Chú Khải lo lắng vừa mới nói xong, chú mèo đen trong ngực thuận thế gối đầu lên cánh tay Bùi Ý, không chút sợ hãi nào cọ cọ lên quần áo cậu, tiếng kêu non nớt càng ngày càng đáng yêu.
Cả người đen sì, chỉ có trên gáy là có một nhúm lông tròn màu trắng.
Bùi Ý ôm chặt chú mèo đen nhỏ, nụ cười trong mắt càng rõ ràng hơn:
“Chú Khải, nó ngoan lắm.”
“Nhìn quấn người như thế, chắc là cũng được hai ba tháng rồi thì phải.”
Chú Khải cũng vui vẻ theo, nhìn Bạc Việt Minh vẫn đang ngồi ở chỗ cũ:
“Màu đen, hai mắt một vàng một xanh, là mèo dị đồng tử.”
Trang viên nhà họ Bạc có diện tích rất lớn, hai năm trước, lúc Bạc lão phu nhân vẫn còn đang ở nhà thường cho người nuôi mấy con mèo để bắt chuột, con mèo đen nhỏ này chắc là đợt đó được sinh ra.
Giọng nói Bùi Ý cực kì khen ngợi:
“Xinh lắm.”
Mèo đen nhỏ như nghe hiểu cậu đang khen nó, đáp lại một tiếng: “Meo~~~”
Bạc Việt Minh nghe cuộc hội thoại khó hiểu “một hỏi một đáp” hài hòa này, vè mặt hơi dãn ra:
“Được rồi, để mèo nhỏ xuống đất đi, chút nữa cho nó tự đi.”
Bùi Ý nhìn con mèo trong ngực, có chút không nỡ bỏ xuống.
Trợ lý nhìn ra đầu mối, nhỏ giọng dò hỏi:
“Cậu chủ, muốn nuôi chú mèo mun này để mua vui đúng không?”
Ý muốn của Bùi Ý đúng là những lời này, vội vàng gật đầu một cái.
Nếu như cậu nhớ không lầm, trong nguyên tác cũng có một đoạn ngắn nói về cảnh này.
Bạc Việt Minh sau khi bị mù gặp được một chú mèo đen nhỏ dị đồng tử, chú mèo nhỏ này ngày nào cũng tìm cơ hội quấn quýt với anh, dần dần Bạc Việt Minh cũng không bài trừ nó nữa, đến đúng giờ bón cho nó ăn, một người một mèo chung sống rất hài hòa.
Nhưng đột nhiên có một ngày, con mèo mun này bị người khác cố ý ác ý vặn gãy cổ, chết vô tội, còn bị vứt vào trong sân của biệt thự, giống hệt như ra oai thị uy.
Sau khi biết được chuyện này Bạc Việt Minh đã âm trầm một khoảng thời gian dài, tính cách càng trở nên vặn vẹo, coi như cũng trở thành một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến anh hắc hóa.
Trang viên nhà họ Bạc rộng rãi, đối với một chú mèo thì nuôi thả càng tự do hơn nhiều. Nhưng những động vật nhỏ làm sao chống đỡ được những tính toán âm hiểm của lòng người? Không bằng cứ nuôi nó ở bên người, ít nhất có thể an toàn hơn rất nhiều.
“Nuôi mèo sao?”
Bạc Việt Minh không biết suy nghĩ trong lòng Bùi Ý, nhưng cũng không đồng ý, hơi cau mày lại.
Anh từng có kinh nghiệm nuôi mèo ngắn ngủi nên anh biết, nếu như không có năng lực chăm sóc kỹ cho những động vật nhỏ, thì không nên tùy tiện nuôi chúng.
Bùi Ý gật đầu một tiếng:
“Nuôi, tôi muốn nuôi.”
Cho dù là thuộc về sở thích cá nhân hay là đối với quỹ tích của câu chuyện, Bùi Ý cũng không hy vọng chú mèo nhỏ này phải chịu kết cục bi thảm đó.
“Bùi Ý, cậu không nuôi được.”
Giọng của Bạc Việt Minh không nặng, nhưng cũng là từ chối trên góc độ khách quan. Một “người bạn nhỏ” đến cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt được thì sao có thể nuôi thêm một con mèo nhỏ.
Chú Khải biết ý Bạc Việt Minh, cũng đi lên khuyên Bùi Ý hai tiếng.
Trợ lý Lâm Chúng không dám nói chen ngang vào, cậu ấy thấy Bùi Ý còn ôm còn mèo không buông tay, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ…
Tổng giám đốc Bạc từ trước đến giờ là một người cực kỳ giữ vững nguyên tắc, sợ là vị cậu chủ mới vào cửa này phải thất vọng rồi.