Chương 6

Người giúp việc xung quanh trợn tròn hai mắt.

Còn chưa xong, Bùi Ý đẩy người qua một bên, lập tức chạy sang chỗ Bạc Việt Minh.

Sau đó xoay người hôn một cái lên miệng người đàn ông kia!

Hôn xong còn không quên để lộ ra một nụ cười ngượng ngùng si mê, giống như vừa lấy được bảo bối cực kì quý báu.

“Thích, kết hôn, chồng ơi~~~”

“...”

Bàn tay đang bưng tách cà phê của Bạc Việt Minh khẽ run lên một cái, trong đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng khẽ lóe lên một tia kinh ngạc sau khi bị hôn trộm:

“Em gọi anh là gì?”

“...”

Bùi Ý nhìn vẻ mặt Bạc Việt Minh, bỗng có cảm giác hỏng bét.

Lần đầu tiên giả bộ ngu, nghiệp vụ không quá thành thạo, hình như mình không cẩn thận dọa đối phương hơi quá đà rồi?

Người giúp việc ngoài cửa, xung quanh cũng không ngờ tới sẽ được chứng kiến cảnh đặc sắc như vậy, trong lúc nhất thời không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn có vài tiếng cười trộm vang lên.

Bạc Quan Thành bị đẩy ngã xuống đất nhìn thấy Bùi Ý thay đổi thái độ như gió, bỗng cảm thấy tức giận không thôi…

Anh ta vốn dĩ muốn kích cho Bùi Ý nổi điên kháng cự, mượn cơ hội này để làm nhục Bạc Việt Minh. Kết quả đối phương không báo trước tiếng nào đã đẩy anh ta xuống đất, hơn nữa còn dám lớn giọng chê anh ta xấu xí?

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, anh ta còn mặt mũi nào lăn lộn ở Đế Kinh này nữa? Tự bê đá đập vào chân mình, còn chuyện gì bực hơn chuyện này cơ chứ?

Sắc mặt Bạc Quan Thành từ tái nhợt bỗng chốc chuyển qua đỏ bừng, nhìn còn đặc sắc hơn cả mấy chậu hoa sặc sỡ bên cạnh.

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên.

Người nhà họ Bạc và Bùi Như Chương vốn dĩ đang ở trong phòng khách tìm cớ “làm quen”, lúc này lại đang đến gần. Bạc lão tiên sinh nhìn thấy cháu trai trưởng mình ngã sõng xoài trên đất, lập tức lớn tiếng quát mấy người giúp việc đang vây xem náo nhiệt gần đó:

“Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả giải tán!”

“Quan Thành à, cháu không sao chứ? Mau ngồi dậy, ngã có bị thương không?”

Vừa nói vừa ngấm ngầm bất mãn liếc về phía “đầu sỏ” đang đứng ở bên kia.

Nhóm người bọn họ từ phía xa đã nghe thấy tiếng chán ghét long trời lở đất của Bùi Ý.

Dám ở trong nhà của ông ta đẩy ngã đứa cháu trai mà ông ta thương yêu nhất sao? Nếu như không phải đang nể tình liên hôn giữa hai nhà họ Bùi, Bạc, ông ta nhất định phải để người đá cái thằng nhãi ngu ngốc Bùi Ý không biết tốt xấu này ra khỏi cửa!

Bùi Ý sao có thể không chú ý tới ánh mắt của Bùi lão tiên sinh cơ chứ? Cậu giả bộ sợ hãi, không biết gì hết, cố ý nấp sau lưng Bạc Việt Minh.

Bạc Việt Minh nhận ra động tác hơi nhẹ của người bên cạnh, sau đó trong vài ba lời nói của Bạc lão tiên sinh cũng đoán được đại khái, trong đôi mắt xám xịt khóe lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

Anh đặt tách cà phê màu lục xuống bàn, đứng dậy hơi che chở cho Bùi Ý:

“Cậu Bùi đây nhất thời đùa nghịch với anh họ một chút, có thể có chuyện gì được cơ chứ?”

“Mắt của con…”

Trên mặt Bạc lão tiên sinh ngập tràn bất mãn, nhưng ngại vì người ngoài vẫn còn ở đây, kịp thời ngừng lại.

Bạc Việt Minh nghe ra ý trong mấy lời này, khóe miệng không nhịn nổi nhếch lên một nụ cười chế giễu:

“Ông nội lo lắng rất đúng, hay là mời bác sĩ đến kiểm tra cho anh họ thì tốt hơn. Ngộ nhỡ bị thương ở chân, hay bị thương ở những vị trí khác quan trọng hơn, vậy trong nhà này lại được thêm một người rảnh rỗi ở nhà dưỡng bệnh rồi.”