Chương 26: Lâm kiều ân

“Anh…anh về từ lúc nào ạ?”

“Anh vừa về tới. Vườn này mai hãy làm tiếp. Rửa tay vào nhà thôi em”

“Dạ”

Hai người cùng nhau vào nhà, mọi người nhìn thấy chỉ biết cảm thán. Họ thật sự rất đẹp đôi. Cả hai về phòng riêng của mình tắm rửa. Khi ra khỏi phòng, Lâm Ánh Hy đã nhìn thấy Trịnh Thành Khải đang đứng ở trước cửa phòng đợi cô

“Xuống ăn tối thôi em”

“Dạ”

Bọn họ ăn tối rất vui vẻ với nhau. Tuy Lâm Ánh Hy vẫn còn chút ngại ngùng vì sự quan tâm, chăm sóc của anh nhưng dần dần thời gian trôi đi sẽ ổn cả.

Sau khi ăn tối xong, hai người cùng ra phòng khách xem tivi. Tất nhiên Lâm Ánh Hy đã từ chối nhưng nhìn vào vẻ mặt hụt hẫng của anh cô lại đổi ý.

Họ cùng nhau xem rất lâu. Đến khi Lâm Ánh Hy ngủ quên trên ghế, Trịnh Thành Khải mới ôm cô về phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô trên giường, đắp chăn cho cô, còn không quên đặt lên trán cô một nụ hôn

“Em ngủ ngon nhé!”

++++

Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Trịnh Thành Khải và Lâm Ánh Hy. Mọi thứ đều diễn ra giống như cũ, chỉ là lần này anh thật sự rất hạnh phúc vì nhìn thấy cô bước vào lễ đường, cùng nắm tay anh thề nguyện cả đời sẽ ở bên nhau.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, anh không để cô về một mình mà cùng cô quay về căn nhà của họ. Anh biết hôm nay cô rất mệt mỏi nên mọi thứ đều muốn giúp cho cô. Anh đưa cô về căn phòng của anh, sau này sẽ là phòng riêng của hai người bọn họ.

“Em ngồi nghỉ một lát đã nhé. Anh chuẩn bị nước ấm cho em tắm”

“Không cần như thế đâu anh. Em…”

“Không sao. Em ngâm người một chút sẽ khỏe hơn”

Trịnh Thành Khải không nói nữa liền đi chuẩn bị nước cho cô tắm. Lâm Ánh Hy cảm thấy rất vui, chỉ là cuộc hôn nhân này đến quá đột ngột làm cô tạm thời chưa kịp thích ứng được.

Nhưng cô cảm nhận được là anh cũng rất quan tâm và chăm sóc cô từng chút một. Đôi lúc cô cảm thấy có chút không thoải mái nhưng mọi chuyện đều dần sẽ trở thành thói quen của họ

Giúp Lâm Ánh Hy đi tắm rồi Trịnh Thành Khải cũng mang đồ đi sang phòng cũ của cô tắm. Lúc anh tắm xong có xuống lầu dặn người làm một số việc sau đó mới về phòng.

Vừa vào, anh đã nhìn thấy cô đã ngủ, mái tóc còn chưa khô hẳn, chắc chắn là cô rất mệt. Anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi dùng máy sáy tóc, bật chế độ nhỏ nhất sáy tóc cho cô.

Xong xuôi, anh chỉnh lại tư thế ngủ cho cô ngủ được thoải mái rồi cũng lên giường ôm cô vào lòng. Giây phút này đối với anh thật sự rất hạnh phúc.

Hai người họ cứ vui vẻ sống cạnh bên nhau như thế. Anh biết cô chưa sẵn sàng nên không ép buộc cô. Trịnh Thành Khải chỉ nói với cô

“Anh muốn chúng ta vun đắp tình cảm trước. Những chuyện khác thì để sau này nên em đừng gì cả”

Mỗi sáng anh đều sẽ hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đi làm, đó dường như trở thành thói quen mỗi sáng của họ.

Hôm nay Lâm Ánh Hy ở nhà cùng các cô giúp việc học làm há cảo. Cô nghe nói mẹ Trịnh rất thích ăn há cảo nên cô cũng muốn học.

“Cái này phải làm sao ạ?”

“Cô rây qua khay trước cho bột mịn nhé”

“Dạ”

Buổi sáng vui vẻ của tất cả mọi người diễn ra. Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên

“Kính kong…”

Quản gia Cố nhanh chóng vào nhà báo cho Lâm Ánh Hy

“Thiếu phu nhân, có chị gái cô đến tìm”

Nghe thấy Lâm Kiều Ân đến, mặc dù không biết mục đích cô ta đến là gì nhưng Lâm Ánh Hy vẫn vui vẻ đón chào cô

“Bác mời chị ấy vào giúp cháu nhé. Cháu đi rửa tay rồi sẽ ra ngay”

“Tôi sẽ làm ngay”

Lâm Kiều Ân đến dĩ nhiên không phải là chuyện tốt lành gì, cô ta muốn nhìn xem đứa con gái của vợ lẽ như cô thì có cuộc sống hôn nhân thế nào.

“Chị mới tới ạ. Em mời chị ngồi”

“Cảm ơn”

Nhìn thấy Lâm Ánh Hy như thế, trông mắt Lâm Kiều Ân thì thật đáng khinh. Nhưng mục đích cô ta đến đâu chỉ có vậy

“À Ánh Hy này, hôm nay thời tiết thật tốt. Hay chúng ta cùng đi mua sắm được không?”

“Mua sắm ạ? Em…”

Thật ra Lâm Ánh Hy chưa từng đi, mọi thứ cô đều được Trịnh Thành Khải mua cho nên không thiếu thứ gì. Với cả, cô làm gì có nhiều tiền như thế để mua

“Chị đây có lòng tốt muốn cùng em gái đi mua sắm. Vậy mà giờ đây là Thiếu phu nhân của Trịnh gia rồi nên cũng không cần nể mặt mũi người chị này nữa.”

“Chị ơi, em không có ý đó…Em…”

“Trịnh Thành Khải thật là, cưới em về mà lại còn để em mặc bộ đồ cũ mà chị đã bỏ đi. Như vậy coi làm sao được. Em ăn mặc như vậy, người ngoài không biết còn nghĩ Lâm gia và Trịnh gia coi em không ra gì. Không nói nữa, em lên chuẩn bị đi”

“Chị đợi em một chút. Để em lên thay đồ rồi đi với chị”

“Được”

Lâm Kiều Ân đạt được mục đích nên cảm thấy rất vui. Cô ta nghe mọi người nói với nhau, từ sau hôn lễ, không ai nhìn thấy Thiếu Phu nhân của Trịnh gia ở đâu.

Vừa chạy tới lại thấy Lâm Ánh Hy mặc bộ đồ mình đã bỏ đi nên cô ta càng đinh ninh rằng Trịnh Thành Khải không hề quan tâm Lâm Ánh Hy.