Tối qua tôi có nhắn tin với anh ta, nhưng Khánh không hề nhắc đến chuyện này, mà cả ngày hôm nay cũng không hề đả động gì đến tôi.
Tôi lắc đầu:
– Không ạ, cháu không biết.
– Thế chắc cậu ấy đi vội nên chỉ dặn qua với bác thôi. Cậu ấy bảo một tuần nữa mới về. Cháu thử liên lạc với cậu ấy xem sao.
– À thôi ạ…
Anh ta đi vào thời gian này, tôi mừng còn chẳng kịp, liên lạc để làm gì, chúng tôi có chuyện gì để nói với nhau đâu. Tôi gượng cười bảo:
– Anh ấy chắc bận, không làm phiền thì tốt hơn. Bác để nhà cửa đấy cháu dọn cho, cháu dọn một tý là xong ngay thôi.
– Thôi, ai lại thế. Cậu Khánh thuê bác rồi, việc của bác phải dọn mà. Cháu cứ lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, để bác làm cho cái gì ăn, muộn rồi.
– Cháu ăn rồi, bác không cần làm đâu. Giờ cháu tắm rồi đi ngủ luôn thôi.
– Ừ, thế cháu lên phòng đi. Số điện thoại của bác đây, từ giờ cần gì cứ gọi bác nhé.
– Vâng ạ.
Bác giúp việc dọn dẹp không lâu, chỉ hơn một tiếng sau đã đi về. Lúc tôi tắm rửa xong đi xuống thì nhà cửa đã vắng hoe, chẳng có ai ở đây nên tôi cũng không cần phải giả vờ nữa, lại xách túi đến bệnh viện.
Trung thấy tôi quay lại mới ngạc nhiên hỏi:
– Em quên gì à? Sao tự nhiên lại quay lại thế?
– Đâu, về tắm xong, ở nhà một mình buồn quá nên em lại đến thôi.
– Anh bảo một mình anh ở đây cũng được mà, với cả có điều dưỡng nữa, em lo gì.
– Thôi cứ để em ở mấy hôm đi, vài bữa nữa anh khỏe hẳn rồi em về.
Anh không nói được tôi nên đành bất lực giục tôi đi ngủ sớm, giữ sức ngày mai còn vẽ tranh, tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lại ghế, nhưng chắc vì sofa quá cứng, đau lưng nên mãi mới thϊếp đi được.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn ở bệnh viện, ban ngày vẽ tranh, ban đêm ngủ cùng phòng bệnh với Trung. Sau đợt phải nằm ICU thì sức khỏe của anh cũng dần dần tiến triển trở lại, dù chậm thôi, nhưng ít nhất cũng đã ăn lại được cơm, đến ngày thứ 3 cũng bắt đầu tập đi.
Buổi chiều mát, tôi đỡ Trung đi lại quanh sân bệnh viện. Dù anh rất gầy, nhưng vẫn là đàn ông mà, tôi dìu được một lúc đã toát hết mồ hôi. Vừa mới ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi thì lại nghe thấy tiếng người gọi:
– Linh à?
Tôi quay sang thì thấy Vân đang đứng cách mình một quãng, hôm nay cô ấy vẫn ăn mặc trang điểm đẹp như hotgirl, đứng ở giữa bệnh viện toàn người bệnh mặt mày nhợt nhạt thế này trông vô cùng nổi bật:
– Ơ Vân, cậu cũng đến đây à?
– Ừ, tớ đi thăm người ốm. Kia là chồng cậu à?
– À… ừ. Chồng tớ đấy.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trung từ đầu đến chân một lượt, không có vẻ khinh thường, nhưng lại phảng phất một chút thương hại. Vân lịch sự nở một nụ cười:
– Chào anh ạ. Em là bạn của Linh. Nghe nói Linh lấy chồng lâu rồi, nhưng giờ mới được gặp anh.
Trung hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại:
– À vâng. Tôi tên Trung.
– Anh ốm thế này mà Linh không nói với em để em vào thăm, mãi đến hôm nay tình cờ gặp ở đây mới biết. Anh thông cảm nhé, bất ngờ quá nên em chưa mang được quà gì để động viên anh cả.
– Không cần quà đâu, bạn bè gặp gỡ hỏi thăm nhau là tôi vui rồi. Với cả tôi cũng nằm viện suốt, có phải mới bị đâu. Bạn đừng khách sáo.
– Thế sao được. Ốm mới cần thăm chứ.
Vân đúng là người được đi ra, còn làm vị trí thư ký nữa nên cách giao tiếp của cô ấy rất tốt. Đứng nói chuyện với chồng tôi một lúc mà cứ như hai bên đã quen nhau từ lâu lắm rồi, còn bảo vài hôm nữa sẽ vào tận đây thăm hỏi Trung cho đàng hoàng.
Tôi ngại nên lúc tiễn Vân ra về mới bảo:
– Cậu đừng làm thế, vợ chồng tớ ngại đấy, hỏi thăm là được rồi, quà cáp gì mà quà cáp.
– Cái cậu này hâm thế nhỉ? Bạn bè là lúc hoạn nạn phải có nhau chứ. Thế chồng cậu bị sao mà trông ốm yếu thế? Còn phải nằm viện thường xuyên nữa?
– Chồng tớ bị suy thận, phải chạy thận suốt ấy mà.
– Ôi thế à?
Vân quay sang nhìn tôi, vẫn là ánh mắt thương hại như ban nãy, còn kèm một tiếng thở dài:
– Khổ, đúng là lấy chồng như canh bạc ấy nhỉ? May mắn thì lấy được người tốt, khỏe mạnh, không may thì chỉ có khổ. Cậu đúng là hồng nhan nhưng bạc phận đấy. Đẹp gái mà…
– Bạc phận gì đâu, chồng tớ tốt lắm, chỉ hơi ốm yếu tý thôi. Tớ đang chờ ghép thận cho anh ấy, ghép xong chắc sẽ ổn.
– Thế hả? Cậu tìm được thận ghép chưa?
– Tớ chưa, đông người cần ghép nên tìm hơi khó.
– Ừ, thôi cố lên nhé. Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua mà.
– Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhé.
Tôi cười cười, thấy mình không quan tâm bạn bè cũng không lịch sự lắm, nên lại hỏi thêm một câu:
– Dạo này cậu thế nào rồi, công việc có ổn không?
– Ừ, vẫn bình thường ấy mà. Được cái công ty này đãi ngộ cao, giờ giấc cũng không khắt khe nữa, đi làm như đi chơi ấy mà, nên tớ thích.
– Ừ, tìm được công việc phù hợp như thế khó lắm.
– Ôi công việc thì thiếu gì, chỉ có mỗi sếp cậu mới khó thôi. Xin mãi mới được số điện thoại, mà thả thính mãi vẫn chưa dính.
– Thế hả?
– Nhưng càng khó thì mình lại càng thích chinh phục. Cậu cứ chờ đấy, rồi cũng có ngày mình tóm được sếp cậu thôi.
– Cố lên.
– Yên tâm.
Không nhắc đến Khánh thì thôi, cứ nhắc tới anh ta là lòng tôi lại khó chịu. Chỉ là lần này khó chịu không phải vì anh ta chèn ép tôi, mà là khó chịu vì anh ta đột nhiên biến mất tăm, ngay cả một tin nhắn hay một cuộc gọi cũng không có.
Khoan đã, tôi đang mong chờ điều gì thế này?
Mặc dù đã tự nhủ với lòng rằng chỉ là mình thấy nghi ngờ việc anh ta tự nhiên vắng nhà nên mới như vậy, nhưng tối đó, tôi vẫn không nhịn được mở Zalo nick anh ta lên xem. Trạng thái online cách đây 2 tiếng, trang cá nhân chỉ có mỗi một bức ảnh, là ảnh tay anh ta đang cầm một ly rượu ngồi ở trong quán Bar, trên bàn toàn là rượu đắt tiền, còn có chiếc điện thoại Sony Ericsson kia.
Đúng là nhân vật nổi tiếng nên chỉ có một bức ảnh thôi mà lượt like rất nhiều, bình luận cũng lên đến mấy trăm. Tôi thắc mắc không biết có phải người ta chú ý đến chiếc đồng hồ Rolex mấy tỉ anh ta đeo không, hay là quan tâm đến việc anh ta uống rượu nhỉ?
Riêng tôi, tôi chỉ chú ý đến chiếc Sony Ericsson trên bàn mà thôi…
Ngày hôm sau, mới là ngày thứ 6 sau khi Khánh đi nước ngoài công tác, tôi thấy tình hình Trung cũng ổn rồi, vả lại ngủ ở ghế sofa trong phòng bệnh mãi cũng đau lưng quá, cho nên quyết định về bên đó sớm hơn hơn một ngày so với lịch về nước của anh ta.
Bác Lan vẫn đến dọn dẹp thường xuyên nên nhà cửa rất sạch sẽ, tủ lạnh cũng luôn có đồ ăn mới. Tôi tự nấu nướng mấy món đơn giản, ăn no bụng mới lên phòng đi tắm. Cứ nghĩ chỉ có mình ở nhà nên tắm xong, tôi chỉ khoác mỗi một chiếc áo choàng rồi lại leo lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, bỗng dưng nghe tiếng lạch cạch, tưởng trộm nên tôi hốt hoảng mở mắt dậy, đang chưa biết phải làm sao thì cửa phòng mở ra. Sau đó một bóng hình rất cao loạng choạng đi vào phòng.
Nhận ra người vừa vào là ai, nỗi sợ hãi khủng khϊếp trong lòng tôi mới bất chợt dịu xuống, chỉ có trái tim là vẫn đập như trống dồn trong ngực. Tôi không muốn nói chuyện với Khánh nên vẫn giả vờ như mình đang ngủ say, lát sau lại thấy anh ta đi đến giường lật chăn nằm xuống, tuy nhiên, chỉ chưa đầy một phút thì lại đến lượt Khánh hốt hoảng bật dậy.
Anh ta vặn to đèn ngủ rồi quay sang nhìn chằm chằm tôi, dường như vẫn không tin nên còn do dự vươn tay sang, khi chạm đến tôi lại ngay lập tức rụt về.
Cơ thể anh ta phảng phất rất nhiều mùi rượu, hình như hôm nay đã uống không ít nên mới không phát hiện ra tôi nằm đây. Nhưng mà bác Lan đã nói ngày mai Khánh mới về, sao anh ta lại xuất hiện ở đây vào giờ này?
Tôi giả vờ như bị đυ.ng vào nên tỉnh giấc, khẽ cựa mình nhìn anh ta:
– Sao anh lại ở đây?
Anh ta lập tức quay đi, giơ hai tay lên xoa mặt, lát sau tỉnh táo hơn một chút mới trả lời:
– Nhà của tôi, sao tôi không được ở đây?
– Tôi nghe bác Lan nói ngày mai anh mới về, cứ tưởng bây giờ anh vẫn ở nước ngoài.
– Về sớm hơn dự kiến một ngày.
– À…
Vì đèn ngủ sáng rõ nên tôi có thể thấy được sắc mặt Khánh không tốt lắm, hình như vì phải uống nhiều rượu, cũng có lẽ vì đi đường xa về. Dù sao cũng là người trả tiền cho mình, tôi cũng nên có trách nhiệm, đành lật chăn ngồi dậy:
– Để tôi đi pha chanh muối cho anh uống.
Nói xong, tôi định bước xuống giường, nhưng vừa mới xoay người thì bỗng dưng Khánh lại túm lấy tay tôi, sau đó giật mạnh tôi về phía anh ta. Tôi không phản ứng kịp, mất đà nhào vào lòng người đàn ông đó.
Trong lúc còn hốt hoảng không biết anh ta định làm gì thì đã thấy Khánh cúi xuống, ghé sát vào khuôn mặt tôi. Hơi thở của anh ta mang theo mùi rượu nồng đượm, phảng phất cả hương thuốc lá lẫn sự nóng bỏng, chậm rãi phả xuống khiến sống lưng tôi run lên.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ lạnh lùng kiên gan lắm, nhưng lúc mở miệng mới biết mình vẫn chỉ là một con thỏ đế gan nhỏ như sợi chỉ:
– Anh… anh… say rồi à?
– Say?
Ánh mắt anh ta đen thẫm, không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt càng lúc càng kề sát lại gần:
– Ừ, chắc là say rồi.
Tim tôi đập thình thịch như trống dồn trong ngực, lúc nhìn thấy bờ môi Khánh chậm rãi hạ xuống, tôi đã xác định kiểu gì đêm nay mình sẽ không thể trốn tránh được nữa, đành nhắm mắt mặc kệ mọi chuyện đến đâu thì đến. Thế nhưng, vài giây sau lại không hề có cảm giác ấm nóng trên cánh môi, chỉ nghe loáng thoáng một tiếng hít vào rất khẽ.
Mở mắt ra mới thấy Khánh đang cúi đầu vào hõm cổ tôi, anh ta ngửi ngửi hệt như chó con, lát sau mới hài lòng ngẩng lên:
– Cô tắm sạch rồi à?
– Hả?
– Mùi của người khác. Tôi không ngửi thấy mùi của người khác trên người cô.
Tôi dở khóc dở cười, cái tên này đúng là say rồi, tôi có phải tội phạm đâu mà anh ta đánh hơi như thế, còn tra hỏi như trẻ con.
Sợ chọc giận người say thì lại thiệt thân nên tôi phải nhẹ nhàng nói:
– Tắm hay không thì cũng không có mùi người khác trên người tôi.
– Thật không?
– Thật.
Nói rồi, tôi đẩy anh ta rồi ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào vai anh ta dỗ dành:
– Anh say rồi, nằm xuống nghỉ đi, tôi đi pha nước chanh mang lên, uống xong rồi ngủ.
– Nước chanh có ngọt không?
– Ngọt. Tôi bỏ đường, không bị chua. Cứ ngồi đây chờ tôi mang lên.
Khánh gật gật đầu ngồi im nhìn tôi, vẻ mặt say đến ngốc ra cả rồi.
Tôi xuống nhà pha nước chanh muối, lúc ngang qua gương dưới phòng khách mới phát hiện ra gò má mình đã đỏ ửng, sờ vào vẫn thấy còn nóng ran. Đúng là xấu hổ quá nên phát sốt thật rồi!
Tôi xả nước lạnh tạt vào mặt mấy lần cho tỉnh táo lại, sau đó mới đi đến bếp, pha một cốc chanh muối mang lên cho anh ta.
Có điều, lúc tôi lên đến nơi thì Khánh đã nằm lăn ra ngủ từ lúc nào rồi, đèn ở đầu giường mở rất sáng, tôi có thể nhìn thấy nửa gương mặt kề bên gối của anh ta. Lông mi dài tĩnh lặng như một phiến lá, bờ môi mỏng hơi mím lại, đầu mày cũng nhíu chặt, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hình như anh ta đang rất khó chịu thì phải.
Tôi thở dài một hơi, lặng lẽ đổi cốc nước chanh muối bằng một ca nước lọc, sau đó vặn nhỏ đèn ngủ lại rồi đi xuống nhà. Lâu rồi toàn nằm ngủ ở ghế sofa, cứ nghĩ về đến chỗ này sẽ được ngủ ở giường một đêm, không ngờ cuối cùng vẫn là nằm sofa ngủ.
Chỉ khác là ghế sofa nhà Khánh rộng hơn, êm hơn, dễ chịu hơn, cảm giác có lẽ cũng không khác nằm giường là bao, cho nên tôi đặt lưng xuống là ngủ say như c.hế.t, sáng hôm sau bị ánh sáng mặt trời đánh thức dậy, vừa định xuống bếp rửa mặt thì lại thấy trên người mình tuột xuống một chiếc chăn.
Ở sofa vốn dĩ không có chăn, mà đêm qua tôi cũng không mang chăn xuống, cho nên chiếc chăn đắp trên người tôi là của …
Nghĩ đến đây, tôi vô thức ngẩng lên nhìn căn phòng ngủ chính giữa tầng 2, chỉ thấy ở đó vẫn đóng cửa im ỉm. Chẳng biết Khánh đã dậy chưa, nhưng hôm qua uống rượu nhiều như thế chắc cũng rát ruột, sẵn tiện hôm nay tôi định nấu cháo mang đến bệnh viện cho Trung, nấu thêm một bát cho anh ta ăn vậy.
Lúc nấu cháo xong, bác Lan vẫn chưa đến, mà Khánh cũng chưa dậy nên tôi chỉ múc một tô vào cạp l*иg, phần còn lại để trên bếp để lát nữa anh ta dậy ăn. Cả ngày hôm đó có Khánh về nước nhưng tôi ở bệnh viện từ sáng đến chiều như thường, thậm chí buổi chiều phải dìu Trung tập đi nên tôi còn về muộn, mãi đến gần 8h tối mới từ bệnh viện ra về.
Vừa ra đến cổng thì tự nhiên thấy Khánh gọi đến, bình thường rất hiếm khi anh ta chủ động liên lạc nên tôi hơi ngạc nhiên:
– Alo.
– Về chưa?
– Tôi đang chuẩn bị về, có việc gì thế?
– Tiện đường ngang qua bệnh viện, tôi đưa cô về.
Tôi định từ chối, nhưng lại nghe loáng thoáng tiếng còi xe trùng với âm thanh trong điện thoại, ngẩng lên nhìn một vòng mới thấy xe của Khánh đỗ cách cổng bệnh viện không xa.
Rút cuộc, tôi đành thay đổi ý định:
– Tôi thấy xe anh rồi.
– Ừ.
Cúp máy xong, tôi lững thững đi đến chỗ xe anh ta đang đỗ, lúc mở cửa ngồi vào thì Khánh đang nghe điện thoại, anh ta không buồn liếc tôi mà chỉ tập trung nói gì đó, khóe miệng cong cong, ngữ điệu có vẻ kiên nhẫn nhưng lại mang theo vẻ ấm áp ôn hòa khó che giấu:
– Con biết rồi, mẫu hậu ơi, mẫu hậu tha cho con đi.
– …
– Ngày mai rảnh rỗi con về. Mai con mua cho mẫu hậu cái túi LV mẫu hậu thích nhé? Màu xanh được không?
– …
– Tạm biệt mẫu hậu.
Từ khi gặp lại, tôi rất ít khi thấy Khánh cười thoải mái như vậy, dường như chỉ có người mẹ kia mới có thể trị được con ngựa bất kham như anh ta. Dù sao, vẫn còn gia đình ấm êm như Khánh thì thật tốt, chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, chẳng phải chịu cảnh xa cách người thân, cuộc đời cứ bình bình đạm đạm trôi đi như vậy thật đáng ngưỡng mộ biết mấy.
– Cô muốn ăn gì?
Nghe giọng anh ta, tôi hơi giật mình:
– Tối nay anh không muốn ăn cơm ở nhà à?
– Không, hôm nay số cổ phiếu ông già cho tôi mới tăng thêm 15 điểm, tâm trạng tốt nên đưa cô đi ăn.
– À…
Tôi không biết 15 điểm sẽ quy ra bằng bao nhiêu tiền, nhưng cổ phiếu lên lên xuống xuống theo ngày, mới lãi được chút đã vội tiêu xài hoang phí thì chẳng mấy chốc mà sạt nghiệp. Thế nên, tôi chỉ bảo:
– Tôi muốn ăn miến ngan.
– Chỉ miến ngan thôi à?
– Một bát là đủ no rồi. Nếu anh không thích thì đi ăn theo ý anh đi.
Chẳng hiểu sao tôi lại cáu bẳn, nhưng anh ta không hề giận mà còn cười:
– Ừ, thế thì ăn miến ngan. Địa chỉ chỗ nào?
– Ở ngay đầu đường Nguyễn Khánh Toàn, tôi không nhớ rõ địa chỉ, nhưng quán ngay vỉa hè thôi, anh cứ đi đi.
– Ừ.
Miến ngan ở quán vỉa hè đó thật sự rất ngon, còn có rất nhiều măng thái sợi, lần nào tôi đến ăn cũng oanh tạc bao nhiêu là măng của chủ quán. Lần này chị chủ quán thấy tôi đến thì nhận ra ngay:
– Em gái đến đấy à? Hôm nay vừa có mẻ măng mới đấy. Ăn nhiều vào nhé.
– Vâng ạ. Chị ơi, cho em miến ngan như mọi khi nhé.
Nói xong, tôi mới quay sang Khánh:
– Ở đây có miến ngan, miến lòng mề, miến lươn. Anh ăn gì?
– Ăn như cô đi.
Tôi gật đầu:
– Chị ơi, thế cho em hai miến ngan.
– Ơ mà hôm nay em gái đi với bạn trai à? Lần đầu tiên thấy đấy nhé, trông đẹp đôi phết nhỉ?
Miến ngan này Trung không ăn được, nhất là măng nữa, nên mỗi lần đến đây chỉ có mỗi tôi thôi. Chị chủ quán chưa thấy tôi đi với đàn ông bao giờ nên hỏi thế. Nhưng tôi chỉ thờ ơ đáp:
– Không ạ. Người quen của em thôi chị ạ.
– À, thế hả? Thế mà chị cứ tưởng người yêu. Thôi ngồi xuống đi, chị làm miến cho.
– Vâng.
Lúc tôi quay lại thì thấy nụ cười trên môi Khánh đã vơi bớt đi rất nhiều, tôi cứ nghĩ anh ta không hài lòng đồ ăn ở đây nên không bận tâm.
Lát sau, khi chị chủ quán bưng đồ ăn ra thì đã thấy Khánh lau sẵn thìa và đũa, đặt gọn gàng trên bát tôi.
Tôi bảo:
– Đồ ăn ở vỉa hè không sạch sẽ như trong hàng đâu, anh ăn không hợp khẩu vị thì bảo tôi.
– Cô ăn được thì tôi cũng ăn được. Ăn đi.
Tôi đói nên ăn rất nhanh, chỉ một loáng là hết, Khánh có vẻ cũng không chê mấy đồ ăn lề đường này nên cũng ăn sạch cả bát, thậm chí cũng ăn măng và ớt cay hệt như tôi.
Mỗi tội, chắc vì cay quá nên mồ hôi trên trán anh ta rịn ra đầm đìa, tôi vừa thấy thương vừa thấy tội, nhưng ngại quan tâm nên cũng không hỏi. Trên đường về, anh ta lẩm bẩm bảo với tôi:
– Hôm nào phải bảo đầu bếp ở khách sạn đến đây học nghề mới được.
Tôi hơi buồn cười:
– Anh thấy ngon lắm à?
– Ừ. Đồ ăn ở nhà hàng 5 sao chưa chắc đã có hương vị đó. Tôi nghĩ khả năng bà chủ vừa nãy bỏ thuốc ph.iệ.n vào nước dùng nên mới ngon như vậy.
– Nói vớ vẩn, phỉ phui cái miệng.
Khánh không đáp, chỉ khẽ cong môi mỉm cười. Đèn đường vụt qua lúc sáng lúc tối trên gương mặt của anh ta, lúc này, đầu mày nhíu chặt ngày hôm qua đã hoàn toàn giãn ra, chỉ còn lại từng đường nét thoải mái bình thản, hệt như chàng trai 26 tuổi năm đó vậy.
Chỉ là những thứ đẹp đẽ thường tan biến rất nhanh, những phút giây yên bình hiếm hoi cũng dễ dàng bị đập tan vội vã như vậy. Khi vừa đi được một quãng, chân tôi vô tình đá phải chiếc cạp l*иg để dưới sàn, tôi cúi xuống cầm nó định đặt gọn sang một bên thì Khánh nói:
– Cái gì vậy?
Tôi giơ cạp l*иg lên, tỉnh bơ trả lời:
– Cái này ấy hả?
– Ừ.
– Sáng nay tôi mang cháo đến bệnh viện, giờ mang cạp l*иg về.
Vẻ mặt anh ta ngay lập tức sa sầm, chẳng hiểu tôi đã làm sai chuyện gì mà bỗng nhiên Khánh nổi giận đùng đùng, đột ngột phanh xe lại giữa đường rồi quát tôi:
– Xuống xe.