Sáng sớm hôm sau, Lâm Ánh Hy mở đôi mắt trĩu nặng của mình nhìn mọi thứ xung quanh. Cô vẫn còn sốt cao nhưng có tiếng nói đang thoi thúc nói cô nhanh chóng đi về nhà. Nhà sao? Vậy cô đang ở đâu?
Cô mở mắt nhìn mọi thứ trong căn phòng xa lạ, cô nhìn thấy bộ đồ tối qua mình mặc đang treo ngay ngắn phía cuối giường. Cô nhìn lại bản thân, cũng không biết ai đã thay cho cô bộ đồ này. Lâm Ánh Hy không nghĩ ngợi nhiều, liền cố gắng nhanh tay thay bộ đồ cũ của mình vào.
Cô nhìn thấy túi xách của mình trên bàn liền nhanh chóng kiểm tra rồi mở cửa đi nhanh ra ngoài. Bây giờ trời vẫn còn sớm chỉ mới 5h sáng nên người làm chưa nhiều, mọi người đều tất bật chuẩn bị bữa sáng nên không ai nhìn thấy cô đi ra.
So với tối hôm qua cô vẫn chưa hạ sốt, hiện tại là 38.5 độ. Mắt cô nhìn không rõ phía trước nhưng cô muốn nhanh chóng đi về nhà mình. Vì cô đã đi cả đêm như thế, không cần nói cô cũng biết được hậu quả mình phải nhận lấy.
Khi cô vừa đi tới cửa cổng, một chiếc xe sang trọng đậu ngay trước mắt cô. Một người phụ nữ trung niên nhưng cực lỳ xinh đẹp bước ra khỏi xe. Bà ấy là Lý Nhã Thi, là mẹ của Trịnh Thành Khải.
Tối qua nghe tin báo là có một người phụ nữ xuất hiện trong nhà Trịnh Thành Khải bà đã rất muốn tới ngay nhưng bị ông Trịnh giữ lại, nên bà mới đến đây vào lúc sáng sớm thế này. Vừa nhìn thấy bà, Lâm Ánh Hy giật mình liền nhanh chóng chạy đi.
Bà định đuổi theo nhưng nghĩ lại thì không nên. Trịnh Gia bà muốn tìm người đâu phải là chuyện khó. Nghĩ vậy bà liền nhanh chóng bước vào nhà tìm con trai của mình.
“Khải à, mẹ tới rồi đây”
...----------------...
Tại Lâm gia
Ông Lâm đang ngồi uống cafe trong phòng khách. Ngồi cạnh ông là vợ ông, cũng là mẹ lớn của Lâm Ánh Hy, Dương Ngọc Bích. Bà ta cũng đang nhàn nhã uống cafe chờ xem kịch vui từ đứa con gái mà bà ta coi là chẳng ra gì làm ra.
Mẹ của Lâm Ánh Hy, bà Phan Kim Châu đang rất lo lắng cho đứa con gái nhỏ của mình. Bà không liên lạc được với cả, chẳng những thế cô còn đi cả một đêm không về nhà.
Bà Phan Kim Châu vốn dĩ xuất thân chỉ là một người giúp việc trong nhà ông Lâm Gia Thành. Năm đó, sau một lần ông ta uống say nên làm điều không phải với bà mới khiến bà mang thai.
Khi bà Dương phát hiện, mẹ Phan cũng đã mang thai ba tháng nên không thể làm gì. Bà Dương luôn bênh vực chồng mình một cách mù quáng và đổ mọi tội lỗi lên người mẹ Phan. Nhưng thật sự ông Lâm là người đã nɠɵạı ŧìиɧ với rất nhiều người phụ nữ, đối với ông ta, phụ nữ chỉ là người sinh con đẻ cái.
Nhưng bà Dương đối với ông ta thì khác. Nhờ bà Dương, ông Lâm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Ông ta rất rất coi trọng sĩ diện của bản thân nên mới giữ gìn gia đình này, vì vậy ông ta không công khai Lâm Ánh Hy ra bên ngoài. Mọi người chỉ biết ông có một cô con gái út nhưng không biết cô là ai.
Từ khi cô được sinh ra, mẹ cô đã mang cô rời đi về nhà bà ngoại của cô sinh sống. Nhưng khi cô 8 tuổi, bệnh tình bà chuyển nặng, mẹ cô phải mang cô đến nhà ông ta cầu xin giúp đỡ. Lúc đầu tất nhiên ông ta không đồng ý nhưng mẹ cô đã uy hϊếp ông ta rằng sẽ công khai những chuyện ông đã làm với bà thì ta mới đồng ý giúp đỡ.
Vì vậy mà mười năm nay, cô và mẹ đã sống khổ sở trong căn nhà này. Bà cô cũng đang ở bệnh viện điều trị. Nhưng dù có tủi thân, có uất ức, có đau lòng đến đâu cô cũng chưa bao giờ nói ra. Vì cô có mẹ bên cạnh. Cũng như mẹ cô vẫn còn có bà cô vậy.
Những năm này cô vẫn được đi học nhưng tiền học đều do mẹ cô xoay sở. Dần dần khi cô học cao hơn thì chi phí cũng ngày càng cao hơn. Cô phải vừa học vừa tranh thủ đi làm thêm kiếm thêm tiền để học tiếp đại học. Bây giờ cô đang là sinh viên năm 3. Rất nhiều lần cô muốn từ bỏ nhưng mẹ Phan đã động viên cô cố gắng. Vì chỉ có học mới có thể hy vọng một ngày được rời khỏi đây, bà của cô cũng sẽ không cần đến sự hỗ trợ của nhà họ Lâm...
“Thưa ông chủ, cô Ánh Hy đã quay về” Thình lình, quản gia bước vào thông báo. Ông Lâm cũng bỏ ly cafe đang uống dỡ xuống bàn nhìn ra cửa thì thấy cô đang bước vào.
Bây giờ thần trí cô không được tỉnh táo, cô lại sốt cao hơn rồi. Cô lảo đảo bước vào nhà. Mẹ Phan thấy thế liền nhanh chóng đỡ lấy cô
“Ánh Hy, con có sao không?” Bà lo lắng ôm lấy cô, bây giờ cả người cô nóng ran, bà bối rối không biết nên làm gì tiếp theo thì ông Lâm lên tiếng
“Quỳ xuống”
Lâm Ánh Hy không phản kháng cũng không nói gì, cô quỳ xuống trước mặt ông ta. Chuyện thế này đã quá quen thuộc trong căn này rồi. Mẹ Phan định lên tiếng giải vây cho cô nhưng bà Dương đã lên tiếng trước
“Bà né ra một bên đi, không khéo con bà bị đánh nhiều hơn là do sự có mặt của bà đó. Hoặc là không may...bà bị đánh trúng thì đừng có than khóc đó”
Bà Dương nói bằng một giọng điệu cực kỳ mỉa mai, nhìn mẹ Phan bằng nửa con mắt. Lâm Ánh Hy nghe thấy thế liền sợ mẹ Phan bị thương liền nói
“Mẹ ơi, con không sao. Mẹ qua bên kia đứng đợi con một lát nhé” Mẹ Phan nghe thấy đau lòng rơi nước mắt, đứa con gái này của bà hiểu chuyện đến đáng thương.
Bà Dương thấy mẹ Phan cứ chần chừ không đi liền ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đứng trước cửa kéo mẹ Phan ra một bên
“Đừng, các người buông tôi ra, Ánh Hy...”
“Tối qua đi đâu không về?”
Lâm Gia Thành nhìn cô, ánh mắt không một chút hơi ấm. Lâm Ánh Hy không trả lời, cô nhìn vào ông, nhìn vào đôi mắt ông đang nhìn cô. Cô đã nhìn rất nhiều, rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ người mà cô gọi là cha này.
Lâm Gia Thành nhìn cô liền biết cô vẫn như những lần trước, một chữ cũng không nói, liền cầm lấy cây roi để ở bên cạnh ông liên tục đánh vào người cô.
Từng đòn roi rơi xuống người cô, nỗi đau cắt da cắt thịt cô đã nếm trải không biết bao nhiêu lần. Cô đau đớn dùng tay ôm chặt lấy miệng để không phát ra tiếng la nào. Nước mắt cô chảy dài ướt đẫm gương mặt nhỏ. Mẹ cô đứng một bên đau lòng không thể làm gì, bà lớn tiếng cầu xin ông Lâm
“Ông tha cho con một lần này đi mà, tôi cầu xin ông, đừng đánh nó nữa mà...”
Mặc kệ tiếng la hét cầu xin từ mẹ Phan, ông Lâm vẫn liên tục đánh từng đòn roi lên người cô. Lâm Ánh Hy cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được lần này thì bỗng có một tiếng nói của một người đàn ông phát lên
“Ngừng tay lại...”
➡️➡️➡️👍👍👍❤️❤️❤️
TruyenHDTruyenHD