Bạc Việt Minh cảnh giác nói:
“Nhân cơ hội đó dò xét thử tình huống thật của cậu ấy ở nhà họ Bùi, ngộ nhỡ cậu ấy lại là tai mắt là Bạc Quan Thành sắp xếp ở cạnh tôi thì sao. Lòng người không thể không phòng.”
Mặc dù Bạc Việt Minh bây giờ không nhìn thấy được, nhưng những lời nói hành động của Bùi Ý vừa rồi ở trong vườn hoa, luôn khiến cho anh có một cảm giác khó nói thành lời.
Chú Khải lập tức hiểu ý:
“Tôi biết rồi.”
…
Trong vườn hoa có mái che, gió thổi cỏ lay, không hề bị oi bức.
Bùi Ý nhìn lướt qua nửa tách cà phê Bạc Việt Minh uống còn thừa lại, cầm một miếng bánh quy trên bàn lên gặm, như đã hoàn toàn chấp nhận với việc mình bị xuyên vào truyện này rồi. Sở dĩ cậu không từ chối cuộc hôn nhân này, nguyên nhân rất đơn giản…
Nguyên chủ ngu ngốc, căn cước công dân vẫn luôn bị người lớn trong nhà giấu mất, lại không có năng lực độc lập kiếm tiền. Ở trong xã hội này, không có căn cước và tiền bạc, Bùi Ý vừa mới đến đã muốn “chạy trốn” là truyện không thể nào.
Cậu muốn cách xa tất cả những phân đấu tranh quyền này, nhưng không phải bây giờ.
Căn cứ như những lời miêu tả cực kì đơn giản của nguyên chủ trong truyện, sau khi nguyên chủ bước chân vào nhà họ Bạc vẫn rất ít khi ra khỏi cửa. Mặc dù Bạc Việt Minh không hỏi không màng gì với cậu, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng bỏ qua cậu.
Bùi Ý cần cái loại cuộc sống tự do “không bị để ý tới” này, cậu muốn âm thầm mượn nhà họ Bạc che chở cho mình đủ tích lũy chút vốn liếng, sau đó tìm cơ hội thích hợp mới rời đi.
Đang suy nghĩ, bóng người chú Khải quản gia lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.
Để tránh bị lộ tẩy trước mặt mọi người, Bùi Ý vội vàng giả bộ vẻ mặt cực kì khẩn trương, giấu miếng bánh quy bị ăn nửa ở sau lưng mình:
“Tôi… Tôi…”
Chú Khải nhìn cậu giấu miếng bánh, hai mắt khẽ híp lại, giọng nói dịu dàng mềm nhũ:
“Cậu chủ nhỏ đừng sợ, muốn ăn thì ăn đi. Đợi lát nữa tôi đi theo cậu về nhà họ Bùi một chuyến, giúp cậu sắp xếp hành lý sau đó lại quay về.”
Mặc dù biết tâm chí Bùi Ý không tỉnh táo, nhưng chú Khải vẫn nói rõ lý do ra.
“...”
Đi theo về nhà họ Bùi?
Đúng lúc cậu đang muốn thay nguyên chủ xử lý một ít chuyện xưa, cần một người ngoài tới chứng kiến đây.
Bùi Ý chợt xiết chặt miếng bánh quy nhỏ trong tay, cực kì ngoan ngoãn gật đầu một cái:
“Được.”
…
Lúc đoàn người quay trở lại nhà họ Bùi, đúng lúc vào giờ ăn tối.
Bùi lão gia tử đã hơn tám mươi tuổi đang ngồi ở vị trí đứng đầu trên bàn ăn, Đặng Tú Á ngồi bên cạnh nhìn thấy chồng trở về, vội vàng đứng lên nghênh đón:
“Như Chương, cuối cùng ông cũng quay về rồi, nói chuyện như thế nào đây?”
Vừa nói, bà ta bỗng chú ý đến gương mặt xa lạ của chú Khải:
“Vị này là?”
“Vị này là một trong những quản gia nhà họ Bạc, Cao Khải.”
Bùi Như Chương chủ động giới thiệu, nhân tiện cho Bùi lão gia tử một ánh mắt mờ mịt:
“Ba, chuyện hai nhà đã bàn bạc xong hết rồi. Quản gia Cao cố ý đi cùng Tiểu Bùi về để thu dọn hành lý.”
Chuyện liên hôn đã bàn bạc xong?
Bùi lão gia tử híp mắt một cái, có dáng vẻ chừng mực của người đứng đầu một nhà:
“Quản gia Cao, hay ngồi xuống ăn bữa cơm nhạt trước đi.”
“Cảm ơn ý tốt của Bùi lão gia tử, nhưng bên chỗ cậu hai còn nhiều công việc bận bịu, tôi không tiện ở bên này quá lâu.”