Chương 22: Gặp kẻ xấu

Đi bộ một quãng đường xa, hai chân chỉ đi một đôi dép trong nhà, bàn chân không chỉ đau nhức mà còn sưng tấy lên, Hàn Tuyết Thư dường như không còn cảm giác gì nữa, cô mệt lả đi. Đi mãi cuối cùng cũng đến được thành phố, chỉ cần một đoạn đường nữa sẽ về đến nhà. Lúc này trên đường vắng hẳn không còn đông đúc như bình thường. Hàn Tuyết Thư ngồi gục xuống bên đường, cô không còn đủ sức để đi tiếp nữa. Bây giờ bản thân muốn gọi một chiếc xe để về cô cũng thấy không đủ khả năng đó. Ngồi một hồi bất chợt nhìn lên vì có ai đó đang chặn phía trước mình. Cô lịch sự hỏi thử:

"Xin lỗi, các anh là ai?"

Trước mặt cô hiện giờ là ba gã đàn ông hình xăm đầy mình, gương mặt trông rất dữ tợn nhưng nụ cười lại lưu manh, bọn họ vừa bước lên trước vừa trêu chọc

"Em gái, cùng bọn anh vui vẻ tối nay nào! Bọn anh cam đoan sẽ thật nhẹ nhàng, không làm em gái đau đâu"

Hàn Tuyết Thư biết mình gặp phải bọn háo sắc rồi, cô sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ, mà phía trước bọn họ vẫn đang dần dần tiến tới; cô cuống quýt xoay người định bỏ chạy nhưng không ngờ phía sau cô còn ba tên khác nữa.

Hình như bọn họ là cùng một băng.

Ba tên phía sau tóm được Hàn Tuyết Thư dễ dàng, cười lớn đầy da^ʍ tặc.

"Haha, đại ca, anh xem con nhỏ này đúng là hàng ngon này" Hàn Tuyết Thư liều mạng giãy giụa, cô sợ hãi cùng cực, hét lớn.

"Mau thả tôi ra... cứu tôi với....

Nhưng miệng của cô nhanh chóng bị một gã đưa tay bịt chặt, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ở cuống họng, tay chân vẫn đang vùng vẫy tứ phía. Hàn Tuyết Thư vẫn không hết sợ hãi nhìn hắn, nước mắt đã đầy trên gương mặt xinh đẹp của cô, giờ phút này cô biết mình không thể chạy thoát được nữa, tuyệt vọng cùng sợ hãi....

Tên đại ca trước mặt cô đang dùng bàn tay to béo của mình để vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của cô, dọc xuống cổ đến ngực, kéo tuột chiếc áo của cô xuống vai, tay của gã bóp bóp bả vai gầy guộc, trần trụi của cô, để lại dấu tay đỏ chói.

Hàn Tuyết Thư gần như đã khóc cạn nước mắt, cô không thể giãy giụa chứ đừng nói đến chuyện bỏ chạy, hai tay hai chân đều bị giữ chặt, miệng cũng bị bịt kín. Ngay khi cô hy vong rằng Lục Khải sẽ đến cứu cô trong vô vọng thì một sự thật phũ phàng rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

"Lột đồ nó ra cho tao"

Ngay khi hai tên sắp xé bỏ váy trên người cô, ngay khi cô tưởng rằng cuộc đời cô sẽ chấm dứt thì......

"Bỏ cô ấy ra"

Cả sáu tên đều tức giận quay đầu lại nhìn.

"Mày là thằng nào?"

Ánh đèn từ đường chiếu vào và rọi trúng gương mặt anh tuấn của của một người đàn ông. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang bị giữ chặt trên đường, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, mặt đầy nước mắt; cô gái nhỏ bé như vậy lại bị một đám cầm thú bắt nạt và định cường bạo.

"Khi tao còn nói chuyện tử tế thì mau thả cô ấy ra! Nếu bọn mày dám đυ.ng đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, tao sẽ không để bọn mày được chết tử tế".

Người đàn ông lên tiếng.

Tên đại ca bước lên trước mặt người đàn ông, lớn giọng hỏi

"Mày là thằng nào mà dám xỏ mũi vào chuyện của tao chứ?"

Không đợi người đàn ông đó trả lời, gã liền hung hăng vung nắm đấm lên, nhắm ngay mặt anh mà tấn công, nhưng gã chưa được thực hiện ý định thì đã bị người đàn ông đó một tay chế trụ nắm đấm của gã, bẻ cánh tay gã ra sau; những tên còn lại thấy đại ca của mình bị hạ bệ thì lập tức nhào đến tấn công, mấy tên bị anh đánh ngã ngay lập tức, cuống cuồng dìu nhau bỏ chạy.

Người đàn ông đi tới nhặt áo khoác lên, sau đó mới bước tới chỗ Hàn Tuyết Thư, khom người xuống và khoác áo lên vai cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, ân cần hỏi

"Không sao chứ?"

Hàn Tuyết Thư ngước đôi mắt long lanh nước nhìn anh, giọng nhỏ đến đáng thương:

"Tôi không sao, cảm ơn anh"

Khi Hàn Tuyết Thư ngước mặt lên, một khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn hảo khiến anh một phen chấn động bản thân, thân hình nhỏ bé đang run rẩy đến đáng thương khiến anh nhìn vào chỉ muốn được ôm cô vào lòng mà bảo vệ cả đời.

"Tôi là Lý Minh, cô là...?"

"Tôi là Hàn Tuyết Thư, hôm nay cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh tôi không biết phải làm thế nào nữa." Hàn Tuyết Thư nhỏ giọng đáp.

"Đêm khuya như vậy sao cô lại ra ngoài một mình, lại còn ăn mặc phong phanh như vậy, rất nguy hiểm."

Lý Minh nhắc nhở.

"Tại tôi hơi vội thôi, tôi phải về rồi, cảm ơn anh"

Hàn Tuyết Thư chỉ cười trừ rồi nhanh chóng đứng dậy. Lý Minh cũng vội vàng đứng dậy theo cô

"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về?"

Hàn Tuyết Thư lưỡng lự, dù sao cô cũng chỉ vừa mới gặp anh, đi chung xe có lẽ không tiện, nhưng thực sự cô đang rất sợ hãi, hai chân cô vẫn đang run lẩy bẩy. Có vẻ như hiểu được cô đang nghĩ gì. Lý Minh liền lên tiếng:

"Không phải ngại đâu, cô đi về một mình thế này rất nguy hiểm đấy. Lên xe đi"

Ngồi trong xe, Hàn Tuyết Thư liên tục lấy tay kéo áo khoác phía sau che hết cơ thể, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi!

Lý Minh mở cửa xe đi vào, đưa cho cô một hộp sữa nóng, anh dịu dàng nói

"Uống vào sẽ giúp cô bình tĩnh hơn"

Hàn Tuyết Thư nhận lấy hộp sữa, lại ngước nhìn anh.

"Cảm ơn anh"

Lý Minh mỉm cười rồi khởi động xe.

Xe dừng lại trước biệt phủ của Lục gia, Lý Minh một phen chấn động.

"Đây là nhà cô sao?"

Hàn Tuyết Thư lúng túng không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng cô

nói:

"Đây là nhà của chồng tôi"

"Cô là vợ của Lục Khải?"

Hàn Tuyết Thư cười chua chát, nụ cười còn méo mó hơn cả khóc, miệng lẩm nhẩm, âm thanh vừa đủ cho cô nghe:

"Cũng không hẳn"

Gương mặt Lý Minh hiện lên một tia phức tạp, không ngờ cô lại là vợ của Lục Khải. Quả thật là trái đất tròn, lòng người góc cạnh...

Sau khi chào tạm biệt và xuống xe, Hàn Tuyết Thư bất lực nhìn cánh cổng lớn xoa hoa trước mặt. Nhắm mặt lại hít thở một hơi thật sâu, cô đẩy cửa bước vào mà hoàn toàn không biết, cảnh tượng vừa rồi đã bị một người đàn ông đứng trên cao nhìn rõ hết...