lần như anh ta, tại sao giờ phút này lại nói nhớ rõ những thứ thuộc về tôi?
Không. Anh ta đang mượn rượu để lừa tôi. Tôi không tin anh ta từng không quên được tôi sau khi chia tay. Chính anh ta đã phản bội tôi. Nỗi đau ấy, đến giờ vẫn chưa từng phai nhạt.
Tôi hít sâu một hơi:
– Anh biết tại sao tôi lại khác anh không?
Không đợi anh ta đáp, tôi đã nói tiếp:
– Vì anh chưa từng phải chịu nỗi đau bị phản bội như tôi. Nếu như một ngày tất cả mọi thứ đều đổ sụp xuống đầu anh, anh chỉ còn một hy vọng duy nhất, nhưng cuối cùng chính sự hy vọng ấy lại biến thành thất vọng, người kia tàn nhẫn nhấn anh thêm một cú xuống tận đáy bùn lầy. Anh sẽ không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại nữa.
– Xin lỗi.
Bàn tay cầm ly rượu của anh ta siết chặt, chặt đến mức các khớp xương hằn lên rõ ràng, cơ hồ, tôi còn nghe cả tiếng thủy tinh rạn nứt, giống như bức tường hận thù trong tôi, vì một lời xin lỗi này mà đã bắt đầu lung lay rồi.
Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh lùng đáp:
– Tôi quên rồi, bây giờ tôi là người phải nhờ vả anh. Anh nói như thế làm tôi khó xử lắm.
– Không phải cô nhờ vả tôi.
Nửa vế sau anh ta nói rất khẽ, rất khẽ, nhưng tôi vẫn có thể loáng thoáng nghe được:
– Là tôi đang bù đắp cho cô.
Sự cồn gào trong gan ruột giống như đã chạm đến cực điểm, tôi cảm thấy hết chịu nổi. Rót thêm một ly rượu đầy, tu ừng ực, sau đó đứng phắt dậy:
– Hình như cả anh cả tôi đều say rồi. Về phòng ngủ đi thôi.
Khánh cũng không miễn cưỡng tôi, anh ta nhìn tôi vài giây rồi gật đầu, gọi phục vụ trên tàu vào dọn đồ ăn.
Đêm muộn, phục vụ tàu lại là đàn ông nên anh ta cố nán lại, đợi đến khi bọn họ dọn xong xuôi mới đứng dậy bảo tôi:
– Ngủ sớm đi. Cần gì thì cứ gọi Hưng mang vào. Đêm rồi, không biết có những kiểu người gì ở trên tàu, phòng cách âm lại tốt, đề phòng người lạ vẫn hơn.
– Tôi biết rồi.
Chuyến du lịch này là do anh ta cho, rượu Amazake cũng do anh ta mang đến, tôi cũng tự biết ý, không thể để Khánh về phòng một mình nên đứng dậy tiễn. Vừa đi được mấy bước, anh ta đã xua tay:
– Không cần, về giường ngủ đi. Cửa tự động khóa.
Nói xong, anh ta quay người đi thẳng ra cửa. Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, chẳng biết sao trong lòng tôi lại xuất hiện cảm giác mất mát chưa từng có, đầu óc tôi trống rỗng, chẳng biết bị chập dây thần kinh nào mà lại buột miệng nói một câu:
– Anh Hưng thì sao?
Anh ta quay đầu, khẽ nhíu mày. Tôi không phát hiện ra lòng mình đang rất giằng co mâu thuẫn, lúc đuổi anh ta về, lúc lại cố tình nói chuyện, vẫn hỏi :
– Anh dặn tôi đề phòng người lạ, nhưng không dặn tôi đề phòng anh Hưng. Anh ấy cũng là đàn ông.
– Hưng sẽ không làm thế đâu. Cứ yên tâm.
– Sao anh tin tưởng như thế?
– Tôi quen cậu ấy lâu hơn cô, tôi hiểu cậu ấy.
Tôi lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói:
– Không phải. Vì ngay từ đầu anh đã sắp xếp cho anh Hưng tiếp cận tôi. Chuyến đi tour lần này cũng là anh bảo anh Hưng đi cùng để mọi người trong công ty không dị nghị. Anh ấy là người của anh, chỉ làm theo ý của anh.
Vẻ mặt anh ta lập tức sượt qua vài tia sửng sốt, mà nhìn biểu hiện này, tôi càng khẳng định rằng mình đã đúng. Từ khi tôi bắt đầu vẽ tranh, anh ta đã sắp xếp anh Hưng giúp đỡ tôi, làm cầu nối để tôi có thể dễ dàng trao đổi công việc với anh ta mà không cảm thấy áp lực, thậm chí cả chuyến đi du lịch quanh núi Phú Sĩ này, Khánh vẫn luôn nghĩ cho tôi nên mới để anh Hưng đi cùng.
Anh ta không yêu tôi, đã chia tay rồi, tại sao lại cứ đối xử tốt với tôi như vậy? Tại sao từng hành động của anh ta cứ khiến tôi càng thêm hoang tưởng anh ta thực sự chưa quên tôi?
Tôi nắm chặt tay, mười đầu ngón tay như cắm sâu vào da thịt, dùng nỗi đau để nhắc nhở chính mình phải kiên cường:
– Mục đích của anh là gì?
– Không có mục đích gì cả.
Anh ta trầm mặc nhìn tôi, giọng nói phảng phất mang theo một chút nặng nề:
– Đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng lo gì cả. Tôi không có ý định hại cô.
– Anh xoay tôi như chong chóng rồi bảo tôi đừng suy nghĩ quá nhiều?
Tôi cười cười:
– Nếu là anh, anh có đừng suy nghĩ, đừng lo được không?
Vẻ mặt anh ta hơi chật vật, im lặng một lát mới đáp:
– Tôi cũng không.
– Thế thì lý do tại sao?
Đoàn tàu chầm chậm chạy qua ngôi làng cổ Oshino Hakkai, tôi với anh ta mải tranh cãi nên không hề phát hiện, cũng không hề bận tâm đến việc chiêm ngưỡng. Bởi vì tôi kiên trì muốn biết mục đích của Khánh là gì, cho nên cuối cùng, anh ta đành thở dài, tiến vài bước về phía tôi:
– Tôi nghĩ cô cũng đoán ra rồi. Nếu đã hiểu thì cũng không cần tôi phải thừa nhận làm gì.
– Tôi chẳng đoán ra gì cả.
– Phải không?
Bước chân anh ta càng lúc càng gần, trong đáy mắt hun hút như âm ỉ một đốm lửa nhỏ, cháy bỏng và nhiệt tình đến mức cơ thể tôi phát run, vô thức lùi lại một quãng.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, lặp lại một lần nữa:
– Phải không?
– Đừng đến gần…
Anh ta đột nhiên vươn tay đến, nâng cằm tôi lên, đồng tử đen thẫm nhìn chằm chằm dò xét, tựa như muốn mổ xẻ nội tâm tôi chỉ bằng một ánh nhìn sắc bén.
Tôi muốn giãy giụa, nhưng tay anh ta giữ quá chặt, chỉ có thể mở thật to mắt. Tôi nghe anh ta nói rất khẽ:
– Cô nói dối.
– Tôi… không có…
– Phải không?
– Tôi…
Còn chưa nói hết câu thì môi anh ta đã hạ xuống, chạm đến cánh môi tôi, ban đầu chỉ là những động chạm dịu dàng khiến cả người tôi tê rần như bị điện giật, lúc đó, tôi vẫn nhớ rằng mình phải phản kháng nên cố đẩy anh ta ra. Nhưng Khánh giữ quá chặt, anh ta không cho tôi cơ hội vùng vẫy mà đột nhiên tăng lực, ghì chặt lấy gáy tôi, hôn một cách đầy cuồng dã.
Bờ môi anh ta nhanh chóng tàn sát cánh môi tôi, khiến tôi đau đến nghẹt thở. Tôi hơi hé miệng muốn kêu lên, nhưng vừa mới động đậy thì đầu lưỡi của anh ta nhanh chóng luồn vào, quét quanh một vòng trong khoang miệng rồi hút lấy đầu lưỡi tôi.
Sự mềm mại ướŧ áŧ từ đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi khiến thân thể tôi phút chốc run rẩy, tựa như bị đẩy vào một hố đen không đáy, tâm trí bắt đầu trôi dạt lênh đênh, mông lung vô tận.
Tôi bắt đầu nhớ đến những nụ hôn đầy thâm tình trước kia, nhớ tới khi chúng tôi cùng nhau đua xe, nhớ đến những lần anh ta cõng tôi đi chơi đêm, thậm chí nhớ cả những lần thân mật cùng nhau. Bức tường thù hận lại rạn thêm một ít, ở một chỗ nào đó nứt toác ra, từng mảnh vụn rơi lả tả.
Tôi dần dần không kiểm soát được chính mình nữa, trong từng mạch máu như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, rất ngứa ngáy khó chịu, cũng rất đau. Tôi không chịu được, yếu ớt ôm lấy cổ anh ta, cơ thể như một chiếc cây tầm gửi bị rút cạn sức sống, phải bám lấy một cây đại thụ mới có thể đứng vững được.
Dường như cảm nhận được thay đổi từ thân thể tôi, Khánh lập tức dừng động tác. Anh ta tách ra khỏi bờ môi tôi, nhìn tôi sâu nặng:
– Đã đoán ra chưa?
Đầu óc tôi vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường, tôi mờ mịt nhìn anh ta, ngây ngốc như một đứa trẻ chưa được ăn no. Khánh dùng lưng ngón tay khẽ vuốt ve gò má đỏ ửng của tôi, nhẹ nhàng nói:
– Mục đích của tôi rất đơn giản. Vì tôi chưa quên được em, tôi vẫn muốn có em.
Tôi nghe được có tiếng gì đó ầm ầm đổ sụp ở trong lòng, không phải là trái tim tôi, mà chính là nỗi hận thù kéo dài đằng đẵng suốt sáu năm kia. Cứ ngỡ nó cứng rắn đến nỗi sẽ chịu được đủ gió mưa, nhưng đến bây giờ mới biết, từ khi bắt đầu gặp lại anh ta, nó đã âm thầm rạn nứt từ lúc nào rồi. Chỉ cần anh ta liên tục công kích, nó sẽ không kiên trì được nữa.
Tôi chật vật lắc đầu:
– Anh lại lừa tôi.
– Chẳng có lý do gì tôi lại lừa em.
Phải rồi, chẳng có lý do gì cả, một kẻ không tiền không thế, trái tim rộng lớn được bao nhiêu? Người như tôi không đi lừa anh ta thì thôi, anh ta tội gì phải lừa tôi.
Nhưng mà… tôi vẫn không hiểu được, rút cuộc là tại sao? Tại sao chúng tôi lại đi đến tận bước đường ngày hôm nay, tại sao vậy?
Bàn tay anh ta vẫn liên tục vuốt ve gò má tôi, khi tôi ngây ra nghĩ ngợi, Khánh vẫn liên tục quan sát tôi. Một lát sau, anh ta lại nâng cằm tôi lên, khẽ nói:
– Trước đây tôi không tốt. Tôi vẫn luôn hối hận.
– Đừng nói nữa.
Đôi đồng tử của anh ta phản chiếu hình ảnh tôi, vẫn chậm rãi nhắc lại:
– Tôi vẫn chưa quên được em.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, chẳng biết do lòng sợ hãi điều gì, lo lắng điều chi, tôi đưa một ngón tay lên ngăn miệng anh ta. Cả hai chúng tôi cứ thế im lặng nhìn nhau, nhìn đến khi từ đôi mắt đến ngón tay đều nóng bỏng, rút cuộc, tất cả thành trì đều tan vỡ. Khánh cúi đầu hôn tôi, tôi ôm lấy cổ anh ta, đ.iê.n cuồng đáp trả.
Chúng tôi ghì chặt lấy nhau, mùi vị trong miệng không chỉ có nước chanh Ramune, rượu Amazake, còn có cả vị máu và cả đau lòng. Cánh cửa hồi ức như mở tung ra, đoạn đường trong quá khứ cứ thế kéo dài trước mặt tôi, tôi nhắm chặt mắt, cứ bước mãi, bước mãi, lòng nguyện bước tiếp đến tận cùng, dù có phải rơi vào hố lửa một lần nữa.
Cúc áo của tôi từ từ mở ra, một chiếc, hai chiếc, người đàn ông kia dường như rất vội vàng nên chỉ tháo đến khuya áo thứ ba đã vội vã luồn tay vào, nắm lấy thứ bên trong áσ ɭóŧ ren của tôi.
Toàn thân tôi nóng đến mơ hồ, tôi nhắm mắt ôm chặt lấy anh ta, chỉ thấy từ nơi đầy đặn kia bị nhào nặn đến mức từng sợi dây thần kinh bắt đầu trở nên căng cứng. Đau xen lẫn tê dại, mê mệt xen lẫn hoang hoải, động tình xen lẫn mâu thuẫn giằng co. Không rõ đến đâu mới là bến bờ.
Khi tôi bị đẩy lên giường, cơ thể đã chẳng còn một mảnh vải, từng tấc da thịt dày đặc dấu hôn của anh ta. Rèm cửa sổ vẫn chưa đóng, nhưng vì tàu chậm đã đi qua ngôi làng cổ Oshino Hakkai nên không còn nhìn thấy ánh sáng bên ngoài nữa, chỉ có một hình ảnh đầy mê loạn phản chiếu lên cửa kính. Một người đàn ông cúi đầu giữa hai chân tôi.
Tôi hơi hoảng hốt, cảm giác này quá quen thuộc, nhưng cũng quá xa lạ, phút chốc tôi cảm thấy không thể tiếp nhận được nên muốn lùi lại. Nhưng anh ta đã giữ chặt lấy cổ chân tôi.
Khánh hơi ngước lên, gương mặt trắng trẻo của anh ta hơi ửng đỏ, đôi mắt đen thẫm nhuốm đầy du͙© vọиɠ:
– Bên ngoài là một cánh rừng, không có người đến đó.
Nghĩa là cũng sẽ chẳng có ai nhìn thấy chúng tôi. Nhưng mà…
Tôi còn chưa kịp nghĩ đến tiếp theo thì cảm giác mềm mại ướŧ áŧ kia đã đột ngột dội đến, muốn hét lên, nhưng cổ họng như tắc nghẹn. Cả người tôi như bùn nhão nằm trên giường, để mặc người đàn ông kia tung hoành ngang dọc trên cơ thể mình, lý trí bị ném đến tận tầng mây nào, chỉ cảm thấy khắp thân tồn tại một nỗi mong chờ và khát khao chưa từng có.
Chẳng biết ai đã tắt đèn trong phòng, và đèn đã tắt từ khi nào. Chỉ biết một lát sau, khi thân thể bất ngờ bị đè nặng, tôi mới phát hiện ra xung quanh đã tối đen, chỉ có những tiếng thở trầm đυ.c nặng nề phảng phất bên tai tôi:
– Được không?
Tôi sợ nếu mình trả lời Không thì anh ta sẽ dừng lại, nhưng tôi lại càng không có can đảm bảo anh ta Tiếp tục. Nhưng một người đã bỏ tiền ra mua tôi, tại sao giờ phút này lại phải hỏi một câu thừa thãi như thế?
Sự tôn trọng này của anh ta càng làm lòng tôi như mềm xuống, mềm đến mức biến thành một vũng nước, yếu ớt và điêu tàn, không thể nào chống cự được sự dịu dàng khó cưỡng của người đó.
Lát sau, tôi lại mờ mịt nghe anh ta nói:
– Nếu em không phản đối, tôi…
Còn chưa nói hết câu, vật cứng rắn nóng bỏng kia đã xộc thẳng vào thân thể tôi. Tinh thần và cơ thể tôi lập tức chấn động, tôi mở thật to mắt nhìn anh ta, chỉ thấy gương mặt mờ mịt của người đàn ông kia, du͙© vọиɠ to lớn không thể che giấu, không thể khước từ.
Căng, trướng, đau, song song là một sự thỏa mãn chưa từng có!
Anh ta không vội luật động, chỉ chậm rãi nhẹ nhàng ôm siết lấy tôi, từ từ xâm nhập. Đến khi chạm đến tận cùng, lý trí của tôi lập tức tan vỡ thành từng mảnh, cảm giác được lấp đầy trọn vẹn khiến khát khao của tôi như nổ tung.
Trong lúc hai tai ù đi, xúc cảm như bị nghiền nát, tôi vẫn có thể nghe được một tiếng rên trầm thấp đầy thỏa mãn của người đàn ông kia. Tựa như phải chờ đợi quá lâu nên ngay cả một âm thanh rêи ɾỉ cũng khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn cùng kí©h thí©ɧ lớn đến thế.
Bàn tay lớn của anh ta ôm siết lấy tôi, liên tục hôn tôi, anh ta nói:
– Tôi rất nhớ em, nhớ em!