Chương 6: Khác thường

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô khiến cô nhíu mắt tỉnh dậy. Hàn Tuyết Thư ngồi dậy, thấy bên cạnh không có ai. Cô đi ra khỏi phòng anh xuống phòng mình xem giờ thì đã 7h rồi. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, định xuống nấu đồ ăn sáng nhưng vào phòng bếp thấy Lục Khải đã ngồi ăn. Hàn Tuyết Thư không nói gì lẳng lặng đi ra ngoài định làm việc nhà. Lục Khải nói:

- "Lại đây".

Hàn Tuyết Thư quay đầu nói:

-"Anh gọi em à?"

-"Trong đây ngoài tôi và cô thì còn có ai nữa".

Lục Khải đáp.

Cô đến cạnh anh nói:

-" Anh gọi em có việc gì không?"

Lục Khải chỉ tay sang ghế bên cạnh, cô thấy còn có một bữa sáng để chỗ đấy. Cô đến ngồi bên cạnh anh.

Anh nói:

-"Ăn đi."

Hàn Tuyết Thư nhìn anh, lòng cảm thấy khó hiểu, anh đang bảo cô cùng ngồi ăn với anh sao, cô ngây người suy nghỉ nhìn anh một hồi lâu mà không nói gì.

-"Tôi bảo là cô ngồi xuống ăn"

Lục Khải lên tiếng đánh tan mọi suy nghĩ của Hàn Tuyết Thư. Anh biết là cô đang nghĩ gì trong đầu. Hàn Tuyết Thư lúc này mới bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống bàn, cầm muỗng lên và ăn. Cả bữa ăn, 2 người ngồi đối diện nhau chỉ im lặng, không ai nói với ai lời nào. Không khí trở nên nặng nề, ngượng ngùng.

Lục Khải ăn xong đứng dậy, Hàn Tuyết Thư thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy theo.

-"Tôi đi làm, cô ở nhà cứ nghỉ ngơi, không cần phải làm gì cả"

Lục Khải đặt lên bàn một tấm thẻ, rồi nói tiếp:

-"Muốn mua gì cứ mua"

Nói xong liền xoay người bước đi.

Hàn Tuyết Thư đứng lặng người một lúc, sau đó cầm lấy tấm thẻ chạy theo anh.

-"Em chỉ ở nhà thôi, không mua sắm gì cả, em không lấy tấm thẻ này đâu, anh cầm lấy đi"

Lục Khải không nói gì, trầm mặc xem cô là không khí, đem lời nói của cô bỏ ngoài tai, từ từ ngồi lên xe rồi đi thẳng, không ngoái đầu nhìn lại cô 1 lần.

Hàn Tuyết Thư thất thần nhìn theo chiếc xe của anh rời khỏi nhà. Cô thấy anh rất khác thường, anh đối xử với cô nhẹ nhàng hơn, tuy vẫn rất lạnh lùng nhưng anh đã quan tâm cô hơn, cô đứng yên tự mỉm cười, hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô thấy tim mình đập nhanh hơn, sau đó vui vẻ đi vào nhà, thu dọn lại bàn rồi lại vào bếp làm việc, trong lòng hân hoan vô cùng. Trong khi đó, Lục Khải trong xe qua gương chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của cô, liền nhếch môi khinh thường.

Buổi tối, Hàn Tuyết Thư loay hoay trong bếp nấu bữa tối, hy vọng anh sẽ về ăn, thế nhưng, 8h tối rồi mà anh vẫn chưa về, cô lại lủi thủi để phần cho anh, rồi lại ngồi ăn cơm 1 mình. Lúc đó, tiếng xe từ bên ngoài truyền vào, Hàn Tuyết Thư vội vàng chạy ra, Lục Khải bước xuống xe, nhìn thấy biểu cảm trong chờ của Hàn Tuyết Thư, Lục Khải cũng nhiệt tình đáp lại cô bằng vẻ mặt bớt lạnh lùng hơn.

-"Anh đã ăn tối chưa?"

Hàn Tuyết Thư cầm lấy cặp sách cho anh, nhẹ nhàng lên tiếng

-"Tôi ăn rồi".

Vào nhà, thấy bát cơm của Hàn Tuyết Thư đang ăn, Lục Khải lên tiếng:

-" Cô ăn tiếp đi, ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi, ngày mai người giúp việc sẽ đến làm lại, cô không cần phải mất công làm việc nhà nữa".

-"Em có thể làm được mà, em muốn tự tay vun vén cho gia đình của mình, em không sao". Hàn Tuyết Thư vội vàng đáp lời:

-"Không được". Lục Khải dứt khoát nói.

Hàn Tuyết Thư thất vọng trùng xuống, im lặng không nói gì nữa, ngồi xuống bàn ăn tiếp.

Lục Khải thấy cô như vậy cũng không nói gì nữa, quay lưng bỏ lên phòng.

Hàn Tuyết Thư cũng vội vàng dọn dẹp, sau đó cũng lên phòng mình đi tắm. Vừa ra khỏi phòng, cô giật mình khi thấy anh đang ngồi trên giường mình rồi, cô nói:

-" Anh vào phòng em làm gì vậy?"

Lục Khải nhìn cô mới tắm xong, áo hơi dính vào người, tóc vừa gội nên tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu. Thấy ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, cô cúi xuống mới nhận ra cô không mặc áo trong. Cô xấu hổ quay người nhanh muốn chạy vào phòng vệ sinh nhưng chưa đi được 3 bước thì cả người nhanh chóng được anh kéo mạnh ngã nhào vào lòng anh. Lục Khải trầm giọng nói:

-"Định đi đâu? Xấu hổ gì nữa, có phải chưa từng nhìn qua đâu".

Nói rồi Lục Khải bế cô đặt lên giường, áp môi mình xuống đôi môi đỏ mọng của cô mà tha hồ cắn, mυ"ŧ, đùa nghịch. Một tay giữ chặt tay cô lại, tay còn lại lần mò vào áo cô nắn bóp hai trái đào tròn trịa của cô. Anh nhanh chóng cởi hết quần áo của hai người. Hàn Tuyết Thư lo lắng run rẩy, cô nhớ lại trước đây những lần đau đớn như chết đi, cả người cô căng thẳng cứng đờ. Nhìn thấy Hàn Tuyết Thư căng thẳng dưới thân, Lục Khải thì thầm nói vào tai cô:

-"Tôi sẽ nhẹ nhàng".

Mặt Hàn Tuyết Thư đỏ như trái cà chua, lần đầu tiên anh nhẹ nhàng như vậy. Nằm im tận hưởng từng đợt cao trào anh mang đến. Hai người quấn lấy nhau không rời, mãi đến khi cô ngất đi anh mới rời khỏi người cô. Bế cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ cho cả hai rồi ôm cô nằm ngủ.